Trọng Sinh Trà Xanh: Cứu Vớt Tướng Công Cá Muối - Chương 962: Lục thân trong dòng dõi nào ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 08:01:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Lăng Vân bước trướng châm một nén nhang. Tiền Đường hỏi: “Ngươi châm nhang gì?” Triệu Lăng Vân phịch xuống chiếc giường ván gỗ tháo dỡ, : “Phu nhân của dặn, một nén nhang, nàng sẽ tay.” Tiền Đường: “Vậy chúng , bên đại tẩu thành công ?” Triệu Lăng Vân: “Nếu thành công, họ sẽ trở về, dù cũng xa.” Tiền Đường: “Nhị vương tử thể đồng ý cho họ về ?” Triệu Lăng Vân: “Phu nhân của , Nhị vương tử cùng đám thị vệ của , nàng và Lão Ngũ, Lão Lục thể đối phó. Thật sự thì nàng sẽ giả vờ bất tỉnh, để Lão Ngũ, Lão Lục đưa nàng về đây tìm đại phu. Phùng thái y của chúng theo nàng ?” Tiền Đường: “…” Kế hoạch vẻ quá chu , đến nỗi còn lời nào để . Ngô Tam dậy : “Ta xem Hoa Thụy và những khác chuẩn đến .” Nhìn Ngô Tam bước khỏi trướng, Triệu Lăng Vân với Ngô Tam: “Ta cảm thấy chẳng chuyện với .” Tiền Đường: “Ngươi tưởng ai mà vui vẻ chuyện với ngươi? Hồi nào giờ cũng giữ chút thể diện chứ!” Triệu Lăng Vân vuốt cằm, đây là động tác suy tư của Triệu đại lão gia. Tiền Đường: “Cằm ngươi đau ? Hay là rặn mà bí bách?” Triệu Lăng Vân bỏ tay xuống, : “Ta thật hối hận khi dẫn ngươi đến đây.” Tiền Đường liền lạnh, : “Ta tạ ơn ngươi nha, giờ cũng hối hận.” Triệu Lăng Vân: “Vậy thì chúng đừng trò chuyện nữa.” Tiền Đường chỉ nén nhang đang cháy. Hai cứ thế trong trướng, mắt cứ dán chặt nén nhang. Đợi đến khi nén nhang cháy gần một nửa, Tiền Đường mới lên tiếng: “Ngươi là mong họ thành công, mong họ thành công?” Triệu Lăng Vân: “Không , nghĩ đến vấn đề .” Tiền Đường: “Vậy giờ ngươi thử nghĩ xem?” Triệu Lăng Vân: “Ta nghĩ thì ích gì? Việc vô dụng thì nghĩ chi?” Tiền Đường: “Chúng cứ tùy tiện tán gẫu, ngươi cứ ngươi mong .” Triệu Lăng Vân: “Ta mong phu nhân của thành công, cũng mong nàng thành công.” Tiền Đường ngẩng đầu Triệu Lăng Vân: “Đầu óc ngươi giờ còn minh mẫn ?” Triệu Lăng Vân: “Lão tử đây gọi là mâu thuẫn, mâu thuẫn ngươi hiểu ?” Tiền Đường nhún vai: “Ta mong đại tẩu đừng thành công, trở về.” Triệu Lăng Vân thở dài thườn thượt, vỗ vỗ vai Tiền Đường, : “Cứ mạnh dạn lên, cùng lắm là c.h.ế.t thôi mà, mười tám năm là một hảo hán, ngươi sợ cái gì?” Tiền Đường nhấc tay lên, hất văng bàn tay Triệu Lăng Vân đang vỗ vai : “Đừng mà lải nhải với nữa, ngươi định lừa thủ lĩnh Cáp Thiện tin lời quỷ quái của ngươi thế nào đây? Ngươi liều mạng, chừng cả bộ lạc sẽ mất mạng đấy, ngươi nghĩ kỹ lời dối trá của ?” Triệu Lăng Vân liếc xéo Tiền Đường: “Lão tử đây bao giờ lời quỷ quái.” “Hừ,” Tiền Đường lạnh. Triệu Lăng Vân: “Ta sẽ thật với thủ lĩnh , tình cảnh của thế nào, lẽ nào trong lòng rõ? Hắn giãy giụa một phen, bộ lạc của sẽ cháu ngoan cho Đại Hồ, cháu ngoan dễ dàng lắm ?” Tiền Đường: “Vạn nhất là đồ nhát gan, tình nguyện cháu ngoan, chịu cố gắng một phen thì ?” Triệu Lăng Vân: “Có Phùng thái y ở đây mà.” Tiền Đường khó hiểu hỏi: “Việc thì liên quan gì đến Phùng thái y?” Triệu Lăng Vân: “Nhị Hồ , đại cữu, thủ lĩnh là đại cữu của .” Tiền Đường: “Ta , việc ngươi cần giải thích với nữa.” Triệu Lăng Vân: “Vị thủ lĩnh thể béo , thường xuyên mắc chứng chóng mặt, hụt .” Tiền Đường vẫn hiểu, : “Vậy thì ?” “Vậy nên nếu vị thật sự là bùn nhão thể trát tường, thì cứ để Tiểu Phùng khám bệnh cho , tiện tay hạ thủ g.i.ế.c c.h.ế.t ,” Triệu Lăng Vân . Tiền Đường sống lưng lạnh toát, : “Chúng g.i.ế.c , liệu còn thể sống sót rời khỏi Khâm Nhĩ Thấm bộ ?” Triệu Lăng Vân hạ giọng: “Đầu óc ngươi mà kém cỏi ? Ta chuyện riêng với đại cữu của Nhị Hồ, nếu thì sẽ để Tiểu Phùng tay.” “Không, ngươi đợi chút,” Tiền Đường : “Người cứ thế chịu để Tiểu Phùng khám bệnh ? Việc thể cưỡng ép chứ?” Triệu Lăng Vân: “Cái ngươi hiểu , đại cữu của Nhị Hồ là một dũng sĩ ngoài cửa ải, cần chính là thể diện đó.” Tiền Đường: “Vậy nên cái chứng chóng mặt, hụt , khiến sống bằng c.h.ế.t ?” Triệu Lăng Vân: “Người ở nơi đây thượng võ, sùng bái dũng sĩ nhất, đây là phong tục của họ, chúng hiểu, nhưng chúng tôn trọng.” Tiền Đường: “Vậy là dù thế nào nữa, Cáp Thiện cũng sẽ để Tiểu Phùng khám bệnh cho ?” Triệu Lăng Vân: “Ta chín phần chắc chắn.” Tiền Đường suy nghĩ một lát, : “Tiểu Phùng là tự tay g.i.ế.c Cáp Thiện, là hạ độc Cáp Thiện?” Triệu Lăng Vân: “Ngươi tỉnh táo một chút , Tiểu Phùng của chúng bản lĩnh tự tay g.i.ế.c đại cữu của Nhị Hồ, Tiểu Phùng của chúng chỉ thể hạ độc.” Tiền Đường: “ một thủ lĩnh, nhiều giúp thử t.h.u.ố.c mà? Tiểu Phùng hạ độc kiểu gì?” Triệu Lăng Vân nhích m.ô.n.g ghế, sát đầu kề đầu với Tiền Đường, Triệu Lăng Vân nhỏ giọng với Tiền Đường: “Ta và phu nhân của tìm Tiểu Phùng , mang theo t.h.u.ố.c tỉnh thần, khi đại cữu của Nhị Hồ chóng mặt, hụt , cứ để dùng loại t.h.u.ố.c .” Tiền Đường: “Có tác dụng ?” Triệu Lăng Vân: “Tiểu Phùng tác dụng, khi chóng mặt, hụt , thường cũng sẽ thiếu sức lực, t.h.u.ố.c uống , hưng phấn, sức lực chẳng sẽ trở ?” Tiền Đường chợt hiểu : “ !” Triệu Lăng Vân: “Làm việc , chúng cần chút vận khí, để chúng thể vặn gặp lúc phát bệnh, để Tiểu Phùng cho uống t.h.u.ố.c . Thuốc tính là độc dược, nhưng đại cữu của Nhị Hồ mà phát bệnh uống vài t.h.u.ố.c , thần tiên khó cứu, chắc chắn c.h.ế.t.” Thuốc tỉnh thần, thỉnh thoảng uống một thì , uống nhiều sẽ hại, lời , Tiền Đường cũng từng qua. Triệu Lăng Vân: “Thủ lĩnh kế nhiệm sẽ là đại biểu ca của Nhị Hồ, theo Nhị Hồ , đây là một tên thô lỗ đầu óc, thì quá , sợ thô lỗ, chỉ sợ tinh ranh thôi.” Tiền Đường: “Vậy ngươi đổ cái c.h.ế.t của Cáp Thiện lên đầu ai?” Triệu Lăng Vân: “Đương nhiên là Đại Hồ .” Tiền Đường: “Đại biểu ca của Nhị Hồ tin ?” Việc chứng cứ, chỉ bằng ngươi Triệu Lăng Vân khua môi múa mép, thể tin ? Đâu ai dễ dàng tin ngoài đến thế?” “Đối với họ, chúng là dị tộc nhân,” Tiền Đường với Triệu Lăng Vân. Triệu Lăng Vân: “Nhị Hồ sẵn thư , nếu bước cờ , thì Tiểu Phùng chính là danh y trong cửa ải do Đại Hồ tìm đến.” “Sách,” Tiền Đường hít ngược một lạnh. Nói như thì, Nhị Hồ cũng là một trong những kẻ sát nhân hại đại cữu của . Triệu Lăng Vân huých vai Tiền Đường: “Giờ ngươi , tranh giành quyền lực là thế nào chứ?” Tiền Đường nghiến răng, một lát mới : “Biết , chính là cùng đường, thì sáu cũng nhận thôi.” “ ,” Triệu Lăng Vân gật đầu : “Hãy nghĩ xem, khi Thánh thượng của chúng năm xưa dẫn binh đ.á.n.h kinh thành, ngài nhận sáu trong nào ?” Một nào, Đông Thịnh Đế cũng chẳng nhận cả! .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tra-xanh-cuu-vot-tuong-cong-ca-muoi/chuong-962-luc-than-trong-dong-doi-nao.html.]
Mèo Dịch Truyện