Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-07-23 04:54:25
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệu An thở dài một với thư ký: “Để , nhớ chuẩn bánh.”

 

“Vâng ạ!” Thư ký lui ngoài, chỉ lát ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên: “Tiểu thư, Giản tiểu thư tới ạ.”

 

“Vào .” Diệu An lạnh nhạt lên tiếng.

 

Mạn Nhu từ bên ngoài bước , cũng là bộ đồ công sở. Từ hôm qua tới giờ cô ngủ thể ngon, bắt buộc tới gặp hôm nay mới thể yên tâm.

 

“Nhu Nhi, mới sáng sớm tới thăm tớ ?” Diệu An nhẹ, như chuyện gì .

 

Mạn Nhu thở dài một , xuống ghế sofa : “Là tới một chút chuyện công việc về công trình. Và buổi trưa ăn trưa cùng . Cậu trưa nay thời gian ?”

 

“Tớ , trưa nay chúng cùng ăn trưa. Cậu chuyện gì về công trình thì .”

 

Hai bàn công việc, cũng nhanh tới giờ ăn trưa. Diệu An và Mạn Nhu tìm một nhà hàng gần đó để tới ăn.

 

“Nhu Nhi, chuyện gì .” Diệu An Mạn Nhu tinh thần cũng giả vờ thêm nữa.

 

“An An, hôm nay tớ đến là vì chuyện gì mà.” Mạn Nhu nét mặt mệt mỏi .

 

“Chuyện hôm qua, dù tớ rõ bên trong cùng A Tinh xảy chuyện gì. câu cuối cùng tớ rõ. Rốt cuộc là…vì chuyện thành như ? An An, bình thường hành động theo cảm tính. Vì hôm qua ý giống như cố tình gây sự?” Mạn Nhu lo lắng hỏi.

 

“Là vì, tớ thật sự cố tình gây sự.” Diệu An sững một lúc, rốt cuộc vẫn sự thật.

 

“Cậu… ý gì?” Mạn Nhu câu giống như sét đánh bên tai.

 

“Nhu Nhi, khi trả lời, tớ hỏi chuyện ?” Diệu An đĩa đồ ăn mặt, bình tĩnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-363.html.]

 

“Cậu hỏi .”

 

“Từ bé tới giờ, khi ở cạnh A Tinh, để ý tới chúng ? Hay chỉ coi chúng là nền của ? Cậu từng cảm thấy chạnh lòng vì điều ?”

 

Mạn Nhu cứng , nhíu mày Diệu An: “An An, giờ hề để ý tới chuyện . Vì bây giờ …”

 

“Cậu vẫn trả lời tớ, lúc nào chạnh lòng ?” Diệu An ngắt lời Mạn Nhu, thẳng mắt Mạn Nhu .

 

“Không hề, từ tới nay tớ hề để ý tới chuyện , cũng bao giờ chạnh lòng.” Mạn Nhu trả lời chút do dự. Nhìn mắt Mạn Nhu, Diệu An thật cũng sớm hiểu .

 

“Tớ . Ngày tớ vốn để ý. dạo gần đây, tớ thật sự để ý tới chuyện .” Diệu An lắc đầu, ánh mắt u buồn.

 

“Có chuyện gì mà tớ ? Hay là liên quan tới…” Mạn Nhu nắm tay Diệu An.

 

“Tớ khi thấy đó. Thật sự trong lòng tránh khỏi ghen tị. Tớ cũng thể miễn cưỡng bản mặt . Nhu Nhi, tớ… sớm mệt !” Diệu An , nước mắt cũng vòng quanh hốc mắt.

 

“Không từ bỏ ?” Mạn Nhu cố gắng khuyên ngăn.

 

“An An, đó ý gì với mà. Vì vẫn chịu tỉnh ngộ .”

 

“Ngày khi chuyện của Thẩm Tử Mặc cùng Chu Thiên Ân. Cậu thật sự ngay lập tức cắt đứt ?”

 

“Nhu Nhi, nếu thấy kết cục của tớ. Kết cục chỉ vì sự ngu nhất thời mà đến mạng cũng suýt mất mạng, cũng vì thế mà thể tới hiện tại vẫn bình phục . Thì nên khác mới đúng.” Mạn Nhu lắc đầu.

 

Diệu An chớp mắt, gì, như thật sự suy nghĩ tới điều . cô lắc đầu: “Nhu Nhi, tớ định gì cả. Chỉ là… thể thoải mái đối mặt với A Tinh nữa. Nếu như , cần gì khiến cả tớ lẫn mệt mỏi chứ.”

 

Mạn Nhu cũng , chỉ thể thở dài một : “An An, A Tinh hiện tại vẫn chuyện . Tớ mong rằng chúng sẽ vì một đàn ông mà rạn nứt tình cảm. Cậu nên suy nghĩ , đừng để chuyện tới nước thể nào cứu vãn. Tớ còn chuyện, tớ về . Mong rằng, thể suy nghĩ cho kỹ.” Nói xong, cô cũng dậy ngoài. Đến cửa, cô Diệu An thật sự là đành lòng.

 

Diệu An một trong phòng bao lớn, tầm mắt vẫn dừng đĩa đồ ăn vốn ăn bao nhiêu .

Loading...