“Được, đợi bố và các về, em cũng sẽ chuyện với họ, lúc đó chắc cả, hai sẽ tha cho .”
Tô Hiểu ngây ngô, nụ hiền lành mặt Tiêu Đông Thư, cô chợt cảm thấy, chỉ cần là Tiêu Đông Thư, thì những chuyện khác đều thành vấn đề.
Nghe lời Tô Hiểu , Tiêu Đông Thư bốc một nắm hạt cải lên: “Vậy thì chuẩn chút đồ, để lấy lòng hai vợ lớn , chắc chắn sẽ khiến họ yên tâm giao em gái cho !”
Hai vài câu, thấy sắp đến giờ nhà họ Tô về , Tiêu Đông Thư liền về , sợ lát nữa Tô Hiểu chuyện với bố cô thì họ hiểu lầm.
Lòng Tô Hiểu bình lặng, vốn dĩ còn chút lo lắng gì đó, giờ thì yên tâm , cũng đến lúc với nhà.
“Hiểu Hiểu, con nhặt cũng nhanh ghê!”
Mẹ Tô bưng một bát nước thịt từ nhà Dương Lan về, thấy Tô Hiểu nhặt hơn nửa bát , còn giật , con bé việc thật là nhanh nhẹn.
Tô Hiểu sờ mũi, chút chột . Mấy hạt vẫn là Tiêu Đông Thư giúp đấy, nếu là cô tự nhặt thì thật sự nhiều như .
Cơm trưa xong, ba bố con nhà họ Tô về. Lúc mưa nhỏ một chút, ba ông cháu đồng nhà trồng ngô, vặn chỗ đất cao đọng nước còn khô ráo.
“Bố, các mau rửa tay , cơm xong hết .”
Tô Hiểu bưng đồ ăn nhà chính, thấy bố và hai , vội vàng gọi họ chuẩn ăn cơm.
“Hiểu Hiểu, hình như thịt thỏ đúng , ngửi thấy mùi từ xa .”
Tô Thực đặt bó củi dựa góc tường, còn dùng sức hít hít mũi.
Tô Hiểu bưng món thịt thỏ xào cay: “ đấy, thơm lắm, em chảy cả nước miếng đây. Anh cả mau rửa tay, nhanh ăn .”
Cả nhà ăn cơm trưa vui vẻ, trong lúc ăn thì trời mưa to hơn, xem một lúc nữa cũng tạnh .
Mẹ Tô gọi Tô Hiểu dọn dẹp bát đũa, nhưng Tô Hiểu động đậy. Trước đây cô cần Tô lên tiếng, thấy đặt bát đũa xuống là tự động dậy dọn dẹp. Hôm nay là ?
“Bố, , con chuyện với .” Tô Hiểu c.ắ.n môi, cúi đầu.
Tô Hiểu ít khi như thế , đây là gặp chuyện lớn gì ?
“Hiểu Hiểu, thế? Có chuyện gì thì với bố !” Mẹ Tô kéo áo Tô Hiểu, chút lo lắng.
Tô Hiểu chút ngại ngùng: “Bố, , con… con và Tiêu Đông Thư ở khu thanh niên tri thức đang hẹn hò ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-162.html.]
Gì cơ? Hẹn hò? Mẹ Tô kịp nghĩ Tô Hiểu là ai, liền bật thành tiếng, Hiểu Hiểu tuổi cũng nhỏ , đây là chuyện .
Tô Mộc và Tô Thực thì lập tức phản ứng , hai một cái, chạy ngoài.
Bố Tô cũng vui vẻ: “ mà… đồng chí Đông Thư đó là từ thành phố về mà!”
Một câu , khiến Tô giật tỉnh táo. , Tiêu Đông Thư là thanh niên tri thức từ thành phố về, chắc chắn sẽ trở về thành phố. Vậy bây giờ hai đứa hẹn hò, nếu Tiêu Đông Thư về thành phố, Tô Hiểu ?
“Hiểu Hiểu, con… con và đồng chí Tiêu rốt cuộc là thế nào?” Mẹ Tô trấn tĩnh , mới lên tiếng hỏi.
Tô Hiểu lúc vẫn còn ngại, cúi đầu, cũng gì, Tô hỏi, cô nhịn ngượng ngùng: “Con… hai đứa con mới bắt đầu hẹn hò thôi, con với , hai đứa con tuyệt đối chuyện gì khuất tất cả!”
Mẹ Tô câu mới thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu bà Tô Hiểu hẹn hò, thật sự là mừng, nhưng giờ chút lo lắng. Tiêu Đông Thư sớm muộn gì cũng về, đến lúc đó chỉ còn Tô Hiểu một , cuộc sống sẽ chứ!
Tô Hiểu cô lo lắng, nhưng giờ cô cũng gì, cứ thuận theo tự nhiên thôi, đợi thời gian trôi qua sẽ .
Tiêu Đông Thư thấy nhà họ Tô đều về, trong lòng cũng chút thấp thỏm, thái độ của nhà họ Tô là như thế nào, rốt cuộc đồng ý .
Ăn cơm trưa trong sự lo lắng, bê ghế ở cửa, chờ tin tức từ nhà họ Tô. Tiêu Đông Thư thật thể đoán , Tô Mộc và Tô Thực chắc chắn sẽ qua , sớm chuẩn đồ cho họ , ngay từ đầu khi quyết định thú nhận chuyện với Tô Hiểu, chuẩn sẵn sàng.
Đưa cho Tô Mộc mấy cuốn sách, thư về nhà nhờ bố gửi qua. Đưa cho Tô Thực thì hữu dụng hơn, là một chiếc áo len đỏ nữ kiểu cách mà nhờ gửi từ thành phố về, mục đích rõ ràng, Tô Thực nhất định sẽ thích.
Quả nhiên, ăn cơm trưa xong lâu Tô Mộc và Tô Thực chạy tới.
“Tiêu Đông Thư, và Hiểu Hiểu là ?” Tô Mộc xông chất vấn Tiêu Đông Thư, sắc mặt hai rõ ràng .
“Anh cả, hai, hai xuống , và Hiểu Hiểu là nghiêm túc, đối với cô là thật lòng, cũng với bố .”
Nhìn vẻ mặt chân thành của Tiêu Đông Thư, hai cũng .
“Đông Thư, là thanh niên tri thức từ thành phố về, Hiểu Hiểu chỉ lớn lên ở nông thôn, kiến thức, hai nếu thật sự ở bên , về thành phố thì ?” Tô Thực nghĩ nhiều hơn một chút, dù Tiêu Đông Thư trong làng, thể ở đây cả đời.
“Anh cả, hai, hai yên tâm, nếu về thành phố, nhất định sẽ đưa Hiểu Hiểu cùng. Nếu cô về, thì hai chúng sẽ sống ở đây, chỉ về thăm bố dịp lễ Tết thôi.” Tiêu Đông Thư sớm nghĩ đến vấn đề , đến lúc đó sẽ xem ý của Tô Hiểu thế nào, bây giờ với nhà họ Tô, họ cũng thể yên tâm hơn.
Tiêu Đông Thư như , Tô Thực và Tô Mộc đương nhiên lý do gì để khó nữa.
Thấy thái độ của hai dịu xuống, Tiêu Đông Thư , lấy những thứ chuẩn cho hai . Quả nhiên đều hợp ý Tô Thực và Tô Mộc.
Trên đường về nhà, Tô Thực và Tô Mộc khỏi cảm thán, Tiêu Đông Thư đối với Hiểu Hiểu là thật lòng, nếu cũng cần tốn công tốn sức lấy lòng như .