"Khoan , chị cả, thử cái vòng tay bạc xem, lắm!"
Liễu Phi Tuyết vội vàng kéo tay chị , ánh mắt sáng rực. Vàng thì xa xỉ, dễ để ý, còn bạc thì túi tiền, kín đáo.
Liễu Vân Sương qua, quả nhiên chiếc vòng bạc toát lên vẻ thanh nhã.
"Ừm, cũng thật. Đồng chí, cho chúng xem vài cái."
"Vâng ạ!"
Nhân viên bán hàng lập tức mỉm niềm nở, nhanh tay lấy mấy chiếc vòng.
Mẫu mã thời nay vẫn còn đơn sơ, phần lớn chỉ mấy kiểu dáng cơ bản.
"Vân Sương, em thử chiếc , thấy hợp với em lắm."
Ánh mắt tha thiết của cả ba dồn về phía cô khiến cô ngại bối rối.
"Đồng chí, chồng chị thật tinh mắt đấy, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng."
Nói xong, nhân viên bán hàng trực tiếp đeo chiếc vòng bạc kiểu kéo đẩy lên tay Liễu Vân Sương. Trên vòng khắc hình hoa sen đơn giản, mà toát lên khí chất thanh nhã hiếm .
"Đẹp lắm, đeo luôn ."
Kiều Dịch Khất nắm lấy tay cô, ánh mắt cưng chiều như khóa chặt cô lòng.
"Thôi, đừng quá thế chứ!"
Liễu Vân Sương đỏ mặt, khẽ trách.
"Nghe , hôm nay là ngày vui, cứ để chiều em một ."
Anh sang Phi Tuyết, : "Phi Tuyết, em cũng chọn một cái , tặng cho em, coi như cùng chị em em một đôi."
"Em cần . Thay đó, mua cho mấy đứa nhỏ vài đôi vòng tay, còn của hồi môn."
Câu lập tức khiến Liễu Vân Sương d.a.o động.
" , loại vòng nhỏ cũng , trơn, đơn giản, dễ đeo."
Vòng tay trẻ con thì chọn dễ, kiểu dáng trơn nhẵn, hình tròn truyền thống. Hứa Tri Ý một đôi cỡ nhỏ khít. đến lượt Hứa Tri Tình thì lỡ cỡ: vòng lớn thì rộng thênh thang, vòng nhỏ thì chẳng nổi. Cuối cùng, họ chọn loại lớn, để dành khi con bé trưởng thành, giờ học cũng chẳng nên nổi bật quá.
Cũng quên phần của Phi Tuyết, Liễu Vân Sương chọn riêng cho cô một chiếc vòng tay thanh nhã.
Kiều Dịch Khất dừng . Anh chọn thêm một đôi khuyên tai ngọc trai, đưa cho vợ:
"Thử cái , phối với bộ quần áo em đang mặc, đảm bảo càng hơn."
"Không cần , mua vòng tay ."
"Không đắt, năm đồng thôi. Tin ."
Nói , chẳng chờ cô từ chối, trực tiếp đeo lên tai cô. Khuyên tai ngọc trai nhỏ nhắn, đơn giản, chỉ một hạt tròn, mà khi gắn lên tai Liễu Vân Sương, khí chất liền trở nên dịu dàng, sang hẳn một bậc.
"Đấy, lắm. Anh trả tiền."
Nói , xoay , để cô cơ hội phản đối.
Phi Tuyết cảnh mà thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/367.html.]
"Chị ơi, rể đúng là thương chị hết mực. Em còn loáng thoáng hình như định mua cả vàng cho chị nữa kìa!"
Thực , quả thật Kiều Dịch Khất ý định mua vàng, nhưng thừa hiểu vợ sẽ bao giờ chịu, đành chọn cách vòng vo, khiến cô vui, để lộ chút tâm ý.
Sau đó cả nhóm kéo đến Cung Tiêu Xã, mỗi sắm một bộ quần áo xuân mới. Hứa Tri Lễ và Hứa Tri Tình đang học, Kiều Dịch Khất cương quyết mua thêm cho mỗi đứa một bộ để đổi, dù quần áo cũ vẫn còn mặc .
Thịt thà cũng thể thiếu, họ mua liền mấy chiếc chân giò lớn, mang về để hầm.
Nhà cửa Liễu Vân Sương giao hết cho Kiều Dịch Khất và Khánh Tử, chẳng mấy bận tâm nữa. Mầm rau ngoài vườn nhú, trời ấm lên, cô tính trồng thêm vụ mới.
Đỗ Nhược Hồng ngày nào cũng đến báo cáo. Thực , bà cũng rõ, nếu Vân Sương cần nữa, thì coi như mất hẳn một khoản thu nhập.
Ngày hôm đó, Vân Sương tưới nước xong thì Đỗ Nhược Hồng tới, dẫn theo hai cô con gái.
"Vân Sương, việc gì thì bảo chị, chị cho!"
"Không vội, chị đến, em cũng chuyện bàn. Vào nhà ."
Trong nhà, cô rửa tay, lấy mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Tri Niệm và Tri Tâm.
"Mấy đứa ăn cho vui."
Nói xong, cô chợt nhớ :
"À, năm nay Tri Niệm mười bảy nhỉ?"
" , lớn lắm . Như con bé Tiểu Phương trong thôn, bằng tuổi nó mà đính hôn đấy."
Mộng Vân Thường
Vân Sương cau mày:
"Chị dâu, đừng vội. Tính theo tuổi mụ thì mười bảy, nhưng thực mới mười lăm, mười sáu, còn nhỏ lắm, nên gả vội."
Nghe , Đỗ Nhược Hồng bỗng lặng , bàn tay thô ráp khẽ vuốt mái tóc con gái.
"Chị vội, nhưng em đấy, đời chị đường vòng thế nào … Chị tuyệt đối hai đứa nhỏ chịu cảnh như chị nữa. Nhìn em bây giờ sống với đồng chí Kiều, mới thấy thế nào là hạnh phúc. Đàn ông bản lĩnh, thương vợ hết mực. Cái mới gọi là phúc phận."
Lời Vân Sương bùi ngùi. Cô cũng mong hai đứa nhỏ sẽ tương lai sáng sủa, lặp nỗi khổ của chúng.
"Ừ, . Chuyện hôn nhân, cần vội vàng."
"Chị xem cho kỹ , nhân phẩm, gia cảnh, nết ăn ở… thứ gì cũng cân nhắc. Ở tuổi mà nghĩ chuyện đó thì còn sớm quá."
" . Nhà mới đỡ vất vả chút xíu. Mấy năm , hai đứa nhỏ theo chị khổ sở, hưởng phúc gì . Bây giờ khá hơn thì cứ để chúng ở nhà thêm vài năm nữa. Chị nghiệm : đời phụ nữ, thời con gái là sướng nhất. Lấy chồng là thành vợ nhà , chăm già, hầu chồng, nuôi con, mệt thì thôi !"
Nghe bà , Liễu Vân Sương cũng thở dài đồng cảm. Đời ai chẳng thế, như một sợi dây thừng kéo qua kéo , nhả siết.
"Thôi đừng nhắc chuyện buồn. Chị dâu, hôm nay em bàn với chị việc ." Vân Sương hạ giọng, mắt sáng lên. "Trời ấm , năm nay chị qua giúp em việc nhé?"
Đỗ Nhược Hồng đến chuyện ăn là bừng bừng khí thế:
"Được chứ ! Em cứ gọi một tiếng, chị mặt ngay."
Có lời hứa , hòn đá đè n.g.ự.c mấy ngày nay của bà coi như rơi cái bịch.
"Là thế ," Vân Sương tính toán rành rọt, "năm nay em định phủ kín rau cả mảnh đất cửa. Tới lúc đó, một em chắc chắn xuể."
"Phủ kín hết ư?" Đỗ Nhược Hồng nhoài . "Tổng cộng mười hai mẫu đấy, ít. Yên tâm, Vân Sương. Sáng chị giao rau, ban ngày vòng ruộng nhà em. Chị chẳng khéo tay khéo chân gì, nhưng việc đồng áng ăn m.á.u , đảm bảo trót lọt."
Bà vỗ n.g.ự.c cái đôm, chắc như đinh đóng cột. Vân Sương mỉm , cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
"Tốt quá. … ruộng nhà chị thì ?" Vân Sương vẫn cẩn thận hỏi.