Hai ông bà vốn ấp ủ ý định trở về quê từ lâu, khéo sắp đến hè, thể đưa mấy đứa nhỏ về chơi cho vui cửa vui nhà. Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất chào tạm biệt, bà Ba còn nhất quyết dúi tay họ mấy quả táo đỏ mọng. Mùa mà ăn táo thì quý như vàng, chẳng khác nào ban ân.
Hai rời khỏi cửa, liền tìm Trương Tùng vội vã về nhà. Vân Sương thở phào, lòng như trút xuống một tảng đá lớn. chẳng hiểu , trong cô cứ thấy gì là lạ, như một bóng mờ rình rập phía .
Về đến nơi, mở cửa thấy Đỗ Nhược Hồng đó.
"Vân Sương, hai về !" – giọng bà cố tỏ bình thản, nhưng sắc mặt giấu mệt mỏi.
"Vâng, chị dâu, chuyện bên chị vẫn chứ?" – Vân Sương lo lắng hỏi.
Đỗ Nhược Hồng khẽ nhạt, nhưng ánh mắt u ám:
"Ổn thì cũng thôi… chỉ là sáng nay bà cụ mò đến một chuyến. Em đừng lo, bà đến gây chuyện với em, mà đến mắng chị. Dù gì, giờ bà cũng chẳng dám càn nữa."
Nói nhưng gương mặt chị dâu sa sầm, nỗi tức tối vẫn hằn rõ.
Vân Sương hoảng hốt, vội vàng tiến tới nắm lấy tay chị dâu:
"Chị dâu, rốt cuộc bà gì? Chị kể cho em , đừng giấu em!"
Đỗ Nhược Hồng thở dài, giọng chua chát:
Mộng Vân Thường
"Chuyện là thế , lão Nhị sắp lấy vợ. Bà cụ đến đây chẳng qua là thị uy, cho thiên hạ thấy bà vẫn còn uy nghiêm. Với … bà vẫn để bụng chuyện chị chịu bỏ tiền chuộc bà ."
Nghe xong, Vân Sương giận tím mặt:
"Thật vô lý! Chính bà còn chẳng chịu bỏ một xu, cớ gì bắt khác trả ? Sao mà trơ trẽn đến thế!"
Đỗ Nhược Hồng lạnh, đôi mắt long lên:
"Ai mà chẳng nghĩ ? Thế mà bà vẫn mồm năm miệng mười, bảo tất cả là do em xúi chị. là hết chỗ ! Vân Sương, em yên tâm, chuyện của nhà chị, chị tuyệt đối để liên lụy tới em."
Vân Sương mím chặt môi. Cô sợ, vì chẳng chính Kiều Dịch Khất tống mấy kẻ nhà họ Hứa trại cải tạo ? Một khi tay, tuyệt đối nương. Bà cụ giờ ngoài mặt dám gì, nhưng lưng thì chắc…
Huống hồ, rõ ràng bà chỉ mượn cớ, lấy Đỗ Nhược Hồng bia đỡ đạn mà thôi.
" chị dâu, chuyện lão Nhị lấy vợ chẳng chuyện vui ? Sao bà còn kiếm chuyện nữa?" – Vân Sương cau mày hỏi.
Đỗ Nhược Hồng nhếch môi chua xót:
"Chị nghĩ bà chỉ báo cho em , để dằn mặt. Mặt khác cũng tiện mắng chị, bắt chị về nhà việc. Nói thật, chị cũng thấy lạ… cô gái điều kiện tồi, chấp nhận lấy ?"
"Chị là Từ Phượng Kiều?"
"Ừ, thị trấn. Bố thương lắm, dù ly hôn vẫn xây cho một căn nhà tử tế. Vậy mà gật đầu lấy Hứa Lam Hà… thật chẳng hiểu nổi."
Trong lòng Vân Sương khẽ giật . Căn nhà , kiếp chính là cửa hàng mà Từ Phượng Kiều mở . Quả nhiên đời khó lường.
Cô thở dài, khuyên nhủ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/306.html.]
"Chắc hai hợp nhãn thôi. Dù thì nếu họ thật sự kết hôn, chị cũng tránh khỏi bận rộn. Em chồng lấy vợ, dù là thứ hai thì chị dâu cũng gánh vác. Chị nên về xem , để khỏi ngoài chê trách."
Đỗ Nhược Hồng im lặng một lúc, gật đầu:
"Được, chị về xem thế nào. Dù , ở nhà cũng chẳng việc gì."
"Vâng, thế thì quá."
Liễu Vân Sương còn đưa theo Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm về cùng, phòng khi chuyện gì hai đứa nhỏ cũng giúp chút việc. Cô còn dúi thêm cho chúng một hộp hoa quả đóng hộp, coi như bồi bổ.
Trên đường về, Hứa Tri Tình bỗng hỏi nhỏ:
"Mẹ, ông lấy vợ , sẽ đến tìm chúng nữa, đúng ?"
"Ông " – đứa nhỏ chẳng thèm gọi tên, chính là chỉ Hứa Lam Hà.
Vân Sương dịu dàng đáp:
"Ừ, ai lo phận nấy. Chúng cũng cuộc sống riêng của ."
Kiều Dịch Khất thấy con bé vẫn thấp thỏm, liền đưa tay xoa đầu nó:
"Đừng lo, chú ở đây, chẳng ai dám ức h.i.ế.p các cháu ."
"Vâng ạ!" – cả Hứa Tri Lễ và Hứa Tri Ý cũng phụ họa, ánh mắt kiên quyết. Chúng tuyệt đối mở miệng gọi kẻ là "cha" nữa.
An ủi mấy đứa nhỏ xong, Vân Sương mới về nhà, lấy sổ tính toán. Hôm nay thu về khá, trừ chi tiêu còn dư hẳn một trăm ba mươi sáu đồng.
"Trời ơi, nhiều thế cơ ạ!"
"Ừ, ở huyện bán tận một hào một cân rau, thích lắm."
" đó , rau trồng ngon nhất!" – ba đứa nhỏ nhao nhao tự hào, mắt sáng long lanh.
Vân Sương khẽ , cất tiền tủ, lấy mấy tấm vải mới mua.
"Tri Tình, đây xem. Con thích tấm nào, may cho hai bộ."
Nghe , Hứa Tri Lễ và Hứa Tri Ý lập tức ùa tới, mắt sáng như đèn:
" đó ! Mẹ may cho chị cả với em út hai bộ nữa , để mặc cho !"
Hứa Tri Vi ít quần áo , con gái vốn ai cũng yêu cái , đây là điều thể phủ nhận.
Hứa Tri Lễ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng xa. Nó :
"Được , cứ may cho chị với em, con cần ."
Liễu Vân Sương ngẩn , tưởng nó giận dỗi, ngờ nó tiếp:
"Con mấy bộ , hơn nữa con đang lớn, chẳng mấy chốc cũng chật. Không cần thêm đồ mới, đủ mặc là ."