Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 368

Cập nhật lúc: 2025-08-27 17:02:05
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không ." Đỗ Nhược Hồng phất tay. "Hứa Lam Giang giờ cũng bớt ngốc , cái nào nặng cái nào nhẹ. Hai đứa con gái chị cũng phụ khối việc. Em đừng lo. Nhà chị thu xếp thỏa."

"Vậy em thẳng điều kiện nhé." Vân Sương gật đầu: "Chị ở giúp em—nhặt rau, tưới nước, nhổ cỏ, mấy việc lặt vặt nhưng đều tay. Em trả chị hai mươi đồng một tháng, hai ngày nghỉ. Khi bận việc riêng, chị cứ bảo em ."

"Bao… bao nhiêu cơ?" Đỗ Nhược Hồng bật dậy, ánh mắt rực lên. "Vân Sương, em thật hả? Hai mươi đồng một tháng cho chị?"

"Là hai mươi đồng thật. Chị dâu, chị đừng vội mừng quá, em ."

"Ừ ừ, em , chị đây." Bà nuốt nước bọt, hai tay bóp lấy gấu áo, tim đập thình thịch.

"Sang năm việc chắc nhiều gấp đôi. Có khi em vắng, chị trông coi hộ. Cả vườn rau, con gà con vịt, kẻ —chị giúp em quán xuyến."

"Em cứ yên tâm!" Đỗ Nhược Hồng vội chen lời, sợ lỡ miệng tụt mất cơ hội. "Chúng là chị em, việc chị gánh hết. Em của em. Việc nhà cứ giao cho chị. Bọn trẻ cũng , chị lo !"

Trong lòng bà lộp bộp một niềm ơn. Hai mươi đồng—đó chỉ là tiền, mà là thể diện, là chỗ trong nhà.

"Vậy quyết nhé. Ngày mai chị đến chính thức."

"Được, !" Bà gật liên hồi, mắt hoe hoe.

Mộng Vân Thường

"À, tiện thể chị với em sang nhà Lý Nguyệt Lan một chuyến."

Đang phấn khích, Đỗ Nhược Hồng bỗng khựng như giẫm gai:

"Đến nhà cô gì?"

"Em định gọi cô qua phụ. Một chị, e khi quá tải."

"Sao mà quá tải , Vân Sương? Em cứ tin chị—một chị đủ." Bà buột miệng, giọng bất giác cao hơn nửa bậc. Trong mắt vụt qua tia lo lắng: thêm đồng nghĩa chia bớt miếng ăn.

"Chị dâu, đừng nóng." Vân Sương nhẹ nhàng giữ tay bà, giọng ấm mà chắc. "Cô sang là để hỗ trợ chị. Sang năm còn leo núi nữa, lúc hai ca. Em thật—chị là chính, đừng sợ mất chỗ."

Câu như viên thuốc an thần. Đỗ Nhược Hồng thở phào, khóe mắt giãn . Ừ, Vân Sương trọng tình, xưa nay .

"Được, thì . Tri Niệm, Tri Tâm!" Bà cửa gọi to. "Hai đứa ở nhà canh cửa, vắng !"

Chỉ một thoáng, phong thái “nội tướng” của bà bật như lò xo.

Đến nhà Lý Nguyệt Lan, chuyện ngỏ, đối phương mừng phát run, suýt nữa òa . Niềm vui , so với Đỗ Nhược Hồng lúc nãy, kém.

"Nguyệt Lan," Vân Sương rõ ràng, vòng vo, "bên chị trả em mười lăm đồng một tháng. Việc cũng là nhặt rau, tưới tắm, nhổ cỏ, nhưng lúc cao điểm đổi ca với chị Đỗ. Chị em đấy, ăn công ăn của."

Vừa con , Đỗ Nhược Hồng cạnh bất giác thẳng lưng, khóe miệng nhích lên nửa tấc. Hóa Vân Sương quả thực nể hơn. Cục ghen tỵ nhú bóp c.h.ế.t ngay tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/368.html.]

"Bàn bạc gì chứ," bà vội cướp lời, sợ để lâu nghĩ nọ. "Đến lúc đó chị với Nguyệt Lan gánh hết việc, cỏ dại cho mọc một cây!"

" đó, chị Vân Sương yên tâm, em !" Lý Nguyệt Lan mừng rối, tay lau nước mắt, tay gật đầu liên tục.

Vân Sương hai , thẳng:

"Chị Đỗ lâu năm, kinh nghiệm dày, lương cao hơn một chút là lý do. Em để khỏi so bì mất vui. Mình cùng , cùng hưởng, nhưng công ai nấy nhận. Minh bạch ngay từ đầu."

Cũng may Lý Nguyệt Lan giống mấy tính toán, cô  chắc nịch, hề khách sáo.

“Vậy , mai Nguyệt Lan với Nhược Hồng sẽ giúp em tìm mười . Cứ theo giá cũ, năm hào một ngày. Trước hết sẽ bắt tay trồng mẻ rau đầu tiên.”

“Ừ, chuyện em cần lo. Vân Sương, sáng sớm mai chắc chắn sẽ mặt đông đủ.” Đỗ Nhược Hồng .

Thực , chỉ cần tiền công, dân làng ai mà chẳng sẵn sàng. Giờ vẫn bước vụ ruộng, ai nấy đều nhàn rỗi. Đám đàn ông thì phần lớn kéo khe suối dựng nhà giúp, còn phụ nữ nếu thêm, dăm ba ngày cũng đủ kiếm ít tiền, mua dầu ăn muối mắm, coi như xoay sở cho cả tháng.

Có Nhược Hồng với Nguyệt Lan , công việc liền xuôi chèo mát mái. Hai đồng thì giỏi, mà còn nắm rõ ai trong đội tháo vát, ai chỉ cho .

Sáng hôm , mới tờ mờ sáng tiếng ngoài ngõ. Toàn phụ nữ trong đội, áo bông còn phồng mùi khói bếp, ríu rít chuyện trò, khí nhộn nhịp chẳng khác gì ngày hội.

Chiều tối, ông bà Ba trở về. Sau Tết Nguyên Đán, họ dọn lên huyện thành ở. Trong nhà chẳng việc gì gấp, trời lạnh buốt, ở đó ấm thoải mái.

Liễu Vân Sương vội vàng mời hai , rót cho mỗi một cốc hoa. Từ ngày Kiều Dịch Khất chuyển tới, trong nhà lúc nào cũng sẵn đủ loại . Cốc nóng bốc khói, bên trong còn mứt quả và sơn tra khô, thoang thoảng vị ngọt vị chua. Anh thứ giúp tiêu hóa, bổ khí huyết, trẻ già đều dùng .

“Vân Sương, đừng bận, chúng khát .” Bà Ba xua tay.

“Không ạ, bà Ba, đây là hoa Dịch Khất mới pha, hai bác thử xem.”

Cô nghĩ bụng, mùa xuân sắp đến, chắc hai về quê là vì chuyện cấy cày. Ai ngờ, bà Ba bỗng hạ giọng, mở lời :

“Vân Sương , thấy cháu trồng rau ngay cửa nhà . Vậy năm nay định gieo lúa mì nữa ?”

“Vâng ạ, bà Ba. Giờ trồng rau bán kiếm tiền, mua ít lương thực là đủ ăn .”

Nghe , bà Ba gật đầu, mắt sáng lên như tính toán sẵn.

“Vậy tám mẫu đất của nhà bác, giao cả cho cháu trồng nhé!”

Câu bất ngờ khiến Vân Sương giật .

“Bà Ba, thế ạ? Hai bác chẳng bàn từ , năm nay sẽ trở tự canh tác ?”

Bà Ba thở dài, liếc chồng, chậm rãi :

là thế, nhưng chị dâu cháu tin vui từ Tết . Giờ năm tháng, mà vợ chồng nó đều bận . Bác tính lên huyện thành chăm sóc một thời gian. Ông Ba thì ở nhà một , bác cũng chẳng nỡ để ông ruộng nữa.”

Loading...