"Vậy mai , ngày là phiên chợ lớn. Em còn bảo bán rau mà?"
"Ừ, việc thể chần chừ. À, chiều nay gọi bác Đổng thợ mộc đến, luôn mấy cái tủ quần áo cho phòng nhé?"
"Không thành vấn đề, chuyện để lo."
Mọi đều gật đầu, chẳng ai còn băn khoăn gì nữa.
Ngôi nhà mới sáng sủa, sân lát xi măng phẳng lì. Hai bên viền gạch non xếp nghiêng, giống như một khu vườn nhỏ. Ở đó, trồng hoa cũng , trồng rau cũng xong. đất nhà họ vốn nhiều, rau cỏ chẳng thiếu, nên nơi để trồng hoa ngắm cảnh thì hợp hơn.
Trước cửa là sân rộng, thể kê vài chiếc ghế nhỏ, buổi chiều uống hóng gió thì còn gì bằng. Hứa Tri Ý cũng chỗ để vui chơi.
Liễu Vân Sương ngắm căn nhà, trong lòng dâng lên cảm giác thuộc hạnh phúc. Đợi tản , cô chẳng kìm nổi, vội ôm lấy Kiều Dịch Khất.
"Cảm ơn … thời gian qua vất vả nhiều ."
Anh ngẩn . Không ngờ cô chủ động như thế. ngay đó, siết chặt vòng tay, mỉm ấm áp.
"Đây là nhà mới của chúng . Mai em cứ xem mua đồ gì, sẽ mua về hết. Vân Sương… chỉ cần nhà ở , lập tức tổ chức đám cưới với em!"
Câu khiến mặt Liễu Vân Sương bừng đỏ. Người đàn ông , chẳng lúc nào thôi nghĩ đến chuyện cưới hỏi! Quả nhiên, lợi ích thì chẳng đời nào chịu dậy sớm! … bao ngày qua, đối xử với cô, với mấy đứa nhỏ, thậm chí cả nhà họ Liễu, đều hết mực tử tế. Còn gì để ngần ngại nữa?
"Được."
Cô cúi đầu đáp nhỏ.
Kiều Dịch Khất lập tức hôn lên trán cô, niềm vui trào dâng, hai dựa ngọt ngào chẳng rời.
Chiều hôm , Đỗ Nhược Hồng cũng nhận tin. Trương Trường Minh tìm cho bà một căn nhà cũ. Chủ con cái, qua đời, nhà bỏ , nay thuộc đội sản xuất quản lý. Họ đồng ý cho thuê, chỉ ba đồng một năm. Với mức lương hai mươi đồng một tháng, Đỗ Nhược Hồng lập tức đồng ý.
Căn nhà lớn, giống hệt đa nhà trong thôn: hai bên là phòng ngủ, giữa là phòng khách, thêm một gian bếp nhỏ. Chỉ là lâu ai ở, bụi phủ dày, cần dọn dẹp. chỗ riêng, bà vui mừng khôn xiết.
Liễu Vân Sương khuyên bà hôm xin nghỉ để chuyển đồ, song Đỗ Nhược Hồng chịu. Công việc còn bề bộn, nghỉ ? Bà bảo cứ để hai đứa nhỏ và Hứa Lam Giang dọn , bà sẽ tranh thủ buổi trưa và buổi tối mang đồ sang. Đồ đạc thời nay cũng chẳng nhiều, vài bận là xong.
Vân Sương ép nữa, chỉ thầm khen bà trách nhiệm.
Trong khi đó, Kiều Dịch Khất thì cứ quanh quẩn bên cạnh cô, suốt ngày nhắc nhở chuyện mai huyện mua nội thất. Chỉ sợ chậm một ngày, thì kế hoạch đám cưới cũng lỡ!
Ban đầu tính là cả nhà cùng . Liễu Vũ Yên sợ ảnh hưởng đồng áng nên rút . Liễu Phi Tuyết cũng bèn ở nhà, nhường cơ hội cho hai .
Thế là, đầu tiên Vân Sương và Dịch Khất riêng.
Sáng , cô mặc chiếc sơ mi trắng chấm bi vàng nhạt, phối chân váy vàng nghệ dài chấm gót. Phi Tuyết còn khéo léo tết cho chị một b.í.m tóc đuôi sam, vắt phía , đeo thêm vòng bạc, khuyên tai ngọc trai. Nhìn cô dịu dàng mà sang trọng, chẳng khác gì tiểu thư thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/381.html.]
Kiều Dịch Khất ngẩn ngơ . Mỗi ngoài, cô đều khiến kinh ngạc. Ban đầu, say mê sự giản dị, nay nhan sắc cho mê .
"Chị, rể, đường đến thành phố xa lắm, nếu thấy mệt thì cứ thong thả về. Ở nhà em, chị hai với rể hai, ba lớn đủ . Đừng lo." Phi Tuyết , còn tinh nghịch nháy mắt với Kiều Dịch Khất.
Anh liền hiểu ý, cảm kích vô cùng. Hai bắt xe huyện, từ huyện sang thành phố. Đến nơi thì cũng xế chiều, còn mua sắm đủ thứ, về kịp e khó.
Trong lòng Liễu Vân Sương chợt dâng lên cảm giác khó tả. Lời Phi Tuyết nãy… hẳn ẩn ý.
"Nhanh , kẻo lỡ xe." Vũ Yên dúi tay chị một chiếc túi nhỏ. Túi của Phi Tuyết, vốn cô dùng.
"Vân Sương, mai lên thành phố mua cho em một chiếc túi da nhé!" Kiều Dịch Khất , giọng đầy nuông chiều.
"Không cần . Em ngoài ít, cái là Phi Tuyết cứ nhất quyết đưa cho em dùng." Vân Sương khẽ lắc đầu. Quả thật, cầm túi cô vẫn thấy ngượng.
"Đẹp mà! Mua một cái thôi, nhiều."
Kiều Dịch Khất khẽ nghiêng đầu sang, ánh mắt chứa ý dịu dàng, như thể trong khoảnh khắc cả gian cũng trở nên ấm áp.
"Được , . Mua một cái."
Người đàn ông đúng là cách khiến tim khác run lên, từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống, đều bỏ sót. Cái tinh tế , khiến Liễu Vân Sương cảm động, bất giác thấy che chở.
Chẳng mấy chốc, hai tới thành phố. Họ thẳng đến khu phố chuyên bán đồ nội thất.
"Trước , cả con phố đầy ắp cửa hàng mộc." – Kiều Dịch Khất chỉ tay về phía – "Bây giờ kinh tế cởi mở, phố xá tấp nập trở , nhưng vẫn nhiều bằng ngày ."
Mộng Vân Thường
Anh vốn tìm hiểu từ , chẳng chuyện tùy tiện.
"Ừ, thì chúng cứ đại một cửa hàng xem thử, cần chọn cái gì quá đặc biệt."
Cô dứt câu liền kéo bước một cửa hàng. Bên trong, bộ đồ đạc đều là gỗ đỏ và gỗ vàng, kiểu dáng thô sơ, chẳng gì mới mẻ. Liễu Vân Sương một lượt thở dài, hai lặng lẽ ngoài, tiếp tục dọc dãy phố.
Họ xem qua ba, bốn cửa hàng, cuối cùng dừng một cửa hiệu bài trí đồ nội thất trắng tinh. Lối thiết kế hướng châu Âu, đơn giản tinh tế, điểm xuyết vài hoa văn nho nhỏ, khiến thấy thích mắt.
"Dịch Khất, thấy ?"
"Rất sáng sủa, sạch sẽ."
Một nhân viên bán hàng nhanh nhẹn tiến gần, miệng tươi rói:
"Hai vị khách quý, mời trong. Đồ ở đây đều là hàng mới về, độc nhất trong thành phố. Giá cả vô cùng hợp lý."
Lời lẽ trơn tru khiến cả hai khó mà động lòng. Họ bước , ngắm hết sofa, bàn , đến tủ thấp, bàn ăn tròn, thậm chí cả tủ rượu sang trọng. Mỗi món đều tinh xảo, bộ đều phủ màu trắng tinh khôi, các cạnh chạm khắc tỉ mỉ.
" thấy chỗ hợp đấy." – Kiều Dịch Khất sang nhân viên – "Cô tính giúp chúng tổng cộng bao nhiêu tiền."