[Trọng sinh TN60] Nữ nhân vật phản diện thời mạt thế ở những năm 60 - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-12-07 08:35:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Hồng bĩu môi, rõ ràng cũng chút cảm khái về kết cục của Văn Quyên.

Nghĩ đây Văn Quyên ít nhắm Tô Hiểu vì Tiêu Đông Thư, luôn coi Tiêu Đông Thư là vật sở hữu của . Ngay cả khi hai đồn thổi chuyện kết hôn, cô cũng cam tâm, cố chấp dây dưa với Trần Quân. Tuy nhiên, ý định gì với hai thanh niên trí thức đến . Xem Tiêu Đông Thư và Trần Quân ở kiếp cũng chút thành tựu.

Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái ở nhà gần một tuần. Dù nỡ, Tô Hiểu và Tiêu Đông Thư cũng rời . Lúc , Tô thu xếp cho nào là túi lớn, túi nhỏ đặc sản quê nhà, đồ ăn vặt tự . Ngoài cho vợ chồng Tô Hiểu, còn phần mang cho bố Tiêu Đông Thư.

Hai em Tô Thực và Tô Mộc mượn xe bò của Phó Đội trưởng, đưa cả nhà ba trấn. Về quán lấy những thứ chuẩn xong, thẳng ga tàu.

Đến ga tàu gần bốn giờ chiều, kịp tàu một đêm, sáng mai tám giờ hơn là thể đến nhà Tiêu Đông Thư. Hai em nhà họ Tô đoàn tàu dần dần biến thành một chấm nhỏ, ai nhúc nhích. Lâu mới thở dài, đ.á.n.h xe về nhà.

Trên xe, Tô Hiểu cũng kìm lau nước mắt. Thực đến thời đại lâu, chỉ là nhà họ Tô cho cô quá nhiều sự ấm áp, khiến cô nỡ rời xa.

“Tô Hiểu, thời gian chúng sẽ đưa Tình Tình về cùng. An Liêu Thành xa thôn Thạch Câu như , về cũng tiện.”

Tiêu Đông Thư ôm Tô Hiểu, để cô tựa vai , xoa đầu nhỏ ngực, an ủi.

Tô Hiểu gật đầu. Cô đương nhiên việc về nhà sẽ ngày càng tiện lợi. Cô thầm may mắn rằng quỹ đạo phát triển của đất nước và đất nước cô từng sống đại khái là giống . Đồng thời, cô cũng dù hướng phát triển giống đến , hai đất nước vẫn khác . Vì , cô yên tâm, ngày tận thế đen tối mà cô từng trải qua sẽ bao giờ xảy .

Tàu lửa chạy ga, một nhóm xuống một nhóm lên. Tối hôm đó Tô Hiểu tiễn nhiều , ngoài cửa sổ từ từ tối đen, dần dần rạng sáng. Sau , thứ sẽ hơn.

Xuống xe, Tiêu Đông Thư cảnh vật quen thuộc, mới nhận thật sự trở về. Rời khỏi đây khi mới hai mươi tuổi, bây giờ hai mươi ba , là trụ cột của một gia đình.

Đây cũng là đầu tiên Tô Hiểu đến một thành phố lớn như . Khác với sự chất phác, ấm cúng ở đây, nơi thêm chút xa hoa. Khắp phố xe đạp, xe buýt chạy đường ray cố định. Ven đường, trong ngõ hẻm luôn vài quán cà phê nước ngoài hoặc cửa hàng đàn piano phù hợp với khí thời đại. Nơi đây giống khác xa thời đại cô từng sống.

Người nhà Tiêu Đông Thư đến đón họ. Nói đúng hơn là còn họ về sáng nay. cả nhà ba xách đồ đạc lớn nhỏ, khỏi cổng ga, Tiêu Đông Thư thấy ba quen thuộc đối diện bên đường. “Bố, ! Tiểu Vũ!”

Tô Hiểu cũng theo ánh mắt Tiêu Đông Thư. Rất giống với sự kết hợp ba của họ bây giờ, chỉ là bé đầu hổ não hổ , trông giống Tiêu Đông Thư.

“Anh trai!” Cậu bé tiếng gọi ngước sang đây, thấy trai xa cách ba năm, liền chạy vút về phía . May mà bố Tiêu Đông Thư kịp thời giữ , đường xe cộ qua nguy hiểm.

“Tô Hiểu, chúng mau qua đó, bố đến đón .” Tiêu Đông Thư xách đồ phía , mở đường cho hai con Tô Hiểu.

Bên đường, bố Tiêu Đông Thư cũng bế con trai út về phía gia đình ba của con trai lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tn60-nu-nhan-vat-phan-dien-thoi-mat-the-o-nhung-nam-60/chuong-233.html.]

“Bố! Mẹ!” Đến một chỗ vắng , Tiêu Đông Thư đặt đồ xuống đất, ôm bố . Người đàn ông to lớn hiếm khi đỏ hoe mắt.

Tiêu Đông Vũ cũng ôm chầm lấy trai, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n buông.

Tô Hiểu ôm con gái, gia đình bốn đoàn tụ, , là sáu , họ cũng là nhà của cô .

Vẫn là Tiêu Đông Thư, Ôn Thư Ngọc, lấy tinh thần , “Xem con kìa, cứ để Tô Hiểu một . Tô Hiểu, để bế Tình Tình nào.”

Ôn Thư Ngọc hiền từ, gật đầu với Tô Hiểu, đưa tay đón cô bé trong lòng Tô Hiểu.

Tiêu Tình tối qua ngủ một mạch trong vòng tay bố, bây giờ đang tỉnh táo. Thấy nhiều như tò mò lắc lư đầu. Quay đầu thấy đang một lạ bế, cô bé cũng sợ hãi, mở to mắt đ.á.n.h giá bà nội đang bế một lượt, giơ tay nhỏ định với lấy hoa tai của bà nội.

Chương chín mươi tám

Ôn Thư Ngọc cũng né tránh, cứ để cháu gái nhỏ trong lòng kéo hoa tai. Tô Hiểu thì giật , vội vàng ngăn tay con gái , “Mẹ, đừng để con bé bừa, tay con bé khỏe lắm đấy.”

“Không , cháu gái cưng của nếu thích thì đợi về nhà bà sẽ tháo xuống cho con.” Ôn Thư Ngọc hiền từ, cưng chiều cháu gái nhỏ.

Tay Tiêu Tình ngăn , cô bé cũng giận, bĩu môi, đầu xung quanh. Đột nhiên thấy một giống bố quá, giang tay hướng về phía đó.

Tiêu Phong Khải vội vàng đưa tay định bế cháu gái nhỏ đang hướng về , ngờ vợ né tránh nên ông bế hụt.

Ôn Thư Ngọc trách yêu, “Vội cái gì chứ, về nhà chẳng vẫn ông bế . Bây giờ mau mang đồ về nhà, Đông Thư và Tô Hiểu tàu cả đêm, chắc mệt lắm , mau về nghỉ ngơi.”

Nói xong, một tay bế cháu gái, một tay kéo Tô Hiểu về phía , bỏ ba bố con nhà họ Tiêu tại chỗ.

Tô Hiểu Tiêu Đông Thư vẫy tay, gọi mau theo kịp. Tiêu Đông Thư lúc mới tỉnh , vội vàng xách đồ theo. Tiêu Phong Khải cũng xoa mũi, xách đồ kéo con trai út về nhà.

Suốt dọc đường Tiêu Tình vẻ phấn khích, đây là đầu tiên con bé đến một nơi náo nhiệt như . Cứ giơ tay nhỏ, chỉ chỗ chỗ , quên , như với rằng “Mẹ ơi, kìa, chỗ đó vui bao nhiêu.”

“Tình Tình ngoan thật, đường xa như mà vẫn ngoan.” Ôn Thư Ngọc nhịn hôn lên má nhỏ của cháu gái.

Tô Hiểu luôn hiền hậu, “Con bé thích ngoài chơi lắm, ngày thường ở phố là vui nhất.”

Loading...