Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:12:33
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu cô hơi ngẩng cao, đôi mắt trong sáng to tròn nhìn lên bầu trời ngẩn người.

 

Gió thổi qua khiến tóc và váy cô đung đưa, nhìn cô lúc này giống một vị tiên sứ bị đánh cắp mất đôi cánh, đang muốn tìm đường về nơi mình thuộc về.

 

Lòng Lưu Hạo bỗng sinh ra cảm xúc lạ thường, chưa kịp nghĩ gì đã bất giác đi đến bên cạnh cô, muốn đưa cô về.

Diễm Tinh vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Triệu Lâm Lam thấp thoáng đằng xa kia, cô cười nhẹ, vẻ mặt mang theo sự ngây ngô của thiếu nữ: "Vậy làm phiền thầy Lưu rồi ạ."

"Em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe rồi đưa em về." Lưu Hạo thấy cô đồng ý, không khỏi sinh ra cảm giác vui mừng, hắn nói rồi đi nhanh tới bãi đậu xe.

Diễm Tinh lúc này liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho Diệu An, cô cố tình để giọng mình nói to hơn một chút, lại thêm một tí thẹn thùng: "An An à, cậu không cần qua đón tớ nữa đâu nhé, tớ có xe rồi."

Diệu An đầu dây bên kia không khỏi nhíu mày, hôm nay A Tinh không được bình thường cho lắm nhỉ.

"Cậu không phải say đến hồ đồ rồi chứ?" Hôm nay A Tinh uống không ít, không phải say rồi đó chứ.

 

"Không đâu, cậu biết tớ mà, tớ không say.

 

Anh hai thấy tớ lâu chưa về, nên mới cho người đến đón tớ." Diễm Tinh cười nhẹ nói.

 

Triệu Lâm Lam bên này còn thấy mắt cô chớp nhẹ, giống như hơi chột dạ vì nói dối.

Cô ta cắn răng, định đi đến bên cạnh Diễm Tinh nhưng còn chưa kịp bước chân thì một chiếc xe ô tô từ xa đi tới.

 

Lưu Hạo lấy xe đến rồi, giờ mà cô ta đi ra không phải nói rằng khi nãy cô ta giả vờ say hay sao.

 

Vậy là Triệu Lâm Lam đành nhịn lại cục tức, *** chân xoay người bỏ đi.

 

Cô ta nhớ chuyện hôm nay, mai mốt phải mang về kể cho ông nội nghe mới được!

Diễm Tinh mỉm cười khi thấy bóng dáng đằng kia đã đi đâu mất.

 

Cô nói với Diệu An, giọng nói không hề mang vẻ thẹn thùng hay có chút men say như khi nãy: "An An, có gì về tớ sẽ kể cho cậu nghe sau nha."

Diệu An thấy bạn mình thay đổi thái độ còn nhanh hơn chong chóng, bất giác cười nhẹ.

 

Cô hiểu rồi, A Tinh đang tính kế nột người nào đó.

 

Nếu đã như vậy Diệu An cô sẵn lòng giúp sức, cô cười một tiếng nói với Diễm Tinh sau đó hai cô gái ngắt kết nối.

Mà Lưu Hạo cũng vừa lúc dừng xe lại.

 

Hắn quay người xuống xe, vừa mở cửa ghế phụ vừa nói với cô: "Lên xe đi, tôi đưa em về."

Diễm Tinh gật đầu: "Vâng, cảm ơn thầy Lưu ạ." Nói xong cô cũng lên xe.

Suốt đoạn đường, hai người không nói câu nào cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-212.html.]

Lưu Hạo thì nghĩ Diễm Tinh say rồi nên cũng không tiện nói chuyện nhiều với cô.

 

Còn Diễm Tinh, trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Cô muốn xuống xe!

Ở trên xe này mùi hương nước hoa của Lưu Hạo cứ lởn vởn quanh mũi cô khiến Diễm Tinh vô cùng khó chịu, trong người dâng lên một trận buồn nôn.

Mãi đến khi về nhà mình, Diễm Tinh mới khẽ thở ra một hơi, mau chóng mở cửa xuống xe.

Mà Lưu Hạo thấy cô mặt mày tái mét lại nghĩ cô say xe, vội vàng đi đến đỡ lấy cô, ôn nhu hỏi: "Em có sao không? Bị say xe sao?"

"Có lẽ hôm nay uống hơi nhiều, nên có chút say ạ.

 

Cảm ơn thầy Lưu đã đưa em về ạ." Diễm Tinh lách người thoát khỏi tay của Lưu Hạo giống như trốn rắn rết.

 

Cô ghét hắn chạm vào người cô.

"Vậy em vào nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây." Lưu Hạo thấy cô đã không sao rồi, hắn cũng chẳng tiện ở lại đây lâu bèn cười nhẹ nói rồi lên xe đi mất.

 

Trong lúc nhất thời hắn liếc qua tay mình, có chút mất mát.

 

Người cô thật mềm mại.

Diễm Tinh thấy hắn đã đi thì nhẹ thở ra một hơi, chán ghét nơi đáy mắt như tên lửa phóng ra, nhưng chưa đến một giây lại thu vào thay bằng khiếp sợ.

 

Vào lúc quay người, cô nhìn thấy ở gần đó, có một chiếc xe ô tô mà với cô chiếc xe này vô cùng quen thuộc, đây là xe của Tần Phong!

Chỉ trong chốc lát, cửa xe ở ghế lái mở ra.

 

Người đó nhanh chóng bước đến chỗ của Diễm Tinh, cung kính nói: "Triệu tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô bên trong ạ.

 

Thiếu gia bảo người có chút chuyện muốn nói với Triệu tiểu thư." Vẻ mặt người lái xe hiện tại có thể nói là sợ hãi, khi nãy ông chủ ở trong xe sắc mặt đó...

Diễm Tinh chớp mắt, cố gắng trấn tĩnh đi về phía xe của Tần Phong.

 

Cô biết cô không thể từ chối được.

Người lái xe thấy vậy liền đến cửa xe đằng sau, nhẹ nhàng mở cửa ra cho Diễm Tinh.

 

Còn anh ta, sau khi cửa được đóng lại thì anh ta cũng đứng bên ngoài xe chứ không đi vào.

Diễm Tinh vừa vào bên trong, đã cảm nhận thấy luồng áp lực vô hình đánh úp vào người mình.

 

Còn chưa kịp mở miệng tay cô bị một sức mạnh kéo đi, khi định thần lại cả người cô đã ngồi lên chân hắn.

 

Đôi tay mạnh mẽ như thép khóa chặt lấy người cô không cho cô cử động.

 

Một tiếng nói mang theo nồng đậm tức giận cùng lạnh lùng vang lên: "Uống rượu?" Trong chốc lát, lãnh khí trong xe càng ngày càng nồng đậm.

Loading...