Người sang, ánh mắt lướt qua đống rau xanh mướt trong tay mấy xung quanh thì lập tức ngẩn , trông như mê hoặc.
"Ối chà, rau tươi thế cơ ? Thật sự là hiếm ! Cô còn bao nhiêu, mang hết sang nhà hàng chúng !"
Nhà hàng? Liễu Vân Sương thoáng sững sờ.
"Anh là…?"
Người nhếch khóe môi, giọng điệu đầy tự tin:
"Nhà hàng quốc doanh. Cô cứ báo giá, chúng lấy hết. Dịp đặt mấy bàn tiệc tất niên, còn tiệc cưới, tiệc đầy tháng nữa. Càng nhiều càng ."
Hóa là của nhà hàng quốc doanh! Liễu Vân Sương lập tức đổi sắc mặt, nở nụ :
"Ôi chao, thì là lãnh đạo nhà hàng, thất lễ quá, thất lễ quá."
Trong lòng cô sôi sục một ý nghĩ: nếu thể kết giao , chẳng sang năm rau nhà sẽ thêm một đường định ?
Người đàn ông lắc đầu xua tay:
"Đừng khách sáo, chị gái. nào lãnh đạo, chỉ là một nhân viên nhỏ thôi. rau nhà thật sự ngon, mua về, cả nhà ăn ai cũng khen nức nở."
Liễu Vân Sương lập tức chen thêm lời, bỏ qua cơ hội:
"Đồng chí , rau nhà đều chăm sóc kỹ lưỡng. Ngoài rau còn thỏ và gà trống, đều do nhà tự nuôi, tuyệt đối bảo đảm hương vị. Anh xem hợp ý ?"
Mộng Vân Thường
Người gật đầu, ánh mắt lóe sáng:
"Được! Không tồi chút nào. Gà trống béo thế , lấy hết bốn con. Thỏ thì lấy hai mươi con. Những thứ dễ kiếm! Ngoài , cho thêm một ít rau nữa."
"Không vấn đề gì, cần gì, dẫn chọn."
Phía chính là nơi cất rau bày . Bình thường chỉ để một giỏ nhỏ ở quầy, bán hết mới lấy thêm. bây giờ đưa khách quý chọn trực tiếp, gọn khỏi chen chúc với đám phía .
Vị khách quả thực hào phóng. Ngoài gà, thỏ, còn mua thêm năm trăm cân rau. Tổng cộng hết sáu trăm tám mươi đồng, thanh toán ngay tại chỗ, sòng phẳng đến mức khiến xung quanh lác mắt.
"Chị gái, phiền giúp chở hàng qua nhà hàng nhé."
"Được thôi, việc nhỏ! sẽ chất hàng lên xe ngay." Trương Tùng lập tức đồng ý. Dù xe kéo cũng là của , thể giúp Liễu Vân Sương một tay thì càng vui lòng.
Người còn quên dặn dò:
"À, nếu rau ngon như thế , cứ mang thẳng tới nhà hàng chúng . Miễn là lượng quá nhiều, chúng đều lấy hết."
"Vậy thì quá! Sang năm chúng vẫn trồng rau, cứ yên tâm."
"Ừ, nhưng chất lượng nhất định đảm bảo."
Sau vài câu trao đổi, Trương Tùng chất hàng xong.
Liễu Vân Sương mừng rỡ, khẽ thì thầm với Kiều Dịch Khất:
"Anh xem, bán kha khá thật!"
Kiều Dịch Khất gật đầu:
"Ừ, mà em nghĩ xem, đặt tiệc Tết đều là thiếu tiền. Nguyên liệu càng ngon, họ càng cớ tăng giá. Chúng bán cho họ cũng chẳng thiệt thòi gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/357.html.]
Cô ngẩn , nhớ : đúng thật, họ giảm giá một xu nào.
"Anh đúng, ngoài nhà hàng quốc doanh thì còn nữa chứ. Thời buổi , nhà hàng tư nhân vẫn phát triển."
Vừa xong khác hỏi:
"Thịt thỏ bán thế nào?"
"Đến đây, đến đây xem !"
Thế là lao chào khách.
Cả buổi sáng, nhà Liễu Vân Sương bận rộn đến cuồng. Đến khi trời bóng, quầy chẳng còn sót gì. Rau là thứ bán hết nhanh nhất, trong khi thịt thỏ bán chậm hơn, vì nhiều từng nếm, e ngại dám mua. May mà cuối cùng cũng bán sạch. Dù , thịt vẫn luôn là hàng khan hiếm, chỉ cần kiên trì thì nhất định lấy.
Gà trống thì càng đắt, bốn con đều nhà hàng quốc doanh ôm trọn. Ở nhà còn con nào, ăn gà, chỉ thể bỏ tiền mua gà . thôi, Tết mà, lớn trẻ con gì cũng thích.
"Chị cả, chúng cũng dạo . Trời lạnh thế , Tết chắc chẳng dịp ngoài nữa."
"Được, cứ dạo, lát nữa tập trung ở chỗ xe kéo."
Chợ đông nghìn nghịt, chen kẻ lấn, chẳng thua gì hội. Năm ngoái, cả nhà còn sống dè sẻn, cái Tết chẳng gì. Năm nay tiền trong tay, lòng ai nấy đều háo hức, nhất định mua cho đủ thứ ngon. Quần áo thì khỏi cần, lên thành phố mua .
"Mẹ, chỗ bán lạc!" Hứa Tri Tình reo lên, lôi tay chạy đến.
Liễu Vân Sương thử bốc một nắm, thấy hạt chắc, màu sáng, liền gật đầu:
"Được đấy, lấy mười cân."
Lạc ngoài ăn sống còn thể rang, món nhắm, là đồ ăn vặt.
"Mẹ, bên còn hạt dẻ, quả phỉ, quả óc chó kìa!" Hứa Tri Lễ thấy mắt sáng rực, chân chịu nhúc nhích.
"Được, mua, mua một ít! Lâu lắm ăn hạt dẻ rang đường."
Rồi ghé quầy miến dong, thứ đều là tự , sợi nhỏ cũng . Cả nhà đều thích ăn, thêm cả Kiều Dịch Khất, Khánh Tử, Hỉ Tử nữa, thế là mua luôn năm cân.
Đi dọc một vòng, đồ ăn chẳng thiếu gì, thỉnh thoảng còn bắt gặp vài quầy hàng rong bán mấy món từ Cung Tiêu Xã.
Liễu Vân Sương một vòng chợ, mãi cũng chẳng thứ gì thật sự đặc biệt để mua. Thế là cả nhóm kéo xe ngựa, chuẩn một chuyến đến Cung Tiêu Xã. Những thứ quan trọng chỉ ở đó mới mua .
Trương Tùng cũng về đến, tay xách nách mang, gương mặt hớn hở. Rốt cuộc Tết sắp đến, ai mà chẳng sắm cho đầy đủ.
Lên xe, họ thẳng tới nơi cuối cùng.
Đến Cung Tiêu Xã, cả đám lập tức như ong vỡ tổ, chen chúc mua sắm.
"Dầu, muối, tương, dấm… mấy thứ nhất định mua thêm, chúng xem !" – Vân Sương lên tiếng.
"Mẹ, con với Tri Lễ xem truyện tranh một lát nhé!" – hai đứa nhỏ mắt sáng rỡ.
"Đi , nhưng đừng xa quá!" – cô mỉm gật đầu.
Ở gian hàng bên cạnh, cô cùng Phi Tuyết dắt theo Hứa Tri Ý mua đường đỏ, đường trắng, đường phèn. Tiện tay gom thêm mấy hộp hoa quả đóng hộp, bánh quy to, bánh gạo nếp, bánh quẩy nhỏ, cả kẹo sữa, kẹo hoa quả.
Kiều Dịch Khất thì một quầy thịt, mua ít thứ. Lúc , hai đứa nhỏ ôm trong tay mấy quyển truyện tranh, còn hí hửng mua thêm vài cuốn vở, hộp bút chì.
Bên , Khánh Tử và Hỉ Tử cũng về, tay xách đầy túi đồ ăn chín: nào là gà , vịt om, thịt bò kho, hương thơm lan tỏa.