Mẹ Tô nghĩ cũng đúng, giờ dù về cũng thể đón Hiểu Hiểu về ngay hôm nay , chi bằng cứ để hai con ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hãy về nhà.
"Được, Đông Thư con cẩn thận nhé, về nhà với họ một tiếng, cả buổi chiều về, chắc họ cũng đoán ."
Tô Hiểu vẫn tỉnh, mặt chút máu, tóc mai bết mặt. Tiêu Đông Thư nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Hiểu, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.
Anh kéo chặt áo bông bước ngoài. Ra đến ngoài thấy quán há cảo mới nhớ mấy họ đến giờ vẫn ăn gì, bèn vội mang một ít há cảo cho Tô Hiểu và Tô.
Gió lạnh cắt da cắt thịt, Tiêu Đông Thư ôm cánh tay, đội gió về làng. Vẻ mặt gió thổi đến cứng đờ, nhưng trong lòng ngọt ngào vô cùng. Cứ nghĩ đến Tô Hiểu và con gái đang chờ ở bệnh viện, chỉ mong trời mau sáng.
Lúc về đến làng gần chín giờ tối, nhà nhà đều tắt đèn. Mãi đến gần nhà họ Tô, mới thấy trong sân đèn sáng. Tiêu Đông Thư bước nhanh hơn, sân là thẳng đến phòng bố Tô.
"Bố," Anh giơ tay gõ cửa, chỉ thấy tay đau nhức.
Bố Tô tiếng động, vội vàng xuống giường mở cửa, "Đông Thư, ? Sinh ?"
Tiêu Đông Thư theo tay bố Tô xuống giường. Tô Mộc và Tô Thực thấy tiếng cũng qua. Tiêu Đông Thư đút tay xuống chăn, trấn tĩnh .
"Sinh , Hiểu Hiểu sinh ! Sinh buổi chiều nay, hai con đều khỏe, đang ở bệnh viện trông nom. Con về báo cho , lúc con cô còn tỉnh."
Tiêu Đông Thư kìm kéo khóe miệng , để ý đến những giọt m.á.u rỉ môi.
"Ừ, sinh là ."
Bố Tô vỗ mạnh xuống thành giường bật dậy, "Bây giờ bố đóng xe đón Hiểu Hiểu đây!" Nói định bước ngoài.
"Ê, bố!" Tiêu Đông Thư đưa tay định giữ nhưng kịp, vồ hụt. Anh cứ thế bước thẳng về phía , nào ngờ chân tê cứng, lập tức quỳ xuống đất.
Tô Mộc vội vàng đỡ dậy.
"Anh cả, mau giữ bố , đêm hôm thế đón Hiểu Hiểu !"
Tô Thực vội vàng chạy ngoài. là, bố vui quá nên quên mất bây giờ là lúc nào .
Bố Tô chạy khỏi nhà, một cơn gió lạnh thổi qua khiến ông tỉnh táo . Quay , ông thấy con trai lớn cũng chạy theo .
"Bố, bố đêm hôm..."
"Ha ha ha, bố vui quá nên lú lẫn , đêm tối thế , mà đón Hiểu Hiểu ." Bố Tô lớn cắt ngang lời con trai, kéo nhà.
"Bố, bố là ." Tiêu Đông Thư lúc giường, thấy bố Tô và Tô Thực mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ha ha ha, sáng mai hãy . Đông Thư , tối nay con cứ ngủ tạm ở đây, sáng mai hai bố con cùng ." Bố Tô đẩy Tiêu Đông Thư về phía đầu giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-209.html.]
Tiêu Đông Thư vốn cũng định về nhà nữa, nhà hai ngày ở, giường đốt lửa nên cũng thể ngủ .
Lý Tiểu Lan dỗ Tô Dương ngủ xong, bếp hâm nóng một bát cơm cho Tiêu Đông Thư, đun nửa nồi nước nóng, bảo ngâm chân cho ấm, đường về kẻo cảm lạnh.
Ăn cơm xong ngâm chân cũng thấy ấm áp hơn. Cả nhà thu dọn chuẩn ngủ, sáng mai còn dậy sớm đón ba con Tô Hiểu.
"Đứa bé sinh nặng bao nhiêu?"
Bố Tô trằn trọc ngủ , thấy Tiêu Đông Thư bên cạnh cũng đang thức, bèn định trò chuyện một lát, hỏi thăm thêm về đứa bé.
Tiêu Đông Thư mỉm , "Sáu cân sáu lạng, bé xíu xiu."
"Là may mắn!" Bố Tô nhe răng , ngay cả lúc cháu trai lớn của ông sinh cũng vui bằng lúc .
"Bố, khi con về dặn mai nhớ mang theo trứng gà luộc chuẩn , bảo là để chia cho ở bệnh viện."
Nghĩ đến Tô Hiểu ở bệnh viện, Tiêu Đông Thư chợt nhớ lời Tô dặn dò khi về.
Bố Tô gật đầu, "Ừ, nhớ kỹ đấy. Còn mang hai cái chăn dày nữa. Sáng mai bố qua chỗ bác cả con lấy chăn lót giường, trải lên xe cho êm ái hơn."
Hai bố con cứ thế trò chuyện dông dài, nghĩ gì nấy, nhất thời ai ý định ngủ.
Sáng hôm , Lý Tiểu Lan cũng dậy sớm luộc trứng, nấu món canh khoai lang dẻo nóng hổi. Bố Tô, Tiêu Đông Thư và Tô Mộc ba uống hai bát lớn đóng xe bệnh viện đón ba con Tô Hiểu.
Họ đến bệnh viện hơn chín giờ, nếu Tô nhắc nhở, cái giọng lớn của bố Tô thể gọi hết trong bệnh viện mất.
Tối qua Tiêu Đông Thư lâu thì em bé nhỏ tỉnh giấc, mắt còn mở khản giọng ré lên. Nó là Tô Hiểu cũng tỉnh, quanh tiếng của con mới nhận sinh.
Dưới sự giúp đỡ của Tô, Tô Hiểu cho con bú, thấy cô bé nhỏ ngủ , cô mới nhớ hỏi Tiêu Đông Thư .
Mẹ Tô bảo về làng , sáng mai sẽ đ.á.n.h xe đến đón họ, đút cho Tô Hiểu ăn mấy cái há cảo Tiêu Đông Thư mang đến khi .
Tô Hiểu ăn xong há cảo, định chuyện với Tô, con gái một lát, nhưng mấy câu, mí mắt nhấc lên nổi, ngủ .
Cả đêm Tô Hiểu ngủ ngon giấc, con bé tỉnh là cô cũng tỉnh theo. Mẹ Tô cũng dám chợp mắt cả đêm, chỉ sợ con bé chuyện gì Tô Hiểu xử lý .
"Hiểu Hiểu, em ? Còn đau ?" Nhân lúc bố Tô và Tô đang quây quần bên cháu nhỏ, Tiêu Đông Thư vội vàng đến bên giường Tô Hiểu, vẻ mặt quan tâm.
Tô Hiểu lúc chút sắc máu, nhưng trông vẫn còn tiều tụy.
"Vẫn còn đau một chút, nhưng chịu ." Tô Hiểu lắc đầu, bảo Tiêu Đông Thư đừng quá lo lắng.
Cả phòng đông , Tiêu Đông Thư dù thương xót đến mấy cũng thể gì hơn, chỉ thể đưa tay xoa đầu Tô Hiểu.