“Không hợp khẩu vị của em ?” Lưu Hạo thấy cô chút thích thì quan tâm .
“Dạ , tại dày em mấy ngày hôm nay cho nên mới ăn ít một chút mà thôi.” Diễm Tinh lắc đầu.
“Em đợi một chút.” Lưu Hạo hề do dự, dậy với Diễm Tinh đó mất.
Diễm Tinh lúc gương mặt tươi thu , cô cầm điện thoại lên thấy màn hình hiện lên tin nhắn của Tần Phong, Diễm Tinh mỉm .
“Em ăn xong ?” Câu tưởng như bình thường nhưng nồng nặc mùi dấm chua từ nào đó.
“Em mới 10 phút, ăn xong .” Diễm Tinh nhẹ nhắn cho một tin.
“Anh vẫn đợi em về ăn tối.” Một tin nhắn khác gửi tới.
Diễm Tinh khóe miệng giật giật, thầm nào đó liêm sỉ. Vậy mà còn thể giở giọng điệu đáng thương như với cô. Đơn giản Tần Phong tới giờ vẫn ăn gì, chỉ là vì đang chờ cô về mới ăn mà thôi. Người càng lớn càng trẻ con.
Diễm Tinh đang định nhắn thì một ly nước đưa tới bên cạnh cô. Cô ngẩng đầu, thấy Lưu Hạo hiện tại đang mặt cô, vẻ mặt chút thất thần. Thấy cô thì mới hồn: “Em uống chút nước ép táo . Nước ép táo cho dày, cũng giảm cảm giác khó chịu trong dày của em.”
Diễm Tinh cầm cốc nước là nước ép táo, từ đáy lòng dâng lên xúc cảm chán ghét. Vì là Lưu Hạo đưa nên cảm giác chán ghét càng rõ ràng hơn.
Lúc cô thì cốc nước tay một bàn tay khác đoạt lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-339.html.]
“Tinh Nhi, nên về .” Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai Diễm Tinh.
Lưu Hạo bất ngờ khi từ một khác nhảy . Vừa mới Tần Phong, ngay lập tức nhận . Đây là đàn ông ngày đó ôm Diễm Tinh khỏi quán bar. Khí chất của đó lớn, nhận cũng khó.
Mà Diễm Tinh bên cũng bất ngờ kém. Thấy Tần Phong ở đây, vẫn mặc nguyên bộ trang phục tây âu, cô thể đoán nãy giờ Tần Phong vẫn ở xung quanh cô. Diễm Tinh nhẹ : “Sao tới đây?”
“Thấy muộn em về. Nên tới đưa em về nhà.” Bàn tay Tần Phong tự nhiên vén lấy sợi tóc đang rơi má cô. Hành động thiết, quen thuộc giống như nhiều .
Diễm Tinh liếc đó : “Em còn ăn tối xong, đừng nháo.” thật khi thấy Tần Phong, trong lòng Diễm Tinh buông lỏng ít. Giống như hiện tại bên cạnh, hết thảy đều thể bảo vệ cô, cô cần sợ gì nữa. Rồi cô sang với Lưu Hạo: “Thật xin , là bạn em.”
“Xin chào, là Lưu Hạo. Hiện tại đang việc tại Hạo Tinh.” Lưu Hạo khi lấy tinh thần thì đưa tay bắt tay với Tần Phong.
Có điều Tần Phong tới liếc một cái cũng đến Lưu Hạo. Hắn tự nhiên xuống bên cạnh Diễm Tinh, bình tĩnh : “Ồ, cũng ăn tối.”
Lưu Hạo thấy Tần Phong để ý tới , chút vui nhưng cũng nhịn xuống : “Vậy mời cùng ăn với và A Tinh.”
Nghe tới hai từ “A Tinh” từ trong miệng Lưu Hạo , cả Diễm Tinh nổi lên một tầng da gà. Cô khẽ liếc sang phía Tần Phong, thấy biểu cảm mặt cứng ngắc, hiển nhiên là lời ghê tởm nhẹ. Diễm Tinh , nếu cô còn tiếp tục ở đây, Tần Phong chắc chắn sẽ gϊếŧ c.h.ế.t Lưu Hạo. Vì , cô bất chấp Lưu Hạo vẫn còn đang mặt lay lay tay Tần Phong, vẻ mặt đáng thương: “Phong ca ca, dày em khó chịu.”
Tần Phong cô, chỉ lát , đôi con ngươi đen nhánh của hiện lên vẻ nguy hiểm. Tần Phong gì, chỉ đưa tay ôm cô n.g.ự.c bế ngang cô lên, cho Diễm Tinh thêm cơ hội một câu nào với Lưu Hạo nữa, bế thẳng cô bên ngoài. Mà Diễm Tinh cũng thức thời, ngoan ngoãn trong n.g.ự.c . Còn về phía Lưu Hạo, đây là thứ hai đoạt từ trong tay Tần Phong, lúc mặt dù quá nhiều khác thường nhưng cũng thể đang tức giận, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Lúc Lưu Hạo mới buông lỏng tay, như gì bước bên ngoài.
Đến khi trong xe, Tần Phong mới cúi đầu ngấu nghiến lấy môi cô gái nhỏ trong ngực. Diễm Tinh hôn tới khó thở, tất cả lời đều Tần Phong nuốt xuống. Mãi khi cô xụi lơ trong lòng Tần Phong mới chịu buông cô .
Hắn vùi đầu cổ cô, rù rì : “Nếu em tự tay, chắc chắn sẽ tha cho tên đó.”