Thẩm Tử Mặc thấy cau mày, nhưng nghĩ rằng cô nguôi giận nên cũng để ý nhiều: "Nhu Nhi, ngày hôm qua là sai.
Anh nên tin tưởng em.
mà trong chuyện em cũng là sai.
Em nên ở mặt ngoài như .
Lần chúng huề , ai cũng sai em đừng giận nữa, em xem cũng giận em ."
Mạn Nhu giống chuyện , cô mỉa một tiếng: "Tử Mặc, em mất mặt.
Anh nếu em hôm qua tự biện hộ cho bản thì em sẽ thành như thế nào ? Trong khi đó, ở cùng em từ bé, chắc em là con như thế nào nhưng vẫn tin tưởng em.
Hiện giờ còn trách em mất mặt."
"Nhu Nhi, trong chuyện nếu em từ từ với , sẽ..."
"Anh sẽ tin ư? Nếu em là một cô gái hiền lành luôn nghĩ cho thì sẽ tin em chắc? Hay là sẽ đòi công bằng cho em?" Mạn Nhu đánh gãy những lời lẽ buồn của Thẩm Tử Mặc.
"Thôi, hôm nay em đến đây để chuyện .
Chuyện em là Tử Mặc, chúng chia tay !" Mạn Nhu phất tay giống như tranh cãi thêm với nữa.
Thẩm Tử Mặc tròn mắt tin những gì .
Anh thấy gì cơ, Mạn Nhu chia tay với ?
"Giản Mạn Nhu, em cái gì ?" Thẩm Tử Mặc gằn giọng hỏi.
"Em chúng chia tay !" Mạn Nhu thẳng mắt Thẩm Tử Mặc hề do dự lặp một nữa.
"Em vì những chuyện cỏn con mà đòi chia tay với ?" Thẩm Tử Mặc hiện tại còn bộ dáng tươi nữa mà đó là tức giận.
Mạn Nhu nhếch khóe môi một cái: "Nếu nghĩ như thì cứ cho là , em giải thích gì thêm với cả."
"Haha, Mạn Nhu, em đừng tưởng rằng em như là sẽ xin em.
Chuyện hề sai, và cũng sẽ xin em .
Cho nên em hãy rút câu ngớ ngẩn đấy !" Thẩm Tử Mặc nghĩ rằng cô vì chuyện của Chu Thiên Ân mới giận dỗi chia tay với .
Mạn Nhu , lắc đầu: "Đến bây giờ vẫn hiểu vấn đề ở ?"
"Không hiểu em rõ ràng .
Em giận dỗi và chia tay với để xin em .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-113.html.]
Anh sẽ bao giờ xin vì những việc .
Em đừng nghĩ em thể lấy chuyện chia tay để dọa ." Thẩm Tử Mặc lúc hai mắt đỏ ngầu.
Hắn Mạn Nhu gằn giọng .
"Mạn Nhu em nay là , dọa ." Mạn Nhu lên, sâu ánh mắt của Thẩm Tử Mặc.
Cô nhận thấy tia áy náy, hối hận là tia tình cảm nào.
Mà trong ánh mắt đó chỉ sự tức giận vì nghĩ rằng cô đang đe dọa .
Điều khiến trong lòng Mạn Nhu mấy dễ chịu.
Từ đến nay cô tưởng cô đàn ông .
cô lầm , tình cảm của cô thể cảm hóa .
Người luôn luôn cao ngạo và tự cho là đúng.
Anh chấp nhận cúi đầu nhận sai, cũng bao giờ chấp nhận chuyện là sai.
"Chuyện em xong, em về đây." Mạn Nhu cô ở chung với nữa, thấy chỉ khiến tim cô từng chút từng chút một nhói lên.
Đến ngày hôm nay cô mới , thì trong tim của từng cô.
Khi chân của Mạn Nhu chuẩn bước ngoài cửa, một giọng lạnh lùng vang lên: "Nếu hôm nay em khỏi đây, từ nay về , chúng còn quan hệ gì nữa.
Em và , giống xa lạ."
Mạn Nhu nhẹ, tiếp tục bước ngoài.
Cô yêu , nhưng đến mức để thể chà đạp lên tôn nghiêm của cô hết đến khác.
Thẩm Tử Mặc thấy Mạn Nhu chút do dự bên ngoài, đập mạnh chiếc cốc đang cầm tay xuống.
Ánh mắt hướng theo bóng lưng của Mạn Nhu, hét lớn: "Giản Mạn Nhu, một ngày em sẽ cầu xin ."
Mạn Nhu lên xe, một chút biểu cảm gì đối với lời của Thẩm Tử Mặc, cô lạnh nhạt với lái xe: "Đến bar Angel!"