Diệu An theo lịch sắp xếp của cha tới nhà hàng để xem mắt. Cô với buổi xem mắt một chút hứng thú cũng , nhàm chán nghịch điện thoại. Còn ấm ức chụp một bức ảnh gửi trong nhóm bạn , kèm theo bức ảnh đó là một hàng chữ
“Lần xem mắt thứ 10 trong tháng của tớ!” kèm theo đó là mấy biểu tượng mặt .
Chỉ lát tin nhắn của Mạn Nhu tới: “Cha vẫn từ bỏ ý định ?”
“Cha tớ mà từ bỏ ý định sớm như thì tớ đến nông nỗi .” Diễm An bất lực nhắn qua một tin.
“Đối tượng xem mắt của là ai nữa ?” Mạn Nhu bên bày dáng vẻ tò mò.
“Mạc Thành, nhị thiếu gia Mạc Gia!” Diệu An gần như là nghiến răng nhắn từng chữ một.
Cuộc hội thoại rơi yên lặng trong chốc lát, đó, một tin nhắn từ Diễm Tinh nhắn tới. “An An, thôi cố lên, tối nay chị em sẽ mời một bữa coi như để an ủi tinh thần của . Có cần bọn tớ tới đó giúp ?” Dù Diễm Tinh mặt ở đây, nhưng Diệu An thể cảm nhận vẻ mặt khó coi của Diễm Tinh ở nơi nào đó. Hiển nhiên là ghét bỏ cái vị Mạc gia nào đó.
“Không cần , tớ vẫn xử lý .”
Đuôi mắt Diệu An cong lên một độ cong nhẹ. Lại tiếp tục tán gẫu với hai cô bạn của .
“Xin chào, Mã tiểu thư.” Một giọng truyền tai Diệu An. Khiến cô dừng động tác nhắn tin tay, ngước mắt lên. Rồi cô tao nhã dậy, nở một nụ khách khí: “Xin chào , Mạc nhị thiếu, mời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-336.html.]
Người đàn ông với cô đó cũng xuống chiếc ghế đối diện cô. Lúc đầu vốn ý định tới buổi xem mắt . cha nếu đến tức là tôn trọng Mã gia, thương trường cũng sẽ phần bất lợi. Cho nên mới miễn cưỡng tới đây. Ai ngờ tới liền cô gái xinh mắt hút hồn. Cô gái để bên cạnh chơi mấy ngày cũng tính là thiệt thòi. Còn nếu cảm thấy , sẽ cưới luôn. Dù vẻ ngoài của cô vô cùng hiền lạnh dịu dàng, về chung nhà, dễ qua mặt cũng như quản lý.
Diệu An suy nghĩ trong đầu Mạc Thành. cô vốn thiện cảm với . Nhị thiếu gia Mạc gia nổi tiếng là một tên ăn chơi. Nếu cô lấy , cô cảm giác giống như thời xưa, chính cung cùng vợ bé tranh chồng. Nghĩ tới đây Diệu An khỏi chán ghét.
“Mã tiểu thư ăn gì?” Mạc Thành cư nhiên Diệu An chán ghét . Nãy giờ thấy cô yên lặng nghĩ rằng cô ngượng ngùng. Mạc Thành tự tin về gương mặt của , cho nên nở một nụ đó hướng Diệu An .
“Gì cũng , kén ăn.” Diệu An miễn cưỡng một cái. Kiềm chế bản phòng khỏi chỗ . Cô tên mỗi ngày …ngủ cùng một . Trong lòng dâng lên một cỗ ghê tởm hề nhẹ, ẩn ẩn đau lòng. Cha như nhưng chỉ vì Mạc gia là gia tộc lớn mà tiếc nghĩ cách tác hợp cho cô cùng Mạc Thành.
Mạc Thành gọi đồ ăn. Diệu An thầm cảm thán. Quả nhiên là tay sát gái, cách lấy lòng con gái nhà . Món ăn đều gọi những đồ quá dầu mỡ phù hợp với khẩu vị hầu hết các cô gái ngày nay.
“Hôm nay gặp Mã tiểu thư, thật sự khiến kinh ngạc. Không ngờ Mã tiểu thư xinh như .” Mạc Thành đặt quyển menu xuống, đôi mắt đào hoa tràn đầy tình tứ Diệu An.
Diệu An nhẹ, cũng miễn cưỡng khen một câu: “Mạc thiếu cũng soái.” là soái, nhưng trong mắt cô bình thường. Cũng thể từ bé cô quen gương mặt của hai trai Diễm Tinh, Bùi thiếu, đàn ông kì lạ gần đây cô từng gặp, thậm chí là cả Thẩm Tử Mặc và nhất là nào đó. Họ đều là những nhan sắc tầm thường. Cho nên đối với Mạc Thành cô cảm thấy thật bình thường, giống như công tử ăn chơi trác táng.
Mạc Thành thấy cô khen thì vui vẻ : “Cảm ơn Mã tiểu thư khen ngợi.” Ngoài miệng thì như , nhưng mặt vênh lên tận trời.
Da đầu Diệu An tê dại, cũng may nhân viên mang đồ ăn lên. Nếu để cô tiếp tục trò chuyện với , cô sợ bản sẽ nhịn mà đánh .
Mà cùng lúc đó, động tĩnh bên bàn một khác bắt gặp.