Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 1003: Cao Huân, về nhà rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 08:01:52
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Lăng Vân ở ngoài quan ải nhận thánh chỉ của Đông Thịnh Đế, y chỉ Tôn Thụy rằng Thánh thượng y trở về trong quan. Nhị vương tử tin Tôn Thụy sẽ ở thì còn bận tâm đến việc Triệu Lăng Vân ở nữa. Giờ đây, phát chán Triệu Lăng Vân, cái tên khốn kiếp cái miệng quá đáng, cứ kiềm chế g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn kiếp , điều đó khiến Nhị vương tử cảm thấy sống thật vất vả.
“Ngươi mau ,” Nhị vương tử với Triệu Lăng Vân: “Không cần nghĩ đến .”
Triệu Lăng Vân: “Sao cảm thấy ngươi đang đuổi ?”
Nhị vương tử Triệu Lăng Vân, một kẻ sẽ giúp đ.á.n.h trận, nhưng ngày nào cũng đưa những ý kiến đáng tin cậy, còn hết lời mắng là đồ phế vật. Nhị vương tử tìm lý do nào để đuổi Triệu Lăng Vân cút .
“Ta chính là đang đuổi ngươi ,” Nhị vương tử thừa nhận với Triệu Lăng Vân.
Triệu Lăng Vân cảm thấy, tên phế vật Nhị Hồ thật sự ghét y , nếu thì tên phế vật sẽ thẳng thừng thừa nhận như , một câu cũng thêm với y.
Nhị vương tử: “Chúng hữu duyên gặp .”
Triệu Lăng Vân lạnh một tiếng.
Nhị vương tử lập tức : “Nếu còn thấy từ phế vật thốt từ miệng ngươi, hôm nay nhất định sẽ tha cho ngươi.”
Triệu Lăng Vân: “Ngươi định tha cho thế nào? Sao , giờ Tôn Thụy đến giúp ngươi , Thánh thượng của chúng cũng sắp ký quốc thư với các ngươi , ngươi thấy vô dụng nên đuổi ? Nhị Hồ, cái bản lĩnh qua cầu rút ván của ngươi cũng đấy.”
Nhị vương tử sẽ vì câu của Triệu Lăng Vân mà đỏ mặt, Nhị vương tử : “Ta trả tiền .”
Triệu Lăng Vân trợn mắt: “Chẳng lẽ ngươi nên trả tiền cho ?”
Nhị vương tử: “Ngươi rốt cuộc ?”
Triệu Lăng Vân thở dài một tiếng, đột nhiên giơ tay vỗ vai Nhị vương tử, : “Nghe một nữ nhân của ngươi m.a.n.g t.h.a.i ?”
Thần sắc Nhị vương tử dịu , gật đầu, : “Phải.”
Triệu Lăng Vân thì thầm: “Tốt đấy, đây là chuyện vui, ít nhất ngươi cũng một gia đình nữa .”
Nhị vương tử , nhưng thể .
Triệu Lăng Vân: “Mấy ngày phu nhân của còn , ngươi quên Thác Nhã, và cả những con cái của ngươi, nếu nàng sẽ tha cho ngươi .”
Nhị vương tử : “Ta sẽ quên.”
Triệu Lăng Vân liền rộ lên, : “Đều là nam nhân, ngươi mấy lời sáo rỗng với gì? Giờ ngươi một đống nữ nhân, nhanh ngươi sẽ nhiều con cái thôi.”
Nhị vương tử dường như chút tức giận, : “Ta sẽ quên, Đại phi của vĩnh viễn chỉ thể là Thác Nhã!”
Triệu Lăng Vân gãi gãi đầu, : “Thác Nhã, xưa nay nhớ tên khác, nhưng đặc biệt nhớ tên Vương phi của ngươi.”
Nhị vương tử : “Thác Nhã là một nữ nhân .”
Triệu Lăng Vân: “Người c.h.ế.t sẽ bao giờ phạm nữa, nàng sẽ mãi mãi là một nữ nhân , Nhị Hồ, thật đấy, ngươi đừng quên nàng.”
“Ta sẽ !” Nhị vương tử kêu lên.
Triệu Lăng Vân: “Còn chuyện bên ngươi nữa, đang đ.á.n.h trận, ngươi cũng nghĩ xem nên gì, trở về sẽ với Thánh thượng của chúng , rằng nên thông thương với bên các ngươi thôi, tiền , đều cơm ăn , còn đ.á.n.h cái trận chiến khốn kiếp gì nữa chứ?”
Nhị vương tử lập tức hỏi: “Thánh thượng của các ngươi sẽ đồng ý ?”
Triệu Lăng Vân: “Cái ? Ta về mới , chừng, còn ầm ĩ vài trận, thôi , chuyện ngươi cứ chờ tin tức của .”
Nhị vương tử liền gật đầu.
“Chiếm địa bàn lớn bao nhiêu đó là bản lĩnh, nhưng bản lĩnh lớn hơn nữa là, nuôi sống tất cả sự cai trị của ngươi,” Triệu Lăng Vân với Nhị vương tử: “Nếu ngươi còn thể khiến họ ăn no mặc ấm, thì ngươi chính là Hãn vương vĩ đại nhất, ai sánh bằng.”
Nhị vương tử cảm thấy .
Triệu Lăng Vân: “Ngươi thử chứ, ngay cả nỗ lực cũng nỗ lực một chút, ngươi xứng đáng với ai?”
Nhị vương tử: “Đợi g.i.ế.c Thư Nhĩ Trát hẵng .”
Triệu Lăng Vân: “Ta còn đến Độc Lang Sơn một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-1003-cao-huan-ve-nha-roi.html.]
Nhị vương tử lập tức cảnh giác, : “Ngươi động đến hài cốt của Cao Huân ?”
Triệu Lăng Vân: “Sự thật chứng minh, các ngươi chôn xương cốt của Cao Huân trấn giữ Độc Lang Sơn, chẳng lợi ích gì cho các ngươi cả, Hãn vương chẳng vẫn Dương Hồ lừa g.i.ế.c c.h.ế.t, cả nhà ngươi ngoại trừ ngươi, chẳng cũng c.h.ế.t sạch sành sanh ? Huống hồ, chuyện là do tên cháu trai Dương Hồ đề nghị ? Loại công lao tính cho Dương Hồ , ngươi cần gì bận tâm?”
“Không ,” Nhị vương tử kiên quyết từ chối: “Cao Huân là kẻ thù của chúng , g.i.ế.c quá nhiều của chúng .”
Triệu Lăng Vân Nhị vương tử,
Nhị vương tử vẻ mặt cho thấy chuyện thể bàn bạc.
Triệu Lăng Vân nhún vai: “Được thôi, coi như .”
Cái tên khốn kiếp dễ dàng bỏ cuộc ?
Nhị vương tử giật kinh hãi, : “Ngươi tên khốn kiếp , ngươi sẽ cho Độc Lang Sơn chứ?!”
Triệu Lăng Vân: “Phải đó, cho , ngươi định gì?”
Nhị vương tử đầu lớn tiếng hô: “Người , !”
Nhị vương tử phái chặn .
Triệu Lăng Vân khoanh tay, : “Không kịp .”
Nhị vương tử: “Không thể nào, ở đó quân thủ thành.”
Triệu Lăng Vân: “Quân thủ thành ăn lương thực do chúng đưa đến, chỉ là chuyện bỏ chút t.h.u.ố.c thôi, gì khó khăn ?”
Nhị vương tử ngẩn .
Triệu Lăng Vân: “Chúng là , mới cho ngươi một tiếng, nếu việc gì ?”
Vào ngày Triệu Lăng Vân sắp rời , Nhị vương tử cuối cùng cũng vung nắm đ.ấ.m Triệu Lăng Vân.
Hai đ.á.n.h một trận thật sự, đợi đến khi kéo , cả hai đều sưng mặt sưng mũi, trông hình .
“Các ngươi đang gì ?” Giang Minh Nguyệt gọi đến, thấy dáng vẻ của Triệu Lăng Vân thì nàng vội vã.
Nhị vương tử định quát Giang Minh Nguyệt, nhưng ngay đó nhận , lẽ nào Giang Minh Nguyệt hài cốt của Cao Huân trở về cố hương ? Giang Minh Nguyệt chắc chắn cũng , thể gì với Giang Minh Nguyệt đây?
“Đi đây,” lau một vệt m.á.u mũi, Triệu Lăng Vân cáo biệt Nhị vương tử.
Mèo Dịch Truyện
“Đồ khốn kiếp!” Nhị vương tử mắng lớn.
Triệu Lăng Vân: “Được , ngươi, chúng gặp nhé.”
Nhị vương tử tức c.h.ế.t.
Lúc , đỉnh Độc Lang Sơn, Thanh Kính Đại sư đang tụng kinh văn an hồn, Cao Ngộ nước mắt lưng tròng, lấy hài cốt của tổ phụ y từ đất lên. Man Di thậm chí chuẩn một chiếc chiếu cỏ để bọc t.h.i t.h.ể cho Cao Huân, Cao Ngộ ôm hài cốt của tổ phụ, trong lòng bi phẫn đến cực điểm, nhưng thể nên lời.
Hai ngày khi Triệu Lăng Vân cùng đoàn trở về Ngọc Phong Quan, Nguyên Lão Thái Quân mặc chiếc áo cưới đỏ rực năm xưa khi gả cho Cao Huân, đợi Ngọc Phong Quan. Mấy chục năm , bà tóc bạc phơ, cuối cùng cũng chờ chồng trận của trở về.
Không ai nhạo Nguyên Lão Thái Quân, gần bảy mươi tuổi mà vẫn mặc váy đỏ. Người dân Ngọc Phong Quan, bao gồm cả Hạ Các lão và Hồ Các lão, ngày đều ngoài quan ải, cùng Nguyên Lão Thái Quân chờ đợi.
Đợi đến khi Cao Ngộ ôm hài cốt của tổ phụ đến mặt tổ mẫu, quỳ gối xuống, Nguyên Lão Thái Quân vươn tay đón lấy chiếc hộp gỗ đựng hài cốt trắng.
“Đây là hộp đựng kinh thư,” Cao Ngộ với Nguyên Lão Thái Quân: “Thanh Kính Đại sư , thể giúp tổ phụ an hồn.”
Nguyên Lão Thái Quân hướng về Thanh Kính Đại sư đang lưng Cao Ngộ, cúi hành lễ.
“A Di Đà Phật,” Thanh Kính Đại sư chắp hai tay niệm một tiếng Phật hiệu.
Nguyên Lão Thái Quân ôm hộp gỗ, khẽ : “Cao Huân, về nhà .”
Một câu về nhà, khiến tiếng than vang dội khắp nơi.
Lưu Các lão quan sát sắc mặt của Nguyên Lão Thái Quân, khẽ thở dài, với Hạ Các lão: “Tâm nguyện của Lão Thái Quân thành, e rằng mệnh chẳng còn lâu nữa.”
Hạ Các lão cúi sâu sắc hành lễ hộp gỗ, : “Ai cũng sinh tử vô thường, điều đối với bà , cũng coi như là chuyện chăng?”