Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký - Chương 594: Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh

Cập nhật lúc: 2025-10-11 04:29:01
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù hiện tại còn cảnh tấp nập như kỳ nghỉ hè, nhưng vì danh tiếng lan xa, những từng đến đây kể cho đồng nghiệp, hàng xóm, dần dần lo khách.

 

Dĩ nhiên, mồi câu lớn nhất chính là trại ngựa.

 

Cưỡi ngựa nửa tiếng chỉ mất một đồng, ngay cả với thời giá bây giờ, đây cũng là một mức giá cực kỳ rẻ.

 

Thêm đó là đủ loại phúc lợi miễn phí khác, khiến chuyến trở nên vô cùng đáng giá.

 

Vì thế, dù qua hè, khách đến đây vẫn lai rai. Hầu như ngày nào cũng hai ba phòng ở, ít nhất thì cũng một phòng, nhưng như cũng lỗ.

 

Và dù khách đến nhiều ít, lúc trở về ai nấy đều vô cùng hài lòng. Khi trò chuyện với bạn bè, , họ thêm một chủ đề để bàn tán.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Thoắt một cái đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh mùng 1 tháng 10, nghỉ bảy ngày. Để khuyến khích du khách, Quý Kiến Quân chơi lớn, quyết định mổ một con heo để đãi khách!

 

Những đến đây du lịch ít nhiều đều ăn thịt heo nhà . Khi ông Cao truyền tin , cả khu dân cư bên đó đều xôn xao.

 

Không ít các cô các bác đều đến!

 

Không chỉ họ, mà cả những cặp vợ chồng trẻ từng đến đây , kỳ nghỉ cũng .

 

Lần , con cái họ thích cưỡi ngựa, về nhà cứ nhắc mãi. Dù đường xa, nhưng công nhận rằng, đến đây một chuyến thực sự hời!

 

Thế là tiếp nối hai tháng hè, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh , nơi đây chật ních .

 

Khu nhà trọ đủ chỗ ở. Quý Kiến Quân đành bảo họ tự hỏi trong làng, xem nhà nào điều kiện phù hợp thì thể ở . cũng , giá cả thống nhất tối đa là hai mươi đồng một đêm, nếu vượt quá mức thì cứ đến báo .

 

Thế là nhà của trưởng thôn, nhà Quý Quang Tông, và cả mấy hộ khác trong làng đều chật kín du khách.

 

Tuy nhiên, họ chỉ cung cấp chỗ ở chứ phục vụ ăn uống, nhưng điều kiện cũng khá .

 

Còn việc ăn uống, tất cả đều đến nhà Quý Kiến Quân. Mỗi suất ăn, Quý Kiến Quân chỉ lời hai ba hào, coi như là tiền công vất vả. với lượng đông như , lợi nhuận cũng đáng kể, đúng là tích tiểu thành đại.

 

Còn về con heo, mỗi ngày chỉ bán một ít. Kỳ nghỉ lễ kéo dài bảy ngày, hơn hai trăm cân thịt heo, mỗi ngày chỉ cung cấp 30 cân.

 

Chia đều cho bao nhiêu như thì quả thực bao nhiêu.

 

cũng chính vì thế mà miếng thịt ăn miệng càng thêm ngon.

 

Bây giờ trẻ con đều là con một, cưng chiều, ở nhà ăn cơm dỗ dành mới chịu ăn, đặc biệt là thịt thì thèm đụng đũa, đúng là sướng quá hóa hư.

 

Ấy thế mà đến đây, chúng ăn uống ngon lành, tự cầm bát ăn lấy ăn để, còn chê ít thịt.

 

Các bậc cha trẻ mừng rỡ vô cùng, liền yêu cầu Quý Kiến Quân mổ thêm một con heo nữa, nhưng từ chối: “Con heo là phúc lợi thôi, còn những con khác đợi đến Tết mới mổ.”

 

“Anh tính đắt hơn một chút cũng , bọn trẻ đều chê ít!” các vị phụ .

 

“Không chuyện tiền bạc, đến đây cũng cảm nhận đấy, chúng kiếm lời của bao nhiêu, chỉ thu chút chi phí công sức mà thôi.” Quý Kiến Quân than nghèo.

 

“Thế nên tính đắt hơn một chút cũng mà!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-lam-giau-ky-trong-sinh-thap-nien-80-lam-giau-ky/chuong-594-ky-nghi-le-quoc-khanh.html.]

“Không mổ, cứ ăn tạm .”

 

Xem kìa, ông chủ trại ngựa thật tùy hứng, khách hàng đề nghị tăng giá cho mà còn !

 

dù là canh xương hầm các món thịt khác, họ đều ăn thỏa mãn. Thực đơn mỗi ngày đều đa dạng, và ngày nào cũng hai món mới thế, nên lo ngán, thậm chí còn thấy nhớ những món ăn đó.

 

Dĩ nhiên, các món mới cũng ngon, nguyên liệu thì vô cùng tươi mới.

 

Trong bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, nhà trọ gần như phòng trống, các nhà khác cũng khách tấp nập.

 

Tuy nhiên, ai cũng ngầm cảm thấy, điều kiện ở những nơi khác vẫn bằng nhà trọ của Quý Kiến Quân.

 

Lúc , Quý Kiến Quân cũng chút may mắn.

 

May mà đó cho xây thêm ba nhà vệ sinh công cộng, một cho nam và hai cho nữ.

 

Có ba nhà vệ sinh , vấn đề cấp bách của khu nhà trọ giải quyết phần lớn. Hơn nữa, vì A Mai phụ trách dọn dẹp, nên lúc nào cũng sạch sẽ mùi, ngay cả những từ thành phố đến cũng gì để phàn nàn.

 

Sau bảy ngày nghỉ lễ, lên đường trở về. Có ở hai ba ngày, ở năm ngày, thậm chí ở đến sáu ngày, ngày thứ bảy mới về.

 

Tóm , ai thì đều ở thêm vài ngày nữa.

 

Cũng rằng, vì đông , nhà bán kẹo mạch nha mà Quý Kiến Quân từng giới thiệu cũng ăn phát đạt. Vị ngọt của kẹo thu hút ít ghé qua. Tuy thời gian dài nhưng cũng kiếm một khoản, và quan trọng nhất là họ thấy lợi ích của việc đông khách.

 

Dĩ nhiên cũng những bất tiện, nhưng so với những lợi ích mang thì thể chấp nhận .

 

Sau khi khu nhà trọ trở nên vắng vẻ, Quý Kiến Quân bắt đầu tính sổ sách. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, thu về một khoản nhỏ, một con khiến hài lòng.

 

Mãi Quý Kiến Quân mới , vợ tính lương cho chị dâu A Mai và chị đầu bếp béo bằng một nửa mùa vắng khách, bao gồm cả lương của chính bà.

 

vợ là vì , nhưng Quý Kiến Quân vẫn tìm bà để chuyện. Dù là mùa vắng khách mùa cao điểm, lương vẫn trả đủ.

 

Việc trả lương đều do Tô Đan Hồng phụ trách, cô dĩ nhiên cũng chuyện , nhưng Quý Kiến Quân nỡ trách vợ , nên đành tìm vợ.

 

“Không cần như , A Mai và A Ngọc đều ý kiến gì. Mùa vắng khách ai đến, họ vẫn nhận lương như cũng thấy ngại.” .

 

“Không , cứ bảo họ việc của .” Quý Kiến Quân .

 

Sau đó, đưa tiền còn thiếu cho vợ để trả bù cho A Mai và chị đầu bếp A Ngọc.

 

Khi Tô kể ý của Quý Kiến Quân, cả hai đều vô cùng cảm động và càng thêm quyết tâm công việc giao.

 

Công việc của họ, lúc bận thì đúng là bận, cả ngày ngơi tay, nhưng khi hết bận thì khá nhàn rỗi.

 

Lần nghỉ lễ Quốc Khánh , vài hộ gia đình cũng hưởng lợi theo. Vốn dĩ họ đều giữ thái độ quan sát, nhưng bây giờ thì một lòng mong nơi thể phát triển lên.

 

Nếu phát triển , thể kiếm bao nhiêu tiền chứ? Chỉ cần cung cấp phòng ngủ là thể thu hai mươi đồng một đêm. Nhà hai ba phòng, dịp lễ đều kín chỗ, một ngày thu 60 đồng. Chỉ trong sáu bảy ngày mà kiếm bằng lương một tháng của khác!

 

Đây là một con lớn đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy phấn khích thôi!

 

 

Loading...