Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 954: Từ lão thái thái đã gây nghiệp chướng ba đời ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 08:00:57
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Giờ hối hận thì muộn ,” Nhị vương tử quát Triệu Lăng Vân.

 

Triệu Lăng Vân mấp máy môi nhưng phát tiếng.

 

Nhị vương tử: “Ngươi đang mắng ?”

 

“Ta đây đang mắng cái ông trời khốn kiếp!” Triệu Lăng Vân gào lên.

 

“Nhanh lên ,” Nhị vương tử hối thúc.

 

Triệu Lăng Vân đá một cú tuyết, nhưng cẩn thận, Triệu đại lão gia liền ngã chổng vó xuống đất.

 

“Chủ tử!” Hồ Lô rú lên một tiếng.

 

Nhị vương tử bỏ , thực sự chịu nổi cảnh nữa.

 

Triệu Lăng Vân mặt mày đầy tuyết, đá tung tấm rèm cửa lều, bước lều của Tiền Đường.

 

“Trán ?” Ngô Tam hỏi.

 

Chính giữa trán Triệu Lăng Vân một mảng bầm đen.

 

“Chủ tử nhà ngã một cú,” Hồ Lô thò đầu lều .

 

“Cút !” Triệu Lăng Vân bay lên một cước, đạp Hồ Lô ngoài lều.

 

“Chủ tử, cần thỉnh Phùng đại nhân đến xem qua ?” Hồ Lô ngoài lều vẫn còn kêu.

 

“Ngươi cút quách cho !” Triệu Lăng Vân quát.

 

Ngô Tam: “Sao ngã nông nỗi ?”

 

Triệu Lăng Vân: “Dưới tuyết một tảng đá, đúng lúc đập thẳng đầu đó, cái xui xẻo , ông trời khốn kiếp!”

 

Ngô Tam: “…” Sao tự ngã c.h.ế.t luôn ?

 

Triệu Lăng Vân Tiền Đường đang co ro trong chăn, ủ rũ chiếc giường nhỏ, : “Sao ngũ thiếu gia của chúng cứ mãi nghĩ, đến tận hôm qua mới nhớ nhà ?”

 

Tiền Đường ngẩng đầu, trừng mắt Triệu Lăng Vân một cái thật hung ác.

 

Triệu Lăng Vân: “Thế nào? Trong chuyện còn phần của ư?”

 

Tiền Đường hạ giọng: “Ta nhớ !”

 

Triệu Lăng Vân khó hiểu : “Ngươi nhớ cái gì ?”

 

Tiền Đường hạ thấp giọng: “Chúng bây giờ coi như tự ý xuất quan, Thánh thượng liệu trách tội nhà của chúng ở kinh thành ? Tổ phụ của nên đây?”

 

Triệu Lăng Vân sững sờ.

 

Tiền Đường lập tức liều mạng với Triệu Lăng Vân, nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi hề nghĩ đến chuyện đúng ? Ngươi căn bản là hề nghĩ đến!”

 

Ngô Tam Triệu Lăng Vân, : “Không thể nào chứ?”

 

Triệu Lăng Vân nghiêm mặt: “Ai ? Sao thể cân nhắc chuyện chứ?”

 

Tiền Đường với Ngô Tam: “Ngươi đừng tin , còn đờ đẫn đấy, cái tên khốn chính là hề nghĩ đến!”

 

Triệu Lăng Vân: “Ngươi thể đừng la lối om sòm nữa ?”

 

Tiền Đường: “Ngươi chính là hề nghĩ đến!”

 

“Không , ngươi mặt mũi nào mà la lối với ?” Triệu Lăng Vân mắng Ngô Tam: “Ngươi đến tận hôm nay , ngươi mới nhớ đến lão gia tử nhà ngươi ? Trời đất ơi, lão gia tử nhà ngươi mà trông cậy ngươi, chẳng ông sớm thăng thiên ?”

 

Tiền Đường: “Ta…”

 

“Ta cái gì mà ?” Triệu Lăng Vân: “Đồ bất hiếu, còn mặt mũi mà la lối.”

 

Ngô Tam chỉ Triệu Lăng Vân, rốt cuộc ngài nghĩ đến chuyện ?

 

Tiền Đường: “Thánh thượng liệu trị tội tổ phụ và nhà ? Phụ , mẫu , còn cả đại ca đều đang ở kinh thành.”

 

Triệu Lăng Vân: “Cả đại tẩu của ngươi nữa, đừng hễ chuyện gì là chỉ đại ca ngươi là , tẩu tử là ngoài, thể thống gì.”

Mèo Dịch Truyện

 

Tiền Đường trừng mắt Triệu Lăng Vân.

 

Triệu Lăng Vân: “Sao ? Ta sai ?”

 

Tiền Đường: “Cũng sai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-954-tu-lao-thai-thai-da-gay-nghiep-chuong-ba-doi.html.]

“Biết sai là ,” Triệu Lăng Vân lập tức : “Rửa mặt , ăn chút gì đó, chúng nên .”

 

Tiền Đường “ồ” một tiếng, lập tức phản ứng , nhoài túm lấy Triệu Lăng Vân đang định , : “Ngươi đừng , ngươi tưởng chuyện cứ thế ngươi lừa bịp cho qua ? Người nhà đây?!”

 

Ngô Tam cuối cùng cũng hiểu , hóa đang lừa bịp ngũ thiếu gia ?

 

Triệu Lăng Vân gạt tay Tiền Đường đang túm , xoa xoa cái cổ Tiền Đường bóp, : “Có chuyện gì to tát ? Cùng lắm thì Thánh thượng bắt giam thôi.”

 

Tiền Đường: “Cái gì?!”

 

Triệu Lăng Vân: “Đây chuyện gì lớn lao ?”

 

Tiền Đường kêu “oao” một tiếng, nhảy dựng từ giường xuống, định liều mạng với Triệu Lăng Vân.

 

Triệu Lăng Vân gạt Tiền Đường khỏi , xoa xoa cái cổ Tiền Đường véo, : “Chuyện đáng là gì? Ta còn từng tống Thiên lao đây , chẳng vẫn bình an vô sự ngoài đó ? Chờ chúng trở về, Thánh thượng sẽ thả nhà ngươi , ngươi cứ yên tâm , họ sẽ chịu tội .”

 

Tiền Đường giận dữ : “Ngươi bậy, tù mà gọi là chịu tội ? Tổ phụ năm nay bao nhiêu tuổi ? Ông , hại mà ?”

 

Triệu Lăng Vân thấy vành mắt Tiền Đường đỏ hoe, vội vàng : “Trời ạ, ngươi sắp rơi nước mắt mèo ? Còn thể thống gì nữa ? Có lẽ họ chỉ quản thúc thôi mà?”

 

Tiền Đường kêu lên: “Quản thúc?”

 

Triệu Lăng Vân: “Quản thúc thì càng chứ , càng chịu tội gì.”

 

Tiền Đường tuyệt vọng : “Xong , hại nhà , tổ phụ chắc đ.á.n.h c.h.ế.t mất thôi?”

 

Triệu Lăng Vân: “Không thể nào, cho dù chúng chẳng việc gì, nhưng chúng một vòng quanh vương đình của Nhị Hồ và bọn họ, về vẽ một tấm bản đồ , chúng đều lập đại công, ngươi việc gì hoảng loạn? Chúng là những công.”

 

Tiền Đường: “Huynh vẽ bản đồ ?”

 

Triệu Lăng Vân Ngô Tam.

 

Ngô Tam: “Ta từng vẽ.”

 

Triệu Lăng Vân: “Người từng xem bản đồ thì sẽ vẽ thôi, chuyện một chút cũng khó.”

 

Ngô Tam Tiền Đường với vành mắt đỏ hoe, quyết định y vẫn nên thật thì hơn, Triệu đại lão gia một chút cũng khó, thì một chút cũng khó .

 

“Hơn nữa, chỉ nhà ngươi ở kinh thành ,” Triệu Lăng Vân : “Gia đình nhạc phụ , gia đình , và cả nhà Tiểu Phùng của chúng nữa, chẳng tất cả đều ở kinh thành ? Ai cũng…”

 

Phùng Quan đang theo Giang Minh Nguyệt, lúc bước lều: “Nhà ?”

 

Triệu Lăng Vân khẽ c.h.ử.i thầm, đúng là xui xẻo!

 

Tiền Đường với Phùng Quan: “Người nhà của chúng sắp gặp họa .”

 

Phùng Quan phản ứng đầu tiên gần giống Triệu Lăng Vân, cũng ngây , khó hiểu : “Gặp họa gì?”

 

Tiền Đường kinh ngạc : “Huynh cũng nghĩ đến chuyện ? Chúng bây giờ là tự ý xuất quan đấy, Thánh thượng bây giờ bắt chúng , thì nhà chúng ở kinh thành chẳng sẽ gặp họa ?”

 

Sắc mặt Phùng Quan dần dần từ trấn tĩnh trở nên hoảng loạn.

 

Thấy Phùng thái y phản ứng như , Ngô Tam hít một lạnh, hóa là tất cả đều nghĩ đến nhà ? Y một đám suốt chặng đường, hề chút lo lắng nào, ai nấy đều ăn uống ngủ nghỉ như thường, hóa nghĩ đến!

 

Phùng Quan về phía Triệu Lăng Vân.

 

Triệu Lăng Vân lập tức : “Huynh đừng kích động, cùng lắm thì tù thôi, những chuyện vớ vẩn khác sẽ .”

 

Phùng Quan cũng tìm Triệu Lăng Vân liều mạng một trận, nhưng Phùng thái y vẫn còn lý trí, đ.á.n.h Triệu Lăng Vân, vì Phùng thái y với Giang Minh Nguyệt đang một bên: “Vậy An Viễn Hầu phủ chẳng cũng gặp tai ương ?”

 

Ta đ.á.n.h ngươi, để phu nhân của ngươi gây khó dễ cho ngươi .

 

Giang Minh Nguyệt nghiêm túc : “Nãi nãi của sẽ liệu mà xử lý, sẽ chuyện gì lớn .”

 

Phùng Quan: “…” Tự tin đến ?

 

Tiền Đường nghi hoặc : “Tại sẽ chuyện gì lớn ạ?”

 

Lần đến lượt Triệu Lăng Vân trừng mắt Tiền Đường, “Ngươi còn mong An Viễn Hầu phủ chúng gặp chuyện ?”

 

Giang Minh Nguyệt: “Nãi nãi của đỡ đầu của Thánh thượng, phụ cũng ở kinh thành, bọn họ ở đó, Thánh thượng sẽ gì Hầu phủ .”

 

Triệu Lăng Vân đắc ý : “ , nãi nãi của đỡ đầu của Thánh thượng.”

 

Giang Minh Nguyệt: “Cùng lắm thì là quản thúc thôi, chuyện chẳng đáng là gì.”

 

Triệu Lăng Vân : “Phu nhân cũng nghĩ như ? Vừa cũng với lão Ngũ y như thế.”

 

Ba khác trong lều: “…” Từ lão thái thái mà gặp hai vợ chồng các ngươi, cũng coi như là nghiệp chướng ba đời ?

 

 

Loading...