Cho dù Hạ Diên Phong là dượng của cô, nhưng trong chuyện của sư , Diệp Hoan vẫn thiên về sư . Cô và sư lúc nhỏ đều đáng thương, cô còn hơn sư một chút, tuy lúc nhỏ đứt đoạn liên lạc với ba ruột, nhưng ba nuôi lớn cô bạc đãi cô. Bây giờ cô còn may mắn tìm ba ruột.
Chỉ là khi nào sư mới thể tìm hạnh phúc của , Diệp Hoan coi sư như một nửa , dĩ nhiên hi vọng thể hạnh phúc thuộc về . Nếu cả đời cô đơn hiu quạnh một , cũng nhạt nhẽo. Đương nhiên, đây là chuyện riêng của sư , tới phiên cô bận lòng, cô cũng chỉ nghĩ mà thôi. Đối mặt với sư mặt lạnh, Diệp Hoan vốn tâm tư chuyện với sư .
Diệp Hoan gọi điện thoại với sư xong, nhà với Hạ Diên Phong: “Dượng, sư bảo cháu đưa điện thoại cho dượng, dượng việc liên lạc với .”
Hạ Diên Phong đoán lẽ cháu gặp ông , khổ một tiếng : “Vậy Hoan Hoan điện thoại cho dượng , dượng tự liên lạc với Nhiễm Hàn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan đưa điện thoại của sư cho dượng, đó với ba : “Hôm nay con tới trường sớm một chút, hủy nghỉ phép với cố vấn học tập.”
Lục Vân Triết : “Ừm, con học , chuyện khác thời gian .”
Diệp Hoan tạm biệt ông bà, tạm biệt chú thím và cô dượng.
Hạ Diên Phong : “Hoan Hoan, dượng đưa Triều Dương học, thuận đường chở cháu.”
Lục Vân Thanh cũng : “Chú cũng đưa Cảnh Viễn , Hoan Hoan xe của chú cũng .”
Lực hành động của Hạ Diên Phong mạnh hơn, ông lấy chìa khóa xe ngoài, : “Không cần phiền hai, em trực tiếp đưa ba đứa nó .” Ông dặn vợ: “Vân Phỉ, đợi lát nữa em tự lái xe .”
Lục Vân Phỉ vẫy tay : “Em , .”
Diệp Hoan : “Dượng, trường học gần, thực cần xe cũng .”
Hạ Diên Phong lưu loát khởi động xe: “Đi bộ nhanh bằng xe, mau lên xe, dượng đưa các cháu nhanh hơn.”
Hạ Triều Dương, Diệp Hoan, Lục Cảnh Viễn cùng lên xe của Hạ Diên Phong.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-256.html.]
Lên xe, cuối cùng Hạ Triều Dương hỏi vấn đề mà hỏi nhất: “Chị họ, chị từng học võ ?”
“Đương nhiên từng học.” Diệp Hoan giống như thấu sự chộn rộn của em họ, giống hệt Diệp Đông và Diệp nam năm đó, nhắc tới học võ động tâm.
Đại khái con trai đều giấc mộng hùng cái thế, trong hiện thực ít cơ hội gặp điều kiện giúp họ thực hiện giấc mơ.
Hạ Triều Dương kích động hỏi: “Chị họ, chị xem em thể học võ ?”
Diệp Hoan trả lời khách quan: “Chỉ cần tố chất cơ thể , hầu hết đều thể học võ, nhưng học , cần bản em tự cố gắng, ví dụ đông luyện tam cửu hè luyện tam phục, học võ thể bữa đực bữa cái, như thế tài nào học …”
Lục Cảnh Viễn hỏi: “Diệp Hoan, các em học võ nội công tâm pháp gì đó , thể luyện nội lực ?”
Diệp Hoan giải thích: “Có tâm pháp luyện công, nhưng bất kể là môn phái và gia tộc bình thường đều truyền ngoài. Hơn nữa luyện võ mỗi một kiểu, tư chất , thích hợp luyện tập một loại tâm pháp, đó thể nhanh chóng luyện nội lực; nếu tư chất , luyện cả đời cũng luyện nội lực…”
Lục Cảnh Viễn: “Môn phái bọn em còn tuyển , em xem ?”
Diệp Hoan lập tức mở Mắt Âm Dương xem tư chất của họ em họ, đều bình thường, phù hợp tu luyện đạo pháp môn phái. Nàng lắc đầu, cho hai tin tức đáng tiếc: “Anh họ, tuy môn phái của bọn em ít nhưng yêu cầu nhận đồ cao, đều dựa tư chất tâm tính mà nhận, đại khái phù hợp với yêu cầu nhận đồ của môn phái bọn em.”
Hạ Triều Dương xác định , ủ rũ cúi đầu, mất hứng thú. Lục Cảnh Viễn dù cũng lớn hơn hai tuổi, ngược hứng thú hỏi: “Diệp Hoan, em lợi hại ? Có thể đánh bao nhiêu ?”
“Nói về một chọi một, bình thường đều đánh em. Nếu đánh tập thể, bình thường cũng đánh em, bởi vì em còn đạo thuật. Giống như trong huyền học, bình thường sẽ tay với bình thường, trừ phi họ chọc tới chúng em.”
Hạ Triều Dương ủ rũ : “Nếu em thể học võ thì .”
“Nếu em hứng thú thì thể học chiêu thức bình thường, luyện võ thể cường kiện thể, cũng chuyện .” Diệp Hoan : “Lúc nhỏ, hai em trai của chị học võ, ngày nào cũng tấn, chạy bộ…”
Diệp Hoan kể quá trình học võ của hai em trai cho em họ, họ , ánh mắt vốn ngưỡng mộ của hai đổi thành kinh ngạc và bội phục.
“Nghe vẻ luyện võ mệt!”