Liễu Phi Tuyết run lên, giọng nghẹn nhưng vẫn cứng rắn:
"Trần Hữu Đức, rõ đây! Từ giờ phút , chấm dứt với . Là đá , đồ khốn nạn! Cái thứ rác rưởi như , nhường công cho cô luôn!"
"Cô… cô cái gì?" Lệ Lệ tức đến phát run.
"Muốn động thử xem." Kiều Dịch Khất híp mắt, ánh lạnh lẽo. Bọn họ quả nhiên dám tiến lên.
Trần Hữu Đức nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng tay mặt Phi Tuyết:
"Mẹ chẳng sai, loại đàn bà như cô, vốn xứng với !"
"Anh…" Phi Tuyết định xông lên nhưng Liễu Vân Sương ôm chặt lấy cô, cho manh động.
" , cô xứng với . Cậu với cô mới thật sự xứng — chúc hai con ch.ó sống với trăm năm!"
"Cô… cô mắng ai đấy?"
"Ơ, chẳng đang tới hai ? là chó, tiếng cũng hiểu."
Cơn giận trong mắt Liễu Vân Sương bùng cháy, từng lời như d.a.o đâm. Trong lòng cô còn hận hơn, bởi kiếp , chính cũng từng đối xử tàn nhẫn với Phi Tuyết như .
"Vân Sương, đừng phí lời với loại nữa. Chúng thôi!"
Dù vẫn còn mắng cho hả giận, nhưng thấy sắc mặt Phi Tuyết trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe như sắp òa , cô đành nuốt .
"Phì!" Vân Sương hất một bãi nước bọt xuống nền. Ba xách theo đồ đạc, nghênh ngang bỏ , thèm đầu .
Chỉ tiếc đống thức ăn , bỏ thì phí thật, may mà lúc nãy gắp cho Phi Tuyết khá nhiều, chắc cũng đói.
"Dịch Khất, đây đường bến xe?" Vân Sương quanh, thấy là khu dân cư.
"Nhà ."
"Nhà ?"
lúc đó, cánh cửa bật mở, Khánh Tử ló đầu , tươi .
"Lão đại, chị dâu, Phi Tuyết, mau trong . Đưa hết đồ cho ."
Liễu Vân Sương còn ngẩn ngơ hiểu tới tận nhà Dịch Khất, thì nhẹ giọng:
"Để Phi Tuyết nghỉ ngơi một chút."
"Ừ."
Ngôi nhà rộng rãi, sạch sẽ, hiển nhiên dọn dẹp . Vừa bước căn phòng tầng một, Phi Tuyết kìm nén nữa, òa nức nở.
Liễu Vân Sương vội ôm lấy cô, dỗ dành:
"Khóc , thì cứ . Khóc xong , coi như vứt bỏ cả đống rác rưởi ."
Khánh Tử ngoài cửa, thấy động tĩnh bên trong thì lo lắng yên.
"Lão đại, hai họ… chuyện gì chứ?"
"Không , phụ nữ mà, cho bộc phát một sẽ ."
Anh xong, thở dài một . Thật , thế giới của phụ nữ, đàn ông nghĩ cũng chẳng hiểu nổi.
Mãi đến hơn hai tiếng , cửa phòng mới mở . Liễu Vân Sương bước ngoài, vẻ mặt chút mệt mỏi. Trong phòng khách, Kiều Dịch Khất vẫn đó chờ đợi, dáng điệu ung dung, như thể đủ kiên nhẫn chờ đến cả đêm.
"Thế nào ?" Anh hỏi ngay.
"Khóc mệt , ngủ ."
"Ừ, cứ để nó ngủ . Tối nay sẽ đưa cô ngoài giải sầu."
Liễu Vân Sương khẽ ngẩng đầu , trong lòng dấy lên một nỗi ngờ vực.
"Sao em … thì còn một căn nhà ở thành phố, còn là nhà hai tầng nữa?"
Nghe , Kiều Dịch Khất bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/353.html.]
"Vợ , em quên mất ? Anh vốn là thành phố mà."
Lời nhắc khiến cô khựng .
"Vậy … đây là nhà thật sự của , nơi lớn lên từ nhỏ?"
" ."
Liễu Vân Sương bất giác thấy ngại ngùng. Cô xuống bên cạnh, bàn tay khẽ nắm lấy tay . Đây là đầu tiên cô chủ động như thế, khiến chút sững sờ.
"Xin … vì chuyện của Phi Tuyết mà về đây. Bố đều mất, chắc chắn sẽ nhớ nhiều chuyện cũ vui…"
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt dịu dàng.
"Không , tất cả qua . Giờ chỉ cần em ở bên là đủ."
Nói , ôm cô lòng. Liễu Vân Sương cũng thêm, chỉ im lặng để mặc , hiểu rằng trong khoảnh khắc , cũng đang chìm trong hồi ức của .
Buổi tối, Khánh Tử xách về một túi lớn đồ ăn. Liễu Phi Tuyết tỉnh dậy, rửa mặt xong thì cùng ăn cơm. Chuyện của Trần Hữu Đức, họ đều im lặng nhắc tới, như thể từng xảy .
Khánh Tử vốn là kẻ sắc mặt.
"Phi Tuyết , em xinh thế , hà tất buồn vì loại đàn ông rác rưởi . Sau giới thiệu cho em một hơn."
Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất đồng loạt liếc Phi Tuyết, lo cô sẽ kích động. May mắn , cô chỉ mỉm nhạt.
"Cảm ơn , em ."
Bữa cơm lặng lẽ trôi qua. Hôm nay chắc chắn họ ở đây, bởi chuyến xe về hết từ lâu. May mà mấy đứa nhỏ gửi nhờ Đỗ Nhược Hồng trông giúp, sớm dặn là thể về kịp.
Ăn xong, Kiều Dịch Khất dậy.
"Đi thôi, ngoài giải sầu."
Liễu Phi Tuyết vội lắc đầu.
"Chị, rể, hai . Em ngoài."
Anh hiếm khi tỏ cứng rắn như .
"Không . Em nhất định ."
Liễu Vân Sương cũng khuyên nhủ.
"Đi , Phi Tuyết. Khó khăn lắm mới dịp đến đây, ngoài dạo một chút cũng ."
"Haiz… ." Phi Tuyết miễn cưỡng đồng ý, nhưng thật lòng chẳng thấy hứng thú.
Mùa đông năm nay còn lệnh giới nghiêm, buổi tối cũng chẳng ai tuần tra. ngoài rạp chiếu phim, cả thành phố hầu như vắng tanh.
Quả nhiên, Kiều Dịch Khất đưa họ đến rạp chiếu.
"Không xem phim ? Sao ?" Vân Sương khó hiểu.
Người đàn ông khẽ , vẻ thần bí, nhẹ nhàng kéo bàn tay cô nhét túi áo cho ấm.
"Xem phim thì gì thú vị. Một lát nữa, sẽ cho hai xem một vở kịch còn hơn."
Hai chị em , chẳng hiểu gì. Anh cũng giải thích, chỉ dẫn họ rẽ con hẻm nhỏ bên cạnh.
Mộng Vân Thường
Chưa đầy mười phút , bên trong rạp phim tan suất, từng đoàn lục tục kéo . Giữa đám đông, bất chợt vang lên tiếng kêu thất thanh:
"Buông ! Hữu Đức! Cứu em với!"
"Lệ Lệ, đừng sợ! Các là ai?"
Nghe tiếng, Liễu Phi Tuyết c.h.ế.t lặng, mặt trắng bệch.
"Anh rể… đang gì ?"
"Suỵt, im lặng. Đừng gì, đừng để lộ phận."
Kiều Dịch Khất sải bước tiến tới. Hai chị em họ Liễu còn cách nào, đành vội vàng theo .