Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 329

Cập nhật lúc: 2025-08-23 16:56:04
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn kỹ, món đồ quả thực tinh xảo khác thường. Trên mặt còn khắc hoa văn uốn lượn, cứ như ẩn chứa điều gì đó thần bí, mà Liễu Vân Sương mãi cũng chẳng hiểu nổi.

"Anh , rốt cuộc đây là thứ gì? Sao to như ?"

Mộng Vân Thường

Kiều Dịch Khất nheo mắt, giọng trầm xuống:

"Đây là đồ dùng để tế lễ. Là bảo vật hiếm , ai nó thì coi như nắm giữ cả trời đất trong tay. Nếu bán , tiền tiêu ba đời mười đời cũng chẳng hết."

Nghe thế, Liễu Vân Sương khẽ rùng . Ở kiếp , cô từng thấy ít kẻ đổi đời nhờ bán cổ vật. cái kiểu “tiêu tiền ba đời hết” thì cô chẳng bao giờ tin.

"Anh đừng quá. Chỉ một món thôi mà đủ tiêu ba đời á? Em tin . Với , dù nó quý giá thật, thì thử hỏi mấy ai đủ sức mua?"

Kiều Dịch Khất cô, ánh mắt như cô đặt trọn niềm tin :

"Vân Sương, em tin . Sẽ mua. Anh chắc chắn."

Cô nhún vai, nửa miệng:

"Được , em tin . chuyện em chẳng rành. Anh là chí lớn, em thì chỉ lo cơm nước, nuôi gà nuôi vịt. Còn chuyện tiền bạc to tát, em theo . Thôi, em ngoài xem mấy con gà thế nào. Nhanh hầm thì mới kịp ăn."

Cô xoay bỏ . Anh cũng ngăn, vì tin, chuyện vốn bình thường.

Vừa bước khỏi cửa, nụ mặt Liễu Vân Sương lập tức tan biến. Trong lòng cô lặng lẽ thở dài. Vết thương của Kiều Dịch Khất, chắc chắn liên quan đến thứ bảo vật . Nếu thật sự ở bên , tuyệt đối thể liều lĩnh thêm nữa.

Thời buổi , đất nước đang đổi từng ngày. Người sức ăn thì chẳng sợ đói. Huống chi, cô còn tương lai, còn nắm trong tay Linh tuyền thần kỳ. So với những nguy hiểm rình rập, ăn chân chính mới là con đường chắc chắn nhất.

Chưa kể, phía bên còn nữ chính đang chờ đấu một trận. Cô cần thời gian, mà may , cô còn vài năm. Thua keo , bày keo khác, vội.

Trong phòng, Khánh Tử và Hỉ Tử cũng đang hỏi chuyện.

"Cái gì? Lại là Nam Sơn hả? Lão đại, để em g.i.ế.c !" – Hỉ Tử đập bàn cái rầm, mắt đỏ rực.

Khánh Tử hoảng hồn, vội kéo xuống:

"Đừng ngu xuẩn thế! Chuyện gây thêm phiền phức."

Kiều Dịch Khất khoát tay, điềm tĩnh:

"Không cần. Nam Sơn bây giờ lớn mạnh nhanh lắm, dễ nhổ cỏ tận gốc . Nói nhỏ thôi, đừng để chị dâu và bọn nhỏ thấy, lo lắng."

Từ ngày trở về, cuộc sống dần định, chỉ khác là tình cảm giữa hai ngày càng mật. Anh như cái bóng, cũng bám theo cô.

Ngày nào cũng là chuỗi ngày "điên cuồng": rau trong vườn chín rộ, cách một hai ngày hối hả chở lên trấn bán. Ở nhà thì bận tối mặt với đống việc: tưới cây ăn quả, chọn giống rau để dành, phơi khô chỗ nào phơi .

Mỗi tưới cây, cô đều cẩn thận, vì cô rõ, sang năm chính lứa cây sẽ mang nguồn thu nhập khổng lồ.

Có hôm cô ngẩng lên khỏi chậu rửa bát, Kiều Dịch Khất vòng tay ôm chặt từ phía . Cô giật đánh rơi cái bát, vỡ tan tành. Cả tối hôm đó cô tiếc mãi. Người , càng ngày càng thích “quấn” lấy cô.

"Ngày mai gọi thêm vài đến giúp nhé," cô lau tay tính toán, "dọn sạch khu vườn, dựng giàn cho dưa leo, đậu đũa. Tiện thể gieo rau vụ thu luôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/329.html.]

"Được!" – tươi như trẻ con, mắt sáng lấp lánh.

Ngày hôm là mùng tám, ngày Hứa Lam Hà thành hôn. Liễu Vân Sương thầm nghĩ, Đỗ Nhược Hồng . Hôm nay vẫn thấy bà gì, cũng chẳng xin nghỉ. Dù , nhà trai cũng mở tiệc, chỉ cần cùng lên thị trấn Thanh Dương dự hôn lễ là xong.

Sáng sớm, Đỗ Nhược Hồng tới. Bà nắm tay Vân Sương, giọng phần khẩn thiết:

"Vân Sương, hôm nay sớm một chút nhé. Dù thế nào nữa, lão Nhị cũng kết hôn, chị mặt."

Cô hiểu ý nghĩa trong đó, giận Hứa Lam Giang thì giận, nhưng cuộc hôn nhân thể ly hôn.

Ở trong nhà cãi ầm ĩ thế nào thì cũng mặc kệ, nhưng ngoài, nhất là mặt dưng, vẫn giữ lễ nghĩa.

"Không chị dâu, chị cứ . Hôm nay em giao rau."

"Không cần, cần, chẳng chậm trễ gì hết. Chị giao rau xong mới qua. Dù đến trưa mới bắt đầu, ảnh hưởng . Lúc về chị để xe đẩy ở nhà máy Điền Mẫn, em về thì sang đó mà lấy."

"Vâng, chị dâu cứ sắp xếp như ."

Đỗ Nhược Hồng vốn tính toán sẵn, Liễu Vân Sương cũng tiện thêm. Quả thực ban ngày trong nhà ai cũng bận tối tăm mặt mũi. Gọi thêm mấy qua phụ, cộng thêm cả nhà, khung cảnh náo nhiệt lắm.

Hứa Tri Tâm với Hứa Tri Niệm cũng đến. Hôm nay bà cụ với Hứa Tri Vi đều ngoài, chẳng cần ai canh giữ. Hai đứa nhỏ như xả , rộn ràng, hệt như chim sổ lồng.

tám giờ, ngoài đường vang lên tiếng kèn trống, nhà trai đến rước Hứa Lam Hà. Nhìn qua cũng đủ , ăn hề nhỏ, đông rộn ràng.

Kiều Dịch Khất ngay cạnh, khẽ mỉm dịu dàng.

Liễu Vân Sương chỉ cong môi , tỏ vẻ chẳng bận tâm. Người khác thấy cũng đành ngơ, coi như chuyện qua.

Buổi chiều, Đỗ Nhược Hồng về sớm, đặt xe đẩy xuống sân, nét mặt sầm sì.

"Mẹ, chuyện gì thế?"

Thấy chị dâu cả bực bội, Liễu Vân Sương cũng hỏi nhiều, chỉ rót cốc nước đưa tận tay.

"Chị dâu, uống chút nước cho hạ hỏa."

"Ừ."

vội , nhưng hai đứa nhỏ thì sốt ruột lắm.

"Mẹ, chú hai gây khó dễ cho ? Hay là… gặp bà cụ ?"

Đỗ Nhược Hồng uống cạn một , thở một tiếng dài mới :

"Không . tức c.h.ế.t ! Trong đám cưới thì thôi gì, bà cụ bày trò, mẩy. Kết quả, nhà họ Từ coi như thấy, mặt bà mất hết bao nhiêu ."

Liễu Vân Sương chau mày: "Thế là ? Chẳng lẽ Hứa Lam Xuân bày trò nữa?"

"Không. Cô cũng lắm, nhưng Tần Ngọc Lương theo sát, chẳng khác nào mèo ngoan, dám động đậy."

Loading...