“Cha, ngày bé con luôn là theo , học tập . thì ? Người thấy một phần nỗ lực của con ? Người con lên giúp quản lý Triệu thị, nhưng cái gì cũng đưa cho Triệu Chính. Anh thì giúp gì cho chứ? Ngày bé con gần gũi với hơn, nhưng cái gì cũng nghĩ cho và con của . Tình ? Lương tâm? Người ? Khi đem con đá nước ngoài mấy chục năm, cảm thấy lương tâm của cắn rứt ?”
“Triệu Chính khi sinh gánh vai trọng trách của gia tộc. Từ bé đúng là nó ở bên cạnh nhiều. Mà đối với Triệu Chính cũng nghiêm khắc hơn so với con nhiều. Những lúc con vui đùa, chơi, thì Triệu Chính vùi đầu học. Học những nghi thức xã giao bên ngoài, học những phép tắc cơ bản, học cách tiếp quản tập đoàn. Ta cả hai đứa con trai của như , vì thế khi con còn bé thiết với con bao nhiêu thì cảm thấy với Triệu Chính bấy nhiêu. Ta từng điều với cả của con, nhưng cả con đó là trách nhiệm cả con gánh vác. Nó cũng hề ganh tị vì khi nó vùi đầu đống sách vở thì con vui chơi bên ngoài. Anh cả con đó là những điều con nên hưởng. Cha cũng vì cảm thấy với Triệu Chính mà thiên vị nó, tài sản trong tay cha, cha vốn chia đều cho hai các con. mà, con càng ngày càng chỉ tới tư lợi. Con nghĩ tới bất kỳ ai, trong mắt con, quyền lợi là quan trọng nhất. Vì , nghĩ tới việc đưa con nước ngoài. Để cho con tự suy ngẫm …nhưng ngờ, sự quan tâm của trở nên vô ích như .” Hốc mắt Triệu lão gia khi những lời đỏ lên. Ông rơi nước mắt, nhưng từ ngữ điệu cũng cho thấy hiện tại ông cảm thấy thất vọng và đau lòng đến thế nào.
“Thôi…từ giờ con đừng về Triệu gia nữa. Ta… đứa con trai như !” Ông lắc đầu, bật một tiếng .
“Hiên Nhi, Khải Nhi, để nó . Đây là điều cuối cùng ông cho nó cương vị một cha. Sau , Triệu Đức Hải và Triệu gia, quan hệ cắt đứt. Hãy đem chuyện , truyền bên ngoài. Từ nay về , Triệu Quân , chỉ suy nhất một con trai…là Triệu Chính.” Triệu lão gia Hạo Hiên và Tuấn Khải đang chắn mặt của Triệu Đức Hải .
Hạo Hiên và Tuấn Khải cũng dạt , để một lối cho Triệu Đức Hải.
Triệu Đức Hải những lời , hừ lạnh một tiếng: “Ha, nhiều như nhưng rốt cuộc vẫn là thiên vị chi thứ nhất. Được thôi, nếu cha , cha con chúng từ đây cắt đứt quan hệ. Từ nay về còn liên quan nữa.” Nói xong, ông cũng bên ngoài.
“Cha mệt , để con đưa cha về nghỉ ngơi.” Triệu Chính thấy tâm trạng của Triệu lão gia tiến lên .
Triệu lão gia đứa con trai cả ông vẫn luôn nghiêm khắc , hốc mắt đỏ lên, đứa con trai , ông nợ nó nhiều. Ông gật đầu “Ừ.” một tiếng đó sang mấy đứa cháu của : “Chuyện ngày hôm nay, nhất định huyên náo nhỏ. Các cháu nhớ cẩn thận giải quyết, nhất là lời bàn tán của nhân viên trong tập đoàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-toi-tro-thanh-trum/chuong-407.html.]
“Vâng, ông nội yên tâm. Chúng cháu sẽ cẩn thận giải quyết việc ạ.” Hạo Hiên nghiêm túc với Triệu lão gia.
“Được, ông về đây.” Triệu lão gia gật đầu , đó bên ngoài. Dáng vẻ hiện tại của ông giống như cộng thêm mấy tuổi, dù thế nào cũng xóa bỏ nỗi đau khi chính tay cắt đứt quan hệ với con trai .
Trong phòng rộng lớn chỉ còn ba em Diễm Tinh. Ba Jason, khi Triệu lão gia và cha Triệu rời khỏi cũng bên ngoài chờ.
“Hôm nay lắm, là Triệu Đức Hải sẽ ngấm ngầm giở trò trong dự án của tập đoàn nữa.” Tuấn Khải gật đầu .
“Chỉ là khiến ông nội buồn lòng như .” Diễm Tinh về hướng cửa, trong ánh mắt là phần nỡ và chút áy náy.
“A Tinh, nếu hiện tại . Khó Triệu Đức Hải tay với ông nội . Con Triệu Đức Hải sớm quyền lực và địa vị ăn mòn hết nhân tính. Ông thể vì tham vọng mà bất chấp tất cả chuyện. Nếu còn để ông ở bên cạnh ông nội, như mới nguy hiểm. Có thể hiện tại khiến ông nội đau lòng, nhưng ông nội vẫn còn cha, vẫn còn chúng , chúng sẽ phụng dưỡng ông thật .” Hạo Hiên xoa đầu em gái an ủi.
Diễm Tinh những lời , nhớ tới kiếp Triệu Đức Hải thật sự ngay cả ông nội cũng xuống tay, cô gật đầu. Anh cả đúng, ông nội vẫn còn cha, còn cô và các nữa.
“Bắt ông chứ?” Tuấn Khải cũng tiến lên, tìm chuyện khác để Diễm Tinh chú ý.
“Anh yên tâm, giờ lẽ ông đang đường tới Death để tụ họp với vợ và con gái !” Diễm Tinh nhếch môi, đôi con ngươi ánh lên vẻ gian xảo.