Ngắn ngủn mười phút, Hạ Quân đã đổ mồ hôi đầy người, Chính Chính đang nhóm lửa nhịn được lộ gương mặt đầy dấu chấm hỏi: “Bà nội, bà thật sự biết nấu cơm ?”
Hạ Quân: “Bà biết mà... Ai nha!”
Nồi cháo phía đột nhiên sôi ùng ục rồi trào ào ạt, vung vãi khắp bệ bếp, dưới đất cũng toàn là nước cơm!
Tay Hạ Quân dính đầy bột mỳ, run rẩy xoay , trong lúc nhất thời, tâm hoảng ý loạn, trận tuyến rối tung!
Hà Loan Loan ngủ đủ giấc, thấy tiếng leng keng trong phòng bếp thì lập tức vọt vào.
Cô nhanh tay lẹ mắt chỉnh nhỏ lửa, lau dọn nước cơm bị tràn , đầu nhìn thấy hai tay dính đầy bột mì của Hạ Quân, dở dở : “Mẹ, mẹ lại nấu cơm rồi? Nếu con kịp nấu thì mẹ có thể tới căn tin mua cơm mà.”
Nào Hạ Quân lại áy náy nói: “Mẹ nghĩ con sẽ thích ăn cơm căn tin, chỉ là nấu cháo với làm bánh nướng, chắc là mẹ sẽ làm được. Mẹ con sớm, mẹ là mẹ chồng của con, nếu mẹ con biết con gả qua đây, mẹ chồng như mẹ lại biết nấu cơm, cả ngày chỉ ăn cơm con làm, con chắc chắn tha cho mẹ.”
Hạ Quân nói xong, đôi mắt cũng ươn ướt, bà hạ quyết tâm: “Loan Loan! Hôm nay con dạy mẹ nấu cơm ! Mẹ chắc chắn sẽ học được!”
Trong viện, Hà Linh Linh về lấy hành lý còn sót lại, vừa vặn Hạ Quân nói mấy câu như thế.
Một quý phu nhân sống trong nhung lụa lại vì con dâu mà học nấu cơm?
Rốt cuộc Hà Loan Loan có mị lực gì?
Hà Linh Linh nắm chặt tay nải trong tay, ánh mắt lóe lên sự ác độc!
Hà Linh Linh sợ phát hiện, vội vàng lấy đồ của mình rồi nhanh chóng rời .
Cố Viêm Lâm thuê một căn phòng ở gần đó, cách khu nhà ở này cũng xa, bọn họ ̣m thời sống ở đó.
Cô sẽ dùng thành ý lớn nhất để khiến Cố Viêm Lâm cảm động, phải sống cho thật tốt.
Cố Viêm Lâm là kinh doanh buôn bán, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn Cố Dục Hàn, cô tin tưởng đời này mình sẽ hạnh phúc!
Còn hai đứa nhỏ Chính Chính và Phỉ Phỉ, chờ cô thu xếp xong xuôi cũng sẽ rước về.
Cô phải đóng vai mẹ kế thật tốt.
Hà Loan Loan rửa tay, khanh khách: “Được ạ, , con dạy mẹ làm bánh nướng áp chảo, nấu cơm là một việc rất thú vị.”
Vì Hạ Quân trộn quá nhiều bột nên bọn họ sẽ ăn hết số bánh nướng làm , chỉ có thể giữ lại một ít rồi gói phần còn lại mang đến chỗ Cố Dục Hàn, để bọn họ dự trữ cho những lúc huấn luyện mệt mỏi, thêm một ít thức ăn cũng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-129.html.]
Một thau bột to tướng, Hạ Quân chịu từ bỏ, dưới sự hướng dẫn của Hà Loan Loan, bà ấy đã trộn bột xong xuôi!
Tuy rằng Hạ Quân bị giày vò đến mức người đầy mồ hôi nhưng mặt vẫn tràn ngập ý cười, kiêu ngạo thôi: “Mẹ đã nói trộn bột khó như vậy mà! Không phải đã biết làm rồi ?”
Hà Loan Loan khúc khích, cô thoa một ít mỡ hành, làm mẫu hướng dẫn Hạ Quân cách cán bột.
Cái này cũng chẳng phải chuyện gì khó, chỉ đạo, Hạ Quân rất nhanh đã làm hình dạng.
Mẹ chồng nàng dâu hai người mau chóng làm xong vỏ bánh, dầu trong chảo cũng đã nóng, thả bánh vào bắt đầu chiên.
Mùi hương nhanh chóng bay !
Chính Chính và Phỉ Phỉ đều thèm đến chảy nước miếng!
“Bà nội, thím nhỏ, bánh thơm quá!”
Hà Loan Loan chuyện, Hạ Quân cũng vô cùng chờ mong, đây chính là lần đầu tiên trong đời bà ấy làm bánh nướng áp chảo!
Bọn họ ngờ Hà Loan Loan dùng tương đậu nành trộn đều với hành, tỏi băm, mười ba loại hương liệu, đường trắng… xào một chén tương nhỏ vô cùng bắt mắt.
Bánh trong chảo cũng dần dần chuyển sang màu vàng, xốp giòn, sắp đến lúc nồi, Hà Loan Loan thoa đều nước sốt lên bánh.
Chính Chính đứng lên, mắt nhìn thẳng, gian nan nuốt nước miếng.
Phỉ Phỉ vui vẻ nhảy cẫng lên: “Oa!! Thím nhỏ! Cái này trông ngon quá!”
Hạ Quân cũng kinh sợ, nhìn nước sốt dần dần thấm đều vào bánh: “Loan Loan, đây là bánh gì?”
Hà Loan Loan tủm tỉm, lấy bánh , cắt thành miếng nhỏ rồi đưa cho mỗi người một biết!
Mọi gấp chờ nổi nhét thẳng vào miệng, tuy vẫn còn nóng nhưng bánh này thật sự quá thơm!
Mùi thơm của bột mỳ, của dầu, của hành, của tương hòa quyện với .
Ôi mẹ ơi, thật sự là thơm chết người!
Hà Loan Loan cũng tự mình nếm thử một miếng, vô cùng thỏa mãn, cô giải thích: “Bánh này gọi là bánh tương, thơm ngon hơn bánh ́n thông thường, hôm nay chúng ăn bánh tương này , vặn cháo cũng đã nấu xong, chờ thêm một chút đường đỏ là có thể ăn cơm!”
Chính Chính và Phỉ Phỉ ăn một miếng vẫn đã ghiền, nhanh chóng dời bàn nhỏ, bốn rời khỏi nhà bếp, trực tiếp ngồi quanh bàn nhỏ ăn cháo đường đỏ và bánh tương!