Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 128

Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:04:11
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Liễu Vân Sương xong, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng đổi rõ rệt. Trong mắt bà thoáng hiện một tia hoảng hốt, như nhận điều gì kinh khủng. Giọng cũng trở nên thấp hẳn:

"Vân Sương ... Chị dốt nát, nhiều chuyện nghĩ mãi . em xem, khi nào... bà già thực sự định đưa hết tiền cho Hứa Lam Xuân ? Mấy ngày nay, con nhỏ đó cứ sẽ đón bà cụ lên thị trấn Thanh Dương, bảo là để dưỡng già gì đó.

... chẳng lẽ thật sự hồ đồ ?"

Tuy hỏi là , nhưng ánh mắt Đỗ Nhược Hồng cho thấy bà cũng còn nghi ngờ gì nữa. Trong lòng câu trả lời, chỉ là cần ai đó xác nhận thêm cho vững tâm.

Liễu Vân Sương khẽ nhếch môi:

"Chị dâu, chị thông minh, em thấy... em cũng hơn gì. Nếu thì để dắt mũi suốt bao năm trời, sống chẳng khác gì con trâu con bò để họ sai bảo?

Còn bà cụ ... thương Hứa Lam Xuân mặt, ai cũng thấy. Còn chuyện bà sẽ gì tiếp theo, thì chỉ trời mới .

mà giờ em còn sống chung với họ nữa, em cũng chẳng bận tâm thêm gì.

Chị xem, bao bông chất lượng thế nào, dày ?"

, nhấc thử một bao bông lên, động tác vội, nhưng đủ để khiến đối phương mà nuốt nước bọt.

Đỗ Nhược Hồng trầm ngâm một lúc, ánh mắt cứ dán chặt đống bông sạch sẽ, phồng lên như mây trắng trong nắng sớm. Trong lòng bà , toan tính điều gì.

Không đàn ông, chồng bên cạnh, mà vẫn sống yên , thậm chí còn thong dong chăn, đệm, mặc ăn ngon, quần áo mới cho con.

Thử hỏi, bà gì thua kém?

Tại chịu ấm ức, cúi đầu nhịn nhục mãi như ?

Mộng Vân Thường

"Vân Sương , cũng muộn , chị về đây."

Liễu Vân Sương gật đầu, nhẹ:

"Ừ, chị về . Kéo dài lâu quá, lát nữa bà cụ thấy nhóm lửa la om sòm đấy."

Nghe , sắc mặt Đỗ Nhược Hồng càng khó coi, cắn răng gọi Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm bước khỏi sân.

Chuyện , bà cụ Hứa đúng là .

Hễ đội sản xuất nghỉ , mấy nàng dâu mà mặt ở nhà là y như rằng mắng lên bờ xuống ruộng.

Chơi cũng mắng, việc riêng cũng chửi.

Miệng mụ độc đến mức chó trong làng còn phát bực.

trong khi còn ấm ức, thì Hứa Tri Tâm chẳng hiểu gì, cứ vui vẻ kể:

"Tri Tình dạy cho con đan sọt , ạ! Một cái sọt nhỏ bán hẳn hai hào lận đó.

Mẹ, con với chị Niệm cũng đến nhà thím hai đan sọt nhé?

Khi nào kiếm tiền , con sẽ mua tặng một chai nước hoa Hữu Nghị!"

Thực , con bé mua một bộ quần áo mới, nhưng chắc mắng. Thế là cô bé đổi sang nước hoa – cái thứ mà vẫn ao ước hồi trẻ.

Đỗ Nhược Hồng hai đứa con gái, ánh mắt bỗng trầm xuống.

Quần áo tụi nhỏ đang mặc đều chật ních, cái ngắn cái dài, phần lớn là đồ cũ của Hứa Lam Xuân hoặc của chính bà thời con gái sửa .

"Con ngoan, nếu học nghề thì cứ học. Tự tay kiếm cơm thì hổ chứ."

"Thật ? Mai con với thím hai nhé? để bà nội .

Nếu bà , chắc chắn sẽ bắt lấy hết tiền của tụi con!"

Nghe tới đây, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng bỗng đanh .

"Giết tru di..." – bà chửi thầm trong lòng, kìm mà khựng giữa đường.

"Mẹ ơi, nữa ?"

Hứa Tri Niệm lo lắng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/128.html.]

Đỗ Nhược Hồng ngẩng đầu, hai đứa con gái chằm chằm đột ngột hỏi:

"Tri Niệm, Tri Tâm... Các con như nhà thím hai, ở riêng ?"

Một câu hỏi, mà giống như một lời khơi dậy khát vọng đè nén bấy lâu trong tim tụi nhỏ.

Hai đứa đều lớn, cũng hiểu chuyện. Một khi ở riêng, thì chúng chính là chỗ dựa của .

"Thật ạ?! Mẹ, con mơ cũng như !

Mẹ xem nhà thím hai mà coi, bây giờ sống hạnh phúc, vui vẻ, ai bắt nạt!"

So sánh, chính là vết d.a.o cắt lòng.

Người sống cùng , một bên sáng sủa rạng rỡ, một bên âm u tăm tối – ai chẳng động lòng?

"Được , . Về nhà thôi."

Bên , Liễu Vân Sương đang gấp đệm cũng thấy lòng nhẹ tênh.

hề xúi giục, lời đều chừng mực.

Đỗ Nhược Hồng riêng , là tự bà nghĩ, tự bà quyết.

Nếu cứ như Hứa Lam Hà, ngu hiếu đến chết, thì cho dù là thần tiên cũng chẳng khuyên nổi.

Còn cô, chỉ là vô tình gieo một hạt mầm mà thôi.

"Mẹ, bác cả trông vẻ vui ?"

Liễu Vân Sương xổm xuống, vuốt tóc con gái, giọng nhẹ nhàng như gió xuân:

"Không . Chuyện nhà họ Hứa thôi mà, con đừng lo."

Đứa bé , rõ ràng là đang lo lắng hai lớn cãi .

Không thấy tiếng ồn, nhưng ánh mắt lên tất cả.

Vừa đúng lúc, Hứa Tri Ý cũng thức dậy.

Hai em kéo ngoài sân, chơi mấy chiếc ghế con.

Liễu Vân Sương và con gái tiếp tục đan phần cành liễu còn .

Hứa Tri Lễ cũng chẳng rảnh rỗi, vui vẻ giúp một tay.

Bỗng, từ ngoài sân vọng một giọng lớn:

"Đồng chí Liễu Vân Sương, nhà ?"

Hôm nay là ngày gì mà đến nhà cô cứ như trẩy hội thế ?

kịp dậy, thì ngoài đẩy cửa bước .

Là Lý Quốc Phong – nhưng , một .

Phía còn một phụ nữ.

"Lý Quốc Phong? Sao đến đây?"

Liễu Vân Sương ngạc nhiên, nhưng kịp hỏi thêm, ánh mắt cô rơi lên phụ nữ phía .

Là chị gái của – Lý Thủy Tiên.

"Thủy Tiên , nhà , ngoài đó gì?"

Cô gái đó ít khi ngoài.

cũng luôn lặng lẽ, chẳng mấy ai chú ý.

Không chồng, sống với già, thành càng hướng nội.

Lần , Liễu Vân Sương mời , Lý Thủy Tiên chỉ ngượng ngùng, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.

Loading...