“ đó là sự trêu đùa lớn nhất của ông trời, mà là đàn ông yêu một trong hai cô gái đó, mà cô gái yêu là cô gái luôn nhận ánh cùng sự chú ý của . Cô gái bụng còn trong lòng đau đớn nhưng thể . Nhìn thấy bạn cùng thầm thương mật, tim cô giống như cầm d.a.o cứa từng chút một. cô một chút cũng dám lên, vì mà đấu tranh một .”
“Mã tiểu thư, cô thấy câu chuyện … quen ?” Ý trong mắt Quách Ngọc lúc đậm. Cô thẳng gương mặt biến sắc của Diệu An .
“Quách tiểu thư thật khéo đùa, còn bao giờ. Sao thể thấy quen.” Diệu An tự trấn an trong lòng, cầm lấy ly rượu bàn uống một cạn sạch đó mới bình tĩnh .
“Vậy Mã tiểu thư thấy về cô gái bụng ?” Quách Ngọc gật đầu .
“Cô chỉ đằng xa theo dõi họ mà thôi. Với cô , như là hạnh phúc .” Diệu An nhẹ, trong mắt mang đầy chua xót.
“Thật sự như ?”
“Nếu là cô gái đó, từ bé nhường ánh hào quang cho bạn cùng . Vì ngay cả đến đàn ông mà thương cũng nhường cho cô . Vì từ tới nay đều là nhường cô . Vậy , tới lượt cô nhường , cũng tính là quá đáng chứ.”
“ dũng cảm vì thích đấu tranh một …như là sai ?” Quách Ngọc Diệu An, vẻ mặt nghiêm túc, từng chữ như đánh thẳng lòng Diệu An.
Diệu An bần thần Quách Ngọc, cả lặng , câu nào.
Gần 10 rưỡi đêm tại Trừng Viên. Hôm nay Tần Phong tới lâu đài cổ, đến giờ vẫn về, Diễm Tinh đang phòng khách đợi . Sau khi Trừng Viên Tần Phong thanh tẩy một , cộng với Diễm Tinh gϊếŧ gà dọa khỉ khiến cho một ai dám chút xíu gì ý nghĩ bậy bạ. Tất cả đều chuyên tâm việc.
Cô nhà, uống nước cam dì Trần vắt việc thì điện thoại của cô đổ chuông.
Nhìn thấy gọi điện cho là Diệu An, Diễm Tinh chần chờ nhấc máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-350.html.]
“Alo, An An .”
“A Tinh, tớ đang bên ngoài Trừng Viên. Cậu gặp tớ một chút ?” Giọng Diệu An từ đầu dây bên truyền tại Diễm Tinh. Nghe thấy giọng cô bạn , chơi với mười mấy năm, còn tính tới kiếp Diễm Tinh ngay lập tức phát hiện Diệu An hôm nay tâm trạng . Cô cũng suy nghĩ nhiều, cầm áo khoác len dài tới đầu gối mặc bên ngoài.
“Thiếu phu nhân, ngoài ạ, cần bảo chở thiếu phu nhân ạ?” Người gác cổng thấy khuya mà Diễm Tinh còn ngoài, khỏi khẩn trương hỏi.
“Không cần , bạn đang ở ngoài cổng mà thôi, với cô một chút sẽ .” Diễm Tinh gác cổng đó lắc đầu , ánh mắt còn hướng về phía bóng dáng lẻ loi đang bên , ý đó chính là bạn.
Người gác cổng cô , cũng yên tâm, ngay lập tức mở cổng cho cô.
Diễm Tinh khi bên ngoài thì nhanh chóng chạy tới chỗ của Diệu An.
“Cậu uống rượu ? Cậu gặp chuyện gì? Ai khó ?” Thấy Diệu An là mùi rượu, Diễm Tinh cau mày tới đỡ lấy tay bạn , quan tâm .
Diệu An từ khi Diễm Tinh đây vẫn Diễm Tinh. Lúc cô mới ngẩng đầu, trong đôi mắt ngập tràn sương mù. Cô Diễm Tinh nhẹ một tiếng đó báo ôm lấy Diễm Tinh.
Diễm Tinh còn kịp hồi thần thì giọng nghẹn ngào của Diệu An truyền tai cô.
“Xin , A Tinh!”
“An An, đang gì ! Ở ngoài lạnh lắm, chúng trong .” Diễm Tinh đỡ lấy Diệu An dìu cô trong nhà. Diệu An lên tiếng.
“Xin , thật sự xin .” Diệu An ôm Diễm Tinh, nước mắt như mưa rơi xuống.
Diễm Tinh đầu thấy Diệu An dáng vẻ , chút , chỉ thể vỗ lưng an ủi: “Được , , tớ tha cho . Chúng trong nhé!”
Nghe lời , Diệu An lắc đầu, cả thẳng dậy: “Xin hãy cho phép tớ ích kỷ một !” Nói xong, Diệu An cũng rời , cô tới chiếc xe của nhà họ Mã bên lên, để Diễm Tinh vẫn còn ngơ ngác nơi đó hiểu chuyện gì xảy với Diệu An.