Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 881: Thế tử gia lòng phiền muộn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:15:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Lăng Vân chỉ trả giá tám trăm lạng xuống còn tám lạng, mà y còn nợ tám lạng bạc . Điều khiến lão chủ quán họ Thang ăn nửa đời kinh ngạc đến ngây , còn thể như ?

 

“Vậy khi chúng trở về, sẽ đưa tiền cho ngươi?” Giang Minh Nguyệt còn hùa theo.

 

Lão chủ quán Thang: “Hay là hai vị đừng mua nữa thì hơn.”

 

Mua bán mà thế thì chẳng còn gì để . Hai vợ chồng thà thẳng là cướp còn hơn.

 

“Cứ từ từ mà đàm phán,” Lão gia tử thật lòng mua hương liệu, liền mặt hòa giải : “Chúng hãy thương lượng .”

 

Triệu Lăng Vân nhỏ với Giang Minh Nguyệt: “Ta , gia gia chúng thật lòng mua.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Vậy thì mua xuống ?”

 

Tám trăm lạng bọn họ cũng trả nổi, Giang Minh Nguyệt chuẩn móc tiền.

 

Triệu Lăng Vân: “Mua thì nhất định mua, ai bảo gia gia chúng thích chứ? chúng thể để tên mập chặt chém, mở miệng đòi tám trăm lạng, y cướp luôn cho ?”

 

Triệu Lăng Vân nháy mắt hiệu cho Hoa thẩm, bảo Hoa thẩm trả giá.

 

Hoa thẩm liền một nữa trận, giá đưa vẫn là tám mươi lạng.

 

Có tám lạng bạc của Triệu Lăng Vân, còn nợ để nền, cái giá tám mươi lạng của Hoa thẩm đối với lão chủ quán Thang dường như cũng còn khó chấp nhận đến thế nữa.

 

Cuối cùng, lô hương liệu Hoa thẩm mua với giá ba trăm năm mươi lạng bạc. Lão chủ quán Thang đau lòng, Hoa thẩm cũng hài lòng, cảm thấy ba trăm lạng cũng thể.

 

“Được đó,” Triệu Lăng Vân ngược an ủi Hoa thẩm, : “Ta thấy tên mập sắp đến nơi . Bỏ ba trăm năm mươi lạng mua lấy niềm vui của gia gia , mối ăn đáng giá đó.”

 

Hoa thẩm hai xe hương liệu chất đầy, hỏi Triệu Lăng Vân: “Vì chúng mang hai xe hương liệu đến Bắc Địa? Chẳng lẽ chúng thể chờ lúc trở về mua ?”

Mèo Dịch Truyện

 

Lời của Hoa thẩm thể là một câu hỏi chạm đến cốt lõi, đường xa vạn dặm, , vì chúng nhất định mua ngay lúc ?

 

Triệu Lăng Vân: “Không gia gia thích ?”

 

Nếu vì lão gia tử thích, y dù ba lạng năm cũng sẽ đưa cho tên mập họ Thang .

 

Hoa thẩm liền lo lắng, nếu lão gia tử cứ thấy gì thích thì mua suốt đường , thì đây?

 

“Gia gia,” Triệu Lăng Vân vỗ n.g.ự.c cam đoan với lão gia tử: “Người thấy thứ gì , cứ việc mở lời, chúng sẽ mua. Chúng vất vả lắm mới xa một chuyến, thể bạc đãi bản .”

 

Lão gia tử ôm cái hộp đựng hương liệu cho là do Vu sư Nam Cương chế tạo, mỉm gật đầu với Triệu Lăng Vân.

 

Hoa thẩm: “……”

 

Không ở mặt lão thái thái nữa, lão gia tử hình như chút khác lạ !

 

Khi đoàn rời khỏi Phan Dương Trấn, trong đội ngũ thêm hai cỗ xe kéo hương liệu. Tôn Thụy giả vờ như thấy, đợi khi trong đoàn ngày càng nhiều xe chở hàng, Tôn Thụy bắt đầu nghi ngờ, liệu Triệu Lăng Vân và Giang Minh Nguyệt hai vợ chồng , còn Bắc Địa để ăn ?

 

“Hay là ngài cứ hỏi Đại lão gia ạ,” Thân binh thấy Tôn Thụy cau mày lo lắng, bèn đề nghị với Tôn Thụy.

 

Tôn Thụy liếc tên binh của một cái, y giờ còn chẳng thèm chuyện với Triệu Lăng Vân, còn y hỏi Triệu Lăng Vân ? Y mà hỏi, tên khốn đó chịu thật với y ?

 

“Hôm nay tiểu tư tên Hồ Lô bên cạnh Đại lão gia trở về ,” tên binh với Tôn Thụy.

 

Tôn Thụy: “Trở về thì chứ? Bọn Triệu Tây Lâu liền du sơn ngoạn thủy nữa ? Đáng chết.”

 

Lúc binh liền tiện thêm nữa, tính tình tướng quân nhà y hiện giờ ngày càng nóng nảy, ngày tướng quân nhà y động thủ với Triệu Đại lão gia, điều đó cũng chẳng gì lạ.

 

Tôn Thụy quất roi ngựa trong tay, đoàn Triệu Lăng Vân lúc dạo ở thư viện nào đó . Tôn tướng quân hiểu, Triệu Lăng Vân và Tiền Đường, cả hai đều sách, hai dạo thư viện gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-881-the-tu-gia-long-phien-muon.html.]

Triệu Lăng Vân lúc xem xong hồi âm của Phúc Vương, y đưa tay đưa thư cho Giang Minh Nguyệt, : “Vương gia sắp đến phong địa .”

 

Giang Minh Nguyệt xem hồi âm của Phúc Vương, Vương gia một đống lời vô nghĩa, chỗ còn chẳng hiểu đang gì, Triệu Lăng Vân hiểu thì Giang Minh Nguyệt , dù nàng là hiểu nổi.

 

“Người chuyện phong địa ở ?” Giang Minh Nguyệt hỏi.

 

“Trang thứ hai, ở đây ,” Triệu Lăng Vân chỉ cho Giang Minh Nguyệt xem.

 

Giang Minh Nguyệt thấy Phúc Vương Bách An Thành, liền hỏi Triệu Lăng Vân: “Đây là nơi nào ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Ở phía nam Kinh Kỳ, từng đến đó, nhưng Cát Nhị , thành khá , là nơi thương nhân tụ tập, chắc hẳn giàu .”

 

Giang Minh Nguyệt : “Vậy đây là chuyện ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Chắc , Thánh thượng đây là Vương gia quá xa chăng?”

 

Hai vợ chồng nghiên cứu về Bách An Thành , nghiên cứu nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm , phong địa Bách An Thành đối với Phúc Vương rốt cuộc là một nơi .

 

“Chúng đều từng đến đó,” cuối cùng Triệu Lăng Vân : “Đứng đây chỉ nghĩ suông cũng chẳng nghĩ điều gì, đợi chúng từ Ngọc Phong Quan trở về, chúng sẽ Bách An Thành một chuyến .”

 

Giang Minh Nguyệt gật đầu, bắt đầu xem thư.

 

“Vương gia ai thu liệm t.h.i t.h.ể cho nhà họ Mông,” Giang Minh Nguyệt xem thư với Triệu Lăng Vân: “Cuối cùng vẫn là Thánh thượng hạ chỉ, do Kinh Sư phủ bọn họ thu thập thi thể.”

 

Triệu Lăng Vân: “Gia đình hại hoàng tự , ai dám bọn họ thu liệm t.h.i t.h.ể chứ? Thế là còn may mắn lắm , Thánh thượng để bọn họ phơi thây. Nam đinh thì thôi , nhớ lão thái thái nhà họ Mông vẫn luôn là một đoan chính, ai ngờ cuối cùng kết cục như chứ?”

 

Giang Minh Nguyệt xong thư của Phúc Vương, đưa cho Triệu Lăng Vân, : “Vương gia cũng thêm chuyện gì khác.”

 

Triệu Lăng Vân gấp ba trang giấy thư , cho phong thư, nhỏ với Giang Minh Nguyệt: “Ta xem thư ngay, Hoàng hậu nương nương vẫn cho y gặp tiểu hoàng tôn.”

 

Giang Minh Nguyệt vội nâng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm n.g.ự.c Triệu Lăng Vân, : “Chuyện đừng nhắc tới nữa.”

 

Phúc Vương gặp tiểu hoàng tôn, đây chẳng là chuyện ? Ngay cả mặt cũng gặp , tiểu hoàng tôn chuyện gì, cũng thể đổ lên đầu Phúc Vương .

 

Triệu Lăng Vân: “Được, lời phu nhân, nhắc nữa.”

 

Giang Minh Nguyệt lúc mới Hồ Lô, : “Vương gia còn lời nào ngươi mang về cho Đại lão gia ?”

 

Hồ Lô hạ thấp giọng: “Có, Vương gia , Thế tử gia của Đồ Sơn Vương phủ bệnh , nhưng y tin, y bây giờ đang theo dõi sát Thế tử gia.”

 

Triệu Lăng Tiêu bệnh ư?

 

Lông mày Giang Minh Nguyệt đột nhiên nhíu .

 

Hồ Lô: “Vương Thuận Tử , Thánh thượng phái thái y đến khám bệnh cho Thế tử gia, thái y cũng Thế tử gia thể lắm, là cái gì mà uất kết trong lòng.”

 

Triệu Lăng Vân: “Cái thứ ch.ó má đó tim mà uất kết trong lòng chứ?”

 

Đại Lực lúc thể chen một câu, : “Là ‘uất kết trong lòng’…”

 

Triệu Lăng Vân lạnh, “Đây là bệnh gì? Có thể khiến y bệnh c.h.ế.t ?”

 

Hồ Lô mờ mịt : “Vương Thuận Tử , đây là tâm trạng , tâm trạng thì thể đòi mạng ?”

 

Y cũng lúc tâm trạng , cũng thấy xảy chuyện gì , Hồ Lô tự cho rằng thể y cường tráng lắm.

 

Triệu Lăng Vân với Giang Minh Nguyệt: “Tên ch.ó má cách nào rời khỏi Kinh thành, bụng xa thể bộc phát , chắc là tức điên nhỉ? Hy vọng y cứ mãi uất kết trong lòng , y c.h.ế.t vì uất kết trong lòng cũng mà.”

 

Giang Minh Nguyệt liền trực giác, Triệu Lăng Tiêu đây là đang giả bệnh ? Cái mà chỉ khi hoàng đế mới hóa điên hóa dại , thể vì thể rời Kinh mà uất kết trong lòng chứ?

 

 

Loading...