"Loại đó, để tâm gì, sợ dính cái mùi nghèo hèn ?"
Giọng Hứa Lam Xuân the thé, cố tình to cho cả chợ .
Hứa Tri Tâm tức đỏ mặt, định đầu cãi , nhưng Liễu Vân Sương nhanh chóng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lắc đầu khẽ nhắc nhở.
"Thím hai, chị để cô mắng chửi trắng trợn thế? Chúng nợ nần gì cô !"
Chính lúc , Kiều Dịch Khất – từ đầu vẫn yên lặng – bỗng cất giọng.
"Có những kẻ, càng để ý, chúng càng lấn tới."
Câu đơn giản, nhưng khiến lắng tai . Đây cũng là đầu chuyện với Hứa Tri Tâm, khiến cô bé lúng túng.
" mà… cô quá đáng lắm."
"Không ." Anh thản nhiên, giọng đều đều như đang bàn chuyện cơm nước: "Thượng binh phạt mưu. Cứ để họ kiêu ngạo, cuối cùng chẳng xoay chuyển gì. Đánh một kẻ, cần vội. Đợi tự gieo mầm họa, chỉ cần ."
Chẳng hiểu , lời khiến cả nhóm an lòng. Hứa Tri Tâm cắn môi, cuối cùng im lặng.
Còn Liễu Vân Sương khẽ liếc đàn ông bên cạnh, ánh mắt ẩn chứa suy nghĩ sâu xa. Vụ Tần Ngọc Lương , rõ ràng là do tay. Bây giờ giọng điệu , cô càng chắc chắn – Kiều Dịch Khất hề đơn giản. Ngoài mặt điềm đạm, nhưng phía là những nước cờ tính toán đấy. Tần Ngọc Lương e rằng chẳng mấy chốc sẽ gặp chuyện.
Hôm đó về nhà sớm, cơm trưa cũng thong thả hơn. Ba con Đỗ Nhược Hồng ở cùng ăn. Cả nhà loay hoay mì trụng nước sôi, thái dưa leo, hành lá, thêm bát sốt cà chua trứng, mà thành bữa cơm ngon lành, vui vẻ.
Ăn xong, Đỗ Nhược Hồng về nhà. Liễu Vân Sương xuống, bắt đầu đếm tiền. Kiều Dịch Khất tựa khung cửa sổ cô, dáng vẻ chuyên tâm tính toán, mắt sáng lấp lánh như mèo vờn mỡ.
"Không ngờ hôm nay kiếm tận hai mươi mốt đồng!" Cô khẽ reo, miệng cong thành nụ mãn nguyện.
Ngẩng đầu lên, vặn chạm ánh mắt của Kiều Dịch Khất. Anh đó, nụ hờ hững, chút ngại ngần, như thể vẫn lặng lẽ quan sát hết thảy.
Cô vội vàng nhét tiền hộp thiếc, đóng chặt tủ, giả vờ bình tĩnh bước .
"Sao trưa nay ngủ một lát?"
"Anh xem lứa thỏ mới đẻ, tiện đường ghé qua thôi. Giờ về ngủ đây."
Ra thế, hóa chỉ là trùng hợp. Tình huống khiến Liễu Vân Sương lúng túng.
Anh chợt tiếp: "Ngày chúng lên huyện một chuyến. Rau trong vườn nhiều , nếu hái hết chắc cũng cả ngàn cân. Đem bán, ít nhất cũng năm mươi đồng."
Nghĩ thôi khiến tim cô nôn nao.
"Được, nhưng xa thế thể dùng xe kéo , sức chịu nổi." Kiều Dịch Khất .
Mộng Vân Thường
Nỗi lo cô nghĩ đến từ . Rau nhiều như , thể chỉ dựa vài cánh tay. Huống hồ, chở sang tận trấn Thanh Dương, mà xe kéo ở nhà còn cần cho Đỗ Nhược Hồng dùng.
"Em . Trong đội sản xuất một chiếc máy kéo, lát nữa em hỏi xem thể mượn . Nếu thì tìm cách khác, cùng lắm thuê xe bò. Dù cũng thể tay ."
"Được, cùng em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/302.html.]
"Ừ." Lần , cô từ chối. Thậm chí chính bản cô cũng chẳng hiểu vì , dần dần sự tồn tại của đàn ông trở nên quá quen thuộc. Cùng ngoài, dường như thành thói quen, chẳng còn cảm thấy xa lạ nữa.
Hai bàn bạc thêm mấy câu, cùng đến nhà Trương Tùng.
Mùa vụ xong, nông dân trong thôn phần lớn rảnh rang. Thấy họ đến, Trương Tùng vội vàng đón, niềm nở khác hẳn ngày thường.
"Ôi, Vân Sương, đồng chí Kiều, hai đến đây ? Mau mau nhà."
"Dạ thím, chúng cháu gặp Trương Tùng."
"Ở nhà, để gọi nó. Chắc nó còn đang ngủ trưa."
Chẳng bao lâu, Trương Tùng , mắt còn ngái ngủ, nhưng thấy hai liền : "Đồng chí Kiều, chị Vân Sương, hôm nay ghé ?"
Mẹ thì ân cần rót hai cốc nước, mời khách .
Liễu Vân Sương thẳng vấn đề: "Trương Tùng, ngày chúng chở rau lên huyện bán, nên hỏi thể giúp ."
Nghe thấy công việc, mắt sáng rực. Máy kéo mua từ năm ngoái còn đang nợ tiền, cơ hội đúng là trời cho.
"Được chứ! Cho dù bận đến , chị dâu mở lời, em dám từ chối. Năm ngoái chị giúp em nhiều, em vẫn ghi nhớ trong lòng."
Dù thật sự nghĩ như thế , ít mục đích cũng coi như đạt .
"Được thôi, chắc mất chừng một ngày, về, thấy bao nhiêu tiền mới hợp lý?"
"Chị dâu, coi như là giúp , đừng nhắc đến tiền bạc gì cho xa cách."
"Không , việc rõ ràng, công xá minh bạch. Cậu , thì sẽ trả hai đồng. Cậu thấy thế nào?"
Hai đồng, kỳ thực cũng chẳng ít. Người thuê thường tính công theo chuyến, mà cô cũng định lo cơm nước. Ăn ở huyện thì ai phần nấy, liên quan. Vả còn đổ xăng, tính tiền còn cao.
"Được, chị dâu thì cũng chẳng khách sáo."
Bàn bạc đó, Liễu Vân Sương hẹn rõ ngày giờ. Mẹ Trương Tùng xong cũng vui vẻ, liền bưng mấy củ cải tự tay trồng để tiếp đãi. Ở nông thôn, đó là cách chân thành nhất để giữ khách.
"Thím, chúng cháu ăn nữa, xin phép về . Ngày cháu qua gọi , thím bảo dậy sớm chút nhé."
"Yên tâm, cháu, thím sẽ gọi nó dậy từ gà gáy đầu."
"Vâng!"
Ra đến ngoài sân, Kiều Dịch Khất nhỏ:
"Vân Sương, đừng cho bọn nhỏ theo. Anh sẽ gọi cả Hỉ Tử với Khánh Tử, thế là đủ ."
"Được thôi."
Đường đến huyện Tân Cùng xóc nảy, vốn chẳng dễ chịu gì, chuyện thì chẳng ai . Ngày hôm , Kiều Dịch Khất huyện , để dặn dò hai , tiện giải quyết chút việc. Bọn họ nhắm thẳng chợ lớn ở phía Nam huyện, nơi bày hàng đông như mắc cửi, đến lúc đó chỉ cần hẹn ba cùng là xong.
Trong khi , Liễu Vân Sương tranh thủ mương nước. Cô lặng lẽ quanh vườn cây, từng gốc từng gốc đều tưới thêm một ít Linh tuyền. Gần một tháng qua, cây cối đồng loạt đ.â.m chồi, sắc xanh ngút mắt, nghĩ đến cảnh hoa trổ rộ kết trái, lòng cô bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Một bận rộn, cảnh giác xem ai để ý , kẻo lộ thì phiền toái vô cùng. May mắn , việc đều thuận lợi.