ngờ Mạn Nhu đến nhanh như .
Thẩm Tử Mặc trong lòng vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn tỏ gì, tay còn tự nhiên khoác vai Chu Thiên Ân : "Nhu Nhi, em đến ."
Mạn Nhu hai mắt, trong lòng trùng xuống nhàn nhạt : "Ừ, em đến ."
Chu Thiên Ân nãy giờ bên cạnh Thẩm Tử Mặc hất cằm Mạn Nhu bằng ánh mắt khiêu khích, nhưng giọng lộ vẻ ôn nhu: "Nhu Nhi, cô đừng hiểu lầm, là chuyện mới đến gặp Thẩm thiếu một chút thôi."
Thẩm Tử Mặc xua xua tay: "Không , cô đều hiểu, cô đừng lo lắng."
Mạn Nhu cũng gật đầu , trong ánh mắt cô bình tĩnh một gợn sóng, giống như chuyện của hai còn ảnh hưởng đến cô nữa: " , để ý gì cả."
Thẩm Tử Mặc Mạn Nhu hôm nay chút lạ, ánh mắt đổi bỏ tay đang khoác Chu Thiên Ân , nhanh xuống cạnh Mạn Nhu giống như gì xảy : "Hôm nay dì giúp việc nấu đồ ngon, đều là những món em thích, em ăn ." Sau đó đưa tay kéo Mạn Nhu bên trong.
tay còn chạm tay Mạn Nhu thì cô tránh mất.
Cô ngẩng đầu Chu Thiên Ân đang trợn mất ở bên sang đàn ông mặt : "Em đói, cùng Chu tiểu thư ăn , hai còn việc, khi nào xong việc em sẽ gọi cho , em chuyện ."
"Bình thường sẽ ăn trưa ở đây với ?" Thẩm Tử Mặc thấy Mạn Nhu vẻ , trong lòng hiểu dâng lên bất an nhẹ giọng với cô.
Những cãi , thái độ của Mạn Nhu bào giờ bình thản như thế .
Ánh mắt cô giống một xa lạ.
Dù cũng là thanh mai trúc mã của Mạn Nhu, Thẩm Tử Mặc cô thật sự tức giận .
"Hôm nay em bình thường như nữa, cũng thế!" Mạn Nhu , đó tiếp: "Anh còn việc, cứ ăn trưa , chuyện của em cũng ."
"Giản tiểu thư, nếu đến bằng ăn một chút.
Nếu sẽ ngại lắm." Chu Thiên Ân Thẩm Tử Mặc bỏ mặc cầu thang xuống .
Lời của cô giống như cô mới là chủ nhà còn Mạn Nhu chỉ là khách đến chơi, cô còn xuống bên cạnh Thẩm Tử Mặc như hai họ mới là một đôi.
Mạn Nhu hiểu ý cô , nhưng hôm nay cô đến đây cũng tranh cãi với cô cho nên cô : "Ngại gì chứ, là quấy rầy việc của hai .
, hai cứ ăn tự nhiên." Nói xong cô bước ngoài, để mặc Chu Thiên Ân với Thẩm Tử Mặc vẻ mặt tin bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-112.html.]
Mạn Nhu một mạch ngoài xe, bảo lái xe đến đoạn đường cách nhà Thẩm Tử Mặc một đoạn.
Cô xe, dáng vẻ vẫn như bình thường, khóe miệng khẽ cong.
Người lái xe ở bên Mạn Nhu đến đây gì, nhẹ giọng dò hỏi: "Tiểu thư, chúng tiếp ạ?"
"Không, chờ một chút, còn nơi đó một lát." Mạn Nhu lắc đầu cái điện thoại trong tay.
Khoảng 5 phút , điện thoại của Mạn Nhu đồ chuông, màn hình hiện lên 2 chữ Tử Mặc.
Mạn Nhu hai chữ trong màn hình khóe miệng khẽ nhếch.
Cô nhấn nút , một giọng lo lắng từ đầu dây bên vang lên: "Nhu Nhi, chuyện là công việc của cũng xong .
Khi nãy em em chuyện với , đến nhà em gặp em nhé."
Mạn Nhu nhẹ: "Không cần, nếu công việc của xong em nhà , dù em cũng xa."
"Vậy cũng ." Nghe giọng của Mạn Nhu chút gì vui thấy cô tự động , Thẩm Tử Mặc thở phào một .
Hôm nay xem Mạn Nhu cũng giận gì quá đáng.
Có lẽ do lúc nãy thấy cận với Chu Thiên Ân nên mới như .
cũng chọc cô thêm cho nên Thẩm Tử Mặc sang Chu Thiên Ân đuổi cô về.
Lúc Chu Thiên Ân thì Mạn Nhu cũng đúng lúc trở .
Cô trong nhà thấy Thẩm Tử Mặc ghế.
Thấy cô tươi vỗ vỗ chỗ bên cạnh : "Nhu Nhi, em ."
Mạn Nhu gật nhẹ đầu xuống ghế nhưng bên cạnh Thẩm Tử Mặc mà là chỗ đối diện .