Quả thật, chẳng ai ngờ gặp ở đây. Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày, lòng dấy lên cảm giác khó tả. Người đàn ông mắt còn bộ dạng nhếch nhác như khi ở đội sản xuất Hồng Tinh. Quần áo gọn gàng, thậm chí còn mới tinh. Rõ ràng là Từ Phượng Kiều chăm lo chu .
"Chậc, đúng là xui xẻo. Ra ngoài mà xem ngày, liền đụng thứ yêu ma quỷ quái." – Phi Tuyết nghiến răng, ánh mắt như phóng lửa.
" đó, khí đang trong lành cũng bẩn hết ." – Vũ Yên phụ họa, giọng mỉa mai.
Chị gái chịu đựng bao nhiêu năm khổ cực vì tên đàn ông . Dù giờ ly hôn, cục tức , hai cô em tuyệt đối nuốt nổi.
Họ lưng bỏ , Hứa Lam Hà bỗng gọi giật :
"Vân Sương, đợi !"
Hắn nhanh chân chặn mặt, ánh mắt đầy sốt ruột.
"Anh định gì? Đây là trấn Thanh Dương, giường đất nhà ." – Vân Sương lạnh lùng, giọng băng giá.
" đấy, còn định cướp đường ? Vừa cũng thử xem, liệu đánh c.h.ế.t !" – Vũ Yên gằn từng chữ, sẵn sàng xông lên.
"Đủ !" – Liễu Vân Sương vội vàng kéo em gái . Giữa chốn đông mà đánh , chắc chắn . Huống hồ, bây giờ Hứa Lam Hà là con rể nhà họ Từ. Cho dù Từ Phượng Kiều lý trí đến thì cũng sẽ bảo vệ . Nhà họ Từ đông em, gây chuyện với họ chẳng khác nào rước họa .
"Không , các cô đừng hiểu lầm." – Hứa Lam Hà vội xua tay, mặt mũi lúng túng – "Anh chỉ chào hỏi một tiếng thôi. Vân Sương… em đổi thật ."
Hôm nay cô mặc quần đen, sơ mi xanh lam, gọn gàng mà chững chạc, khác hẳn bóng dáng lam lũ năm xưa.
"Đương nhiên khác ." – Phi Tuyết lập tức đáp trả – "Rời khỏi , chị mới sống những ngày . Cảm ơn tổ tiên nhà tám đời, ly hôn mới là quyết định sáng suốt!"
Lời móc thẳng thừng khiến Hứa Lam Hà nghẹn đỏ mặt, cúi gằm xuống. Hối hận dâng ngập, nhưng chẳng thể thành lời. Mọi chuyện kết thúc, tất cả đổi .
Một lát , thò tay túi áo, lấy năm đồng, run run đưa mặt Vân Sương.
"Vân Sương, tiền … em cầm lấy, mua gì đó cho các con."
Cả nhóm ngẩn , bật khẩy. Năm đồng? Sau từng năm bạc bẽo, giờ bố thí như ban ơn.
"Anh cất ." – Liễu Vân Sương dõng dạc, ánh mắt như d.a.o sắc – " cần. Và nhớ cho kỹ, chỉ ly hôn với , mà ba đứa con cũng đoạn tuyệt với . Anh gia đình mới, thì sống cho tử tế , đừng vượt quá giới hạn."
Lời như nhắc nhở, như lưỡi d.a.o cảnh cáo.
"Anh … Vân Sương, xin . Trước là ngu dại, đánh mất em và ba đứa nhỏ. Giờ thì muộn , thứ thể . Anh sẽ phiền em nữa." – Hứa Lam Hà cúi đầu, giọng nghèn nghẹn.
" mà, trong ba đứa nhỏ vẫn chảy dòng m.á.u của , chuyện thể phủ nhận. Cho con ít tiền cũng là trách nhiệm cha, em cứ nhận !"
Nói , Hứa Lam Hà bước lên, định nhét tiền tay. Liễu Phi Tuyết và Liễu Vũ Yên lập tức chắn mặt, kéo Vân Sương lùi .
lúc , một bàn tay rắn chắc túm chặt lấy cổ tay .
Hứa Lam Hà sững , ngẩng đầu lên — là Kiều Dịch Khất.
Nhóm đàn ông tách mua thịt, xếp hàng lâu. Ai ngờ thì thấy cảnh tượng .
"A—!" Hứa Lam Hà đau điếng, bật kêu một tiếng.
"Đồng chí Kiều, đừng hiểu lầm, chỉ cho mấy đứa nhỏ chút tiền thôi." Hắn vội vàng biện hộ, trong lòng rõ, bản lĩnh của Kiều Dịch Khất nếm đủ.
"Xì!" Kiều Dịch Khất hất tay , ánh mắt lạnh lùng như d.a.o cắt. Anh bước đến chắn mặt Vân Sương, giọng dồn nén lo lắng:
"Sao ? Hắn em thương ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/385.html.]
"Không , yên tâm, chỉ vài câu thôi." Vân Sương lắc đầu.
Nghe , Kiều Dịch Khất mới thở phào, phắt sang Hứa Lam Hà:
"Tiền của , tự giữ lấy! Ba đứa nhỏ, và Vân Sương sẽ nuôi. Chúng nó sẽ thiếu ăn thiếu mặc, càng cần đồng tiền bố thí . Sau , nhất đừng xuất hiện mặt chúng nữa."
"Không … thật sự chỉ lo cho các con một chút." Hứa Lam Hà ấp úng.
"Bây giờ mới nhớ đến con ?!" Liễu Vũ Yên kìm nổi, bật thẳng: "Nước lũ qua mới đưa cái ô, nghĩ ai cần chắc? Thật là nực , đáng khinh!"
Lời như d.a.o cứa, nhưng sự thật. Vân Sương im, hề ngăn cản.
Kiều Dịch Khất tiến thêm một bước, ánh mắt dồn dập ép tới.
"Hứa Lam Hà, cuộc sống mới thì lo mà hưởng . Còn dám bén mảng tới gần Vân Sương và mấy đứa nhỏ, hậu quả đấy!"
Trong mắt lóe lên sự hung hãn, khiến Hứa Lam Hà hoảng sợ lùi , cả ủ rũ.
"Được… . sẽ phiền nữa. Đồng chí Kiều, mong chăm sóc cho Vân Sương và ba đứa trẻ."
Kiều Dịch Khất liền vòng tay ôm lấy vai Vân Sương, giọng kiên quyết:
"Vợ con của , đương nhiên sẽ bảo vệ chu . Cái thời để mặc bắt nạt, qua !"
Một câu khiến Hứa Lam Hà mặt mày xám xịt, càng thêm nhục nhã.
"Thôi, thôi, về nhà." Vân Sương nhỏ giọng.
"Được." Anh đáp gọn, chẳng buồn đối phương thêm nào.
Khánh Tử và Hỉ Tử chờ sẵn ngoài xe ba gác. Thấy Vân Sương , Khánh Tử reo lên:
Mộng Vân Thường
"Chị dâu, chị kìa, ở bán gà con!"
"Thật hả? Ồ, đúng là thật!" Vân Sương ngạc nhiên.
Người bán chẳng ai xa lạ, chính là phụ nữ năm ngoái. Ngoài gà con, còn vịt con, ngỗng con. Năm nay mới là năm thứ hai, mà chị mở rộng cả mấy giống, thật khéo tay.
"Chị ơi, gà con bán thế nào ?"
"Năm hào một con. Thực sáu hào, nhưng hôm nay đến muộn, đành bán rẻ chút cho hết hàng."
Ra là vì đến muộn nên mới còn nhiều gà thế .
"Thế còn vịt con, ngỗng con thì ?"
"Vịt tám hào, ngỗng một đồng rưỡi. Hai loại ít nuôi, trứng vịt, trứng ngỗng cũng đắt hơn."
Vân Sương gật gù, chuyện cũng hợp lý.
"Chị còn nhớ , năm ngoái mua hai mươi con gà của chị đấy. Năm nay định mua thêm, chị bớt cho chút nhé?"
Nghe , phụ nữ tươi, hình như nhớ .
"À, thì là cô! Cô gái, cô bao nhiêu, nhất định bán rẻ cho."
Người mua một lúc hai mươi con quả thật hiếm. Bình thường mua mười con tính nhiều.
"Chị ơi, giờ chị còn bao nhiêu gà vịt ngỗng tất cả, kể cả lứa nở? hết."