Cô áp tay lên vết bầm bắt đầu xoa bóp.
Người Diễm Tinh khi Cẩm Trúc động liền cứng đờ trong một giây đó cô cố gắng thả lỏng.
Trong một giây làn da của Diễm Tinh cảm thấy mát mát, nhưng đó là vì tác động bởi xoa bóp tại thuốc khi đó mới phát huy tác dụng mà làn da ở thắt lưng của Diễm Tinh nóng như lửa đốt.
Diễm Tinh cắn chặt răng để kiềm chế cơn đau, đầu lấm tấm mồ hôi, đôi mắt cô nhắm chặt, đôi lông mày nhíu .
Sau 15 phút, cuối cùng Cẩm Trúc cũng xoa thuốc xong.
Máu bầm theo xoa bóp của Cẩm Trúc cũng tan , chỉ còn vết xanh tím lớn thì vẫn rõ rệt.
Diễm Tinh hồi xoa bóp đau đớn cuối cùng cũng giải thoát, thở hắt một .
"Không ngờ cô chịu đau giỏi đó, ít tình trạng mà thể nhịn đau như cô lắm." Cẩm Trúc kéo khóa váy cho Diễm Tinh xong, cất đồ dùng nhẹ , trong giọng của cô sự tán thưởng đối với Diễm Tinh.
Diễm Tinh dậy yếu ớt: " còn xoa bóp thế mấy ?"
"Không cần nữa , chỉ .
Còn thuốc , cô mang về nhờ thoa, mỗi ngày hai .
Khoảng 2 ngày nữa là vết xanh tím da sẽ biến mất." Cẩm Trúc đó đưa một lọ thuốc cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh , gật đầu cảm ơn nhận lấy lọ thuốc.
Ngày hôm đó, Diễm Tinh ở Trừng Viên đến chiều mới về.
Ở Trừng Viên của Tần Phong, đều chuẩn cho cô mấy bộ quần áo cho nên khi ở đó Diễm Tinh mặc bộ váy hội vướng víu .
Diễm Tinh ở trò chuyện với dì Trần một lúc, đó cô bàn bạc với Tần Phong về chuyến Mỹ sắp tới.
Tần Phong thể lấy dự án thiết kế đó giúp cô tức là đối với ngài David quen .
Cho nên cô hỏi thăm một vấn đề của ngài David và phu nhân của ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-104.html.]
Để tránh việc cô xảy sơ xuất mặt họ, cũng là Tần Phong mất mặt.
Đến chiều tối Diễm Tinh về nhà, khi ăn cơm xong cô chạy một mạch lên phòng để thành nốt bản thiết kế.
Cách ngày Ellie mắt sản phẩm mới đúng 1 tuần nữa, cho nên cô cần nhanh chóng sắp xếp việc.
Ở một nơi khác, Mạn Nhu đang trong quán bar uống rượu.
Cô cầm ly rượu trong tay, miệng nở một nụ tươi nhưng nước mắt ngừng chảy .
Sáng nay khi cô đến gặp Tử Mặc, tình cờ cũng gặp Chu Thiên Ân ở nơi đó.
Vốn là chuyện gì, nhưng khi chuẩn ngoài, Chu Thiên Ân bỗng chặn đường cô.
Cô nhíu mày Chu Thiên Ân: "Sao ?"
Chu Thiên Ân mỉm , tiến đến gần Mạn Nhu: "Cậu vẫn từ bỏ Tử Mặc ? Cậu bám dai thật đấy.
Từ hôm đưa về, chắc cũng hiểu chứ.
Anh ... còn tỉnh cảm với nữa , Giản Mạn Nhu ạ!"
Mạn Nhu dù trong lòng trùng xuống nhưng nét mặt vẫn như bình thường, cô khẩy một cái : "Chuyện đó thì liên quan gì đến ? À, là Chu tiểu thư thích thầm yêu , cho nên mới đến đây xin buông tay , xin nhường cho cô?"
Mắt Chu Thiên Ân trừng lớn, đó cô nhẹ: "Ha, Giản tiểu thư quả nhiên mồm miệng lanh lợi.
lanh lợi thì thế nào, Tử Mặc cuối cùng cũng thích cô nữa."
"Ôi trời ơi, Chu tiểu thư.
Trên đời , mỗi Thẩm Tử Mặc là đàn ông ?" Mạn Nhu giống như những lời Chu Thiên Ân thật nực .
Thấy Mạn Nhu mấy lời của chọc tức, mà ngược cô lời của Mạn Nhu chọc tức.
lúc cô đang phát tiết, cô tiếng bước chân từ đằng xa vọng , khóe môi Chu Thiên Ân nhếch lên một nụ gian tà.