Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 428

Cập nhật lúc: 2025-09-11 16:28:11
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phản ứng bất ngờ của Đỗ Nhược Hồng và Lý Nguyệt Lan khiến Vân Sương thoáng ngạc nhiên. nghĩ kỹ , đồng minh vẫn hơn. Kiều Dịch Khất từng : những chuyện thể ngay mặt thiên hạ, nhưng lưng thì... gì cũng .

Thế là đêm hôm , chờ lúc muộn, Vân Sương dặn Tri Tâm ở nhà trông cửa. Liễu Phi Tuyết cũng trở về. Bốn phụ nữ, âm thầm mai phục ở khúc cua lớn con đường dẫn huyện. Khúc cua hiểm trở, đều khuất tầm , vốn vắng . Về đêm, càng chẳng ai qua .

Quả nhiên, chẳng bao lâu , tiếng bánh xe đạp lọc cọc vang đến. Bóng nhỏ bé lướt tới, liền "A!" một tiếng hét thất thanh. Chiếc xe đổ rầm xuống đất, Hà Tĩnh ngã nhào, còn kịp phản ứng thì đầu trùm kín bởi một cái bao tải.

"Ai?! Ai đó?!"

vùng vẫy kêu la, nhưng lập tức ăn ngay một cái tát nảy lửa.

"Câm cái miệng thối ! Hé thêm một tiếng, tao cho mày câm luôn!"

"... kêu nữa! Xin các , tha cho ... Trong túi tiền, đưa hết cho các , đừng đánh !"

"Bớt lắm lời. Đi!"

Bốn lập tức túm lấy cổ áo cô , lôi xềnh xệch rừng tối ven đường. Càng sâu, bóng tối càng đặc, gió rít qua khe núi lạnh buốt. Hà Tĩnh sợ hãi run lẩy bẩy, dám kêu to, chỉ nấc nghẹn trong bao tải.

Đến khi tới một trống kín đáo, bọn họ thẳng tay ném cô xuống đất. Cô lập tức lồm cồm bò dậy, đưa tay định kéo bao tải , nhưng kịp hé thì ăn thêm một cái tát trời giáng, ngã lăn .

Chưa kịp hồn, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên. Đó là Liễu Phi Tuyết:

"Sao hả? Còn mở bao ? Tao thấy mày chán sống !"

Dứt lời, cô vung chân đá thẳng bụng Hà Tĩnh, khiến cô ôm bụng quằn quại.

Phi Tuyết vốn từng qua huấn luyện quân đội, thể rắn rỏi, sức mạnh hơn hẳn thường. Cô tay hề nhẹ, còn bàn bạc : để , tránh để Hà Tĩnh đoán thực sự là ai.

Hà Tĩnh hoảng loạn, nấc:

"Các vị nữ hiệp, xin tha cho ! Trong túi tiền, bao nhiêu cũng lấy! Các gì cũng , đừng đánh nữa, xin các ..."

Mộng Vân Thường

Nghe , Vân Sương chỉ lạnh lùng nhếch môi. Trong lòng cô, bao năm nay thấu bộ mặt thật: ngoài mặt thì tỏ vẻ dịu dàng, trong bụng tính toán. Đến lúc vạch trần, thì hèn nhát cầu xin như con ch.ó rách nát.

"Hừ, tha cho mày ư? Nằm mơ ! Loại đàn bà liêm sỉ, dám quyến rũ đàn ông vợ, còn bày trò chạy đến mặt chính thất mà giở thói mèo mả gà đồng. Mày tưởng mày là ai? Muốn vợ lẽ ?!"

Phi Tuyết trừng mắt, giọng như d.a.o cắt. "Được, thích diễn trò, thì hôm nay tao cho mày diễn đến nơi đến chốn!"

Nói đoạn, cô vung tay tát thêm hai cái, giòn tan. Rồi ngay đó, cả ba cùng lao , một trận đ.ấ.m đá dồn dập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/428.html.]

"Aaaa! Đừng! Đau quá! Cứu với!" Hà Tĩnh gào thét, cố lết phía , nhưng phía chẳng còn đường thoát.

Hà Tĩnh quật ngã xuống đất, chỉ thể đưa tay ôm đầu, hy vọng che chắn bớt thương tích. Tiếng la hét của cô dần run rẩy, lộ rõ sự hoảng loạn:

"Lời mày ý gì? Hay là bọn mày do Hứa Lam Xuân phái tới?"

Phi Tuyết cố tình quát lớn, đánh lạc hướng khác:

"Đừng ăn hồ đồ! Chúng tao hề liên quan đến Hứa Lam Xuân, đừng mà vu oan giá họa! Nếu mày mặt dày như , hôm nay bọn tao nhất định cho mày tay. Mấy chị em, lên!"

Vừa dứt lời, ba còn lập tức xông , tay chân như mưa, đánh tới tấp. Đến khi Hà Tĩnh bẹp đất, thở đứt quãng, bọn họ mới dừng .

Ra tay tuy tàn nhẫn nhưng vẫn chừng mực, tránh chỗ hiểm. Chắc chắn chết, nhưng đau đớn thì đủ hành hạ đến mức thê thảm. Nằm im thin thít như , thể Hà Tĩnh đang giả c.h.ế.t để thoát .

Liễu Phi Tuyết chằm chằm, trong mắt lóe lên tia ác ý. Cô rút từ trong túi một con d.a.o rọc giấy nhỏ, ánh kim loại lóe sáng lạnh lẽo.

"Hừ, loại đàn bà như mày, đáng lẽ bắt bỏ lồng heo mà dìm xuống sông cho sạch nhục. Chết cũng coi như giải thoát cho mày. mày tưởng c.h.ế.t là yên ? Không ! Cái mặt chính là vũ khí mày dùng để quyến rũ đàn ông vợ. Vậy thì tao sẽ hủy nó, để xem mày còn quyến rũ ai nữa !"

Nói xong, cô giật phắt bao tải che mặt Hà Tĩnh. Quả nhiên, Hà Tĩnh lập tức giật , dám giả vờ nữa, hoảng hốt lùi về .

"Xin các tha cho ! Xin các tha mạng!" Hà Tĩnh lóc van xin, giọng lạc vì sợ hãi. " thề sẽ rời xa Tần Ngọc Lương, từ nay bao giờ liên lạc với nữa, cũng dám đến đây thêm nào. Xin các tha cho , lạy các !"

Nói , cô quỳ rạp xuống đất, dập đầu ngừng.

Liễu Phi Tuyết nhếch môi khẩy:

"Được thôi, nhất là mày nhớ lấy lời hứa. Bằng , tao sẽ cho mày thế nào là sống bằng chết. đến nước thì thể để mày yên rời , mày nhất định nhận một bài học."

Nói , cô hiệu cho Đỗ Nhược Hồng và Liễu Vân Sương giữ chặt Hà Tĩnh. Chính tay cô túm lấy mái tóc dài óng ả , kéo mạnh , dùng d.a.o rọc giấy cắt từng nhát.

Tiếng xoẹt xoẹt lạnh lẽo vang lên, từng mảng tóc rơi xuống đất. Vì d.a.o nhỏ và tóc dày nên chẳng thể cắt gọn, chỉ còn cách xén từng chút một. Khi buông tay , mái tóc mượt mà ngày nào trở thành một mớ lởm chởm, chẳng khác gì chó gặm.

Hà Tĩnh hoảng loạn gào thét:

"Đừng! Đừng cắt tóc của ! xin các …"

"Câm miệng!" Liễu Phi Tuyết gằn giọng, ánh mắt hung tợn. "Thêm một câu nữa, cái d.a.o sẽ rạch thẳng mặt mày. Lúc đó, đừng trách tao nể nang!"

Nghe , Hà Tĩnh im bặt, mặt mày trắng bệch. Không là vì sợ quá giả vờ, cuối cùng cô ngất lịm .

Loading...