Mà Lâm lão gia bên khi thấy một cô gái xinh như thiên sứ từ tầng bước xuống. Trên còn mặc một bộ váy ở nhà, hiển nhiên là cô gái tối qua ngủ đây, thì hai mắt rớt đến nơi. Ông cháu ông trong lòng, nhưng nghĩ đến phát triển tới mức .
Hiện giờ Tần Phong dịu dàng gọi cô gái đó ông càng thể tin nổi. Cháu ông cách ăn như từ bao giờ?
Diễm Tinh thể gì khác là xuống cạnh Tần Phong, nhẹ chào hỏi: "Cháu chào Lâm lão gia ạ."
Lâm lão gia lúc mới hồn, tươi : "Chào cháu, ông là ông ngoại của thằng nhóc . Cứ gọi ông ngoại Lâm là ."
Diễm Tinh đỏ bừng mặt, liếc Tần Phong một cái đó cũng nhu hòa trả lời: "Ông ngoại Lâm."
"Tốt, ." Lâm lão gia đến nỗi thấy răng thấy mắt , luôn miệng kêu . Diễm Tinh thì hiện tại chỉ ngay lập tức lên tầng. Trước đây khi ở Trừng Viên cô cũng ăn mặc quá câu nệ. Hôm nay khi tỉnh dậy thấy bộ váy chuẩn sẵn trong phòng tắm, cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền lấy nó mặc. Không ngờ gặp Lâm lão gia trong truyền thuyết ở đây khiến cô khỏi hổ. Tần Phong rõ ràng cố tình, khiến cô rơi tình cảnh , cũng để cô còn cách nào khác ngoài chấp nhận , quá bá đạo!
Nghĩ Diễm Tinh khỏi trừng mắt liếc Tần Phong thêm một cái nữa. Mà Tần Phong nhận cái liếc , con ngươi tràn ngập ý . Hắn đúng là nghĩ rằng tối qua cùng cô chuyện gì đó. Cô gái nhỏ thông minh, tin rằng cô thể đoán ý .
Lâm lão gia bên thấy Diễm Tinh liếc cháu , mà cháu ngược một chút phản ứng tức giận cũng còn cùng cô , ông quả thật mở mang tầm mắt. Người duy nhất đời việc đến nay e là cũng chỉ cô gái mặt ông.
"Cháu gái, cháu tên gì ?" Lâm lão gia hắng giọng .
Diễm Tinh thu hồi ánh mắt bất mãn Tần Phong, dịu dàng Lâm lão gia : "Dạ, cháu tên Triệu Diễm Tinh ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-238.html.]
"Diễm Tinh...À, hóa cháu là cô con gái bảo bối của Triệu Chính đấy hả." Lâm lão gia nghĩ một lúc, hai mắt mới phát sáng . Hóa là cô gái cả Triệu gia nâng đỡ lòng bàn tay. Lâm lão gia âm thầm quan sát cô gái mặt thêm một nữa. Cô gái cả toát lên vẻ thiện dễ gần, nhưng mất uy nghi quý khí của một tiểu thư hào môn. Từng cử chỉ đều mang theo một loại phong tình riêng biệt. Cách hành xử kiêu căng ngạo mạn, công thêm gương mặt xinh tinh tế, bảo thể câu hồn đứa cháu của ông.
"Cha cháu đúng là cha Triệu ạ." Diễm Tinh mỉm nhu hòa .
"Triệu Chính cô con gái như , bảo mang ngoài nhiều. Nếu thật sự manh , e là cửa nhà sớm còn vẹn." Lâm lão gia đùa .
Diễm Tinh : "Ông khen quá ạ, cha cháu cho cháu ngoài vì cha sợ cháu quá nghịch ngợm sẽ mất mặt gia đình mà thôi ạ."
"Haha, cô bé khiêm tốn." Lâm lão gia ha hả Diễm Tinh.
"Ông ngoại, ông cũng thấy cô , hiện tại cháu cùng cô còn việc. Hôm nào thời gian cháu sẽ đưa cô đến Lâm gia trò chuyện với ông." Tần Phong thả nhiên lên tiếng, tay vòng qua hông Diễm Tinh kéo cô dựa .
Lam lão gia lườm cháu mắng nhẹ một câu: "Thằng nhóc , cháu đây là công khai đuổi ổng hả? Đợi lúc cháu dẫn con bé đến gặp , chắc cũng mấy năm nữa!"
Khóe môi Diễm Tinh giật giật, nhưng cũng thể Tần Phong mất mặt, cô nhéo một cái lên eo thẳng dậy, xin : "Cháu còn chút chuyện trong nhà, hôm nay thất lễ ạ. Hôm cháu chắc chắn sẽ sang phiền ông ngoại Lâm."
Lâm lão gia rốt cuộc cơ mặt cũng thả lỏng : "Tốt, , mau đến nhà ông . Lúc đó ông sẽ sai thật nhiều món ngon cho cháu ăn."
Diễm Tinh nhu thuận thưa "Vâng." Sau đó cô cùng Tần Phong tiễn Lâm lão gia bên ngoài, đợi đến khi xe của Lâm gia lăn bánh cô mới trừng mắt : "Phong ca ca! Anh cố ý đúng ?"