Cậu tàn nhẫn, lạnh lùng chút tình .
hiện tại mặt biểu hiện lo lắng cho một cô gái đến như .
Xem cô gái đối với quan trọng.
Ông Tần Phong đó Diễm Tinh.
Cười : "Để xem xem."
Diễm Tinh lúc đầu vốn để ý, nhưng Tần Phong 3 chữ Cẩm , cô hồi phục mấy phần thần lực chằm chằm đàn ông trung niên.
Nghe ông xem tay cô, cô cũng đưa tay .
Sau đó mở miệng, giọng mang theo vài phần ơn: "Cảm ơn Cẩm giúp đỡ bạn cháu."
Nghe Cẩm Lăng cũng hiểu vài phần vì ông mặt ở đây , ông xử lý vết thương tay Diễm Tinh : "Không gì.
là bác sĩ, chỉ tận lực việc mà một bác sĩ nên thôi."
"Bạn cháu, chứ ạ?" Diễm Tinh mím môi hỏi.
"Hiện tại qua cơn nguy hiểm.
não cô chấn động nhỏ, cần cẩn thận theo dõi.
Nếu thể tỉnh trong vòng 3 ngày tới, thì sẽ vấn đề gì lớn.
Còn nếu , e là cô sẽ cứ như ..."
"Vâng." Diễm Tinh gật đầu, đó hỏi: "Khả năng... tỉnh... cao ạ?" Một câu là cô lấy hết can đảm để hỏi.
"Theo những gì theo dõi, khả năng cô tỉnh khá cao.
Cô nên lo lắng quá."
Diễm Tinh lúc mới nhẹ nhõm thở , cô chỉ đáp nhẹ một tiếng đó cũng tâm trạng gì nữa.
Cẩm Lăng quan sát cô gái mặt.
Cô gái , từ tác phong và cử chỉ thể nhận cô gái lớn lên trong một gia đình gia giáo .
Chỉ là ông thở dài trong lòng.
Một cô gái như mà Tần Phong nhắm trúng.
Không là hạnh phúc bất hạnh của cô nữa.
Tần Phong nãy giờ một bên gì, tầm mắt vẫn khóa chặt cô.
Sau khi bác sĩ Cẩm băng bó xong vết thương cho Diễm Tinh mới đưa tay kéo tay cô bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-159.html.]
Đi một mạch tới xe của chờ cửa bệnh viện, để cô ghế cũng vòng sang bên xe.
Ngồi xe, Tần Phong cầm lấy bàn tay thương của cô trầm giọng : " nhớ rằng từng , nếu em còn bản thương, sẽ tức giận."
Diễm Tinh ngẩng đầu lên .
Không hiểu cô cảm thấy mũi cay cay, đột nhiên cô nhẹ giọng gọi: "Phong ca ca!"
"Ừ." Dù đang tức giận nhưng cô gọi như , Tần Phong vẫn lên tiếng.
"Có thể ôm em một chút ?" Diễm Tinh lúc giọng khàn một chút.
Cô cần chờ lâu, khi cô dứt lời Tần Phong cũng kéo cô lòng, bên tai cô còn vang lên tiếng của : "Được!"
Diễm Tinh nhắm mắt, tay cũng vòng qua ôm chặt lấy eo .
Nước mắt cô như hạt ngọc trai từng giọt từng giọt thấm ướt vai áo .
Cô thập phần yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh càng cho khác cảm nhận hiện tại tâm trang cô đang tồi đến thế nào.
"Ngoan, nữa.
Có bác sĩ Cẩm ở đấy, bạn em chắc chắn sẽ tỉnh ." Tần Phong để cô 10 phút, đó vì sợ rằng mắt cô sẽ tổn thương nên kéo cô , thở dài dùng tay lau nước mắt mặt cô.
"Thật ?" Diễm Tinh , nhấc cằm hỏi.
" lừa gạt em bao giờ ?"
Diễm Tinh lắc đầu.
"Không nữa, nữa sẽ nổi giận." Tần Phong trầm giọng , mang theo chút uy hiếp.
Không là do Tần Phong uy h.i.ế.p hiệu quả do Diễm Tinh một đường hết nước mắt nên cô thật sự nín .
Cô chui khỏi lòng Tần Phong bên ngoài cửa sổ, yên lặng gì.
Tần Phong cũng gì, chỉ đó quan sát cô.
Hiện tại cô trở về dáng vẻ bình thường, ngoài đôi mắt chút sưng thật sự cho thấy dấu hiệu gì của việc cô .
30 phút , xe dừng ở biệt thự Triệu Gia.
Diễm Tinh mở cửa xuống xe, đó cô trong xe với Tần Phong: "Phong ca ca, cảm ơn .
Hôm nay mệt , về Trừng Viên nghỉ ngơi , đừng việc vội."
Thấy trong ánh mắt cô sự quan tâm đến , đáy mắt Tần Phong nhu hòa ít.
Gật đầu : "Được!"
Nghe câu trả lời của Diễm Tinh mới yên lòng đem vali nhà.
Tần Phong giúp cô cũng cô chịu , vali của cô nhẹ nên phiền đến .
Nhìn Diễm Tinh nhà, Tần Phong mới lấy tay day day trán, giọng điệu lạnh nhạt : "Về Trừng Viên." Đối với cô dục vọng chiếm hữu lớn.
Lớn đến nỗi, khi thấy cô lo lắng cô rơi nước mắt vì một khác khiến tức giận trong lòng dâng lên.