lúc nhìn thấy Hà Loan Loan, trong lòng ông ấy đều là sự cảm khái!
Bởi vì khí chất của Hà Loan Loan vô cùng giống Tú Uyển, bởi vì ông ấy cũng đã qua câu chuyện của Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn!
Nghe lúc cô ở Tây Lâm đã cứu giúp ít người, thậm chí căn bệnh phong thấp của Cố Trường Nghiệp cũng thuyên giảm nhờ vào số thuốc dán mà Hà Loan Loan gửi tới, mà ít đồng nghiệp của Cố Trường Nghiệp cũng khen ngợi thuốc dán ngớt lời, khiến nhân duyên của ông ấy càng ngày càng tốt đẹp.
Cũng quan hệ của cô và người ở đại viện rất tốt, tay nghề nấu ăn cũng rất xuất sắc.
Cô còn là thủ khoa toàn quốc trong kỳ thi đại học lần này, là đại diện của học sinh cả kêu gọi cả tất cả mọi người đả đảo việc mạo danh thế người khác.
LúcDục Hàn xảy chuyện, cũng là cô sống chết chịu tin, Cố Trường Nghiệp cảm thấy chính là niềm tin này của Hà Loan Loan đã phù hộ Cố Dục Hàn!
Ông ấy thậm chí còn sinh một loại kính nể đối với đứa con dâu này!
Cố Trường Nghiệp lấy một chiếc hồng bao: “Ngoan ngoan, đây là quà gặp mặt cha cho con!”
Hà Loan Loan tủm tỉm nhận lấy: “Cảm ơn cha!”
Cố Dục Hàn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cũng ngập tràn hạnh phúc!
Trước mỗi về Kinh thị, cha mẹ đều giục kết hôn, cũng bao giờ chạy tới đây đón , nhưng bây giờ nhờ có Loan Loan mà cha mẹ đều vui vẻ như , cảm thấy bản đã trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.
trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối.
Nếu trai gặp phải vụ tai nạn , nếu em bọn họ vẫn còn hòa thuận như trước thì bây giờ trai cũng sẽ tươi cười như cha mẹ đến đón và Loan Loan rồi!
Cố Dục Hàn âm thầm quyết ̣nh, nếu bây giờ đã về Kinh thị thì sẽ mặc kệ “Cố Viêm Lâm” phá hoại cuộc sống thuộc về trai nữa!
Anh nhất ̣nh phải giải quyết tên ác ma này!
Hạ Quân nắm tay Hà Loan Loan, cười rực rỡ: “Loan Loan, hôm nay mẹ và hai cha đã thương lượng rồi, chúng tới khách sạn lớn làm tiệc đón gió tẩy trần cho hai đứa! Ăn uống xong chúng về nhà! Bây giờ mọi người tới Bắc Bình Lâu ăn, ?”
Lý Quốc Chấn cũng gấp gáp lấy một túi điểm tâm: “Loan Loan, đây là bánh gạo nếp đậu đỏ cha mua, con ăn thử xem có ngon ?”
Trong mắt ông ấy đều là sự chờ mong.
Mấy năm nay thật là quá khổ!
Con gái nhà người đều có cha mẹ yêu thương.
Cha người tan làm về đều sẽ mua bánh kẹo cho đứa nhỏ nhà mình, nhưng ông ấy lại làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/chuong-370.html.]
Cũng may bây giờ Loan Loan cũng đã về Kinh thị, này ông ấy sẽ nỗ lực làm một người cha tốt!
Lý Đan Thanh cũng theo đón Hà Loan Loan.
Thấy bác hai ́ch mua bánh gạo nếp cho Hà Loan Loan, cô vô cùng kinh ngạc!
Thời gian cô ở Kinh thị cũng ngắn, bác hai cũng sẽ dặn dò bảo mẫu làm vài món điểm tâm, cũng sẽ cho cô tiền tiêu vặt nhưng trước giờ từng ́ch mua cho cô những thứ mà các cô gái nhỏ yêu thích!
Cháu gái và con gái quả là giống !
Mất công cô hiếu thuận với Lý Quốc Chấn như vậy!
Lý Đan Thanh khẽ cắn môi, trong ánh mắt là ý cười nhưng trong lòng lại rét run.
Cô cố đè nén hâm mộ Hà Loan Loan nhưng được!
Tại Hà Loan Loan thể đồng thời có được dung mạo xinh đẹp, có thành tích thi đại học đáng kiêu ngạo, có một người chồng đẹp trai chức vị cao, có một người cha giáo sư nổi tiếng thế giới, lại có nhà chồng là gia tộc số một số hai ở Kinh thị này?
Bọn họ đều là con gái nhà họ Lý, ̣i lại chênh lệch như vậy?
Lúc Lý Đan Thanh đang khó chịu thì ở cách đó xa cũng có một người đang bực tức.
Hoàng Vũ Vi và Hoàng Vũ Nhu cầm hành lý, mệt đến mức đổ đầy mồ hôi.
Hiện tại đã là tháng ́m, thời tiết vô cùng nóng bức.
Hai nhấc chân nổi nữa, tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được xe của Mộ Hải và cả !
Hoàng Vũ Vi vui vẻ chạy tới: “Anh ba Mộ!! Em biết sẽ tới mà!”
Bọn họ từ nhỏ cùng lớn lên, Mộ Hải vô cùng yêu thích cô !
Mộ Hải vốn dĩ đang nhìn đông nhìn tây tìm người, lúc nhìn thấy cô thì có chút ngoài ý muốn nhưng cũng nói gì.
Hoàng Vũ Nhu cũng phấn khởi: “Anh ba Mộ, mau giúp bọn em dọn hành lý lên xe ! Ai nha, nóng quá, em muốn ăn kem, là kem bơ đó!”
Hoàng Vũ Vi cũng vô cùng chờ mong: “Anh ba Mộ, chúng ăn cơm , Kinh thị có rất nhiều món ngon, vịt ở ngon nhỉ? Trước đã nói sẽ đưa em ăn vịt ...”
Mộ Hải rốt cuộc nhịn được nữa: “Hai cô đừng lải nhải nữa, đang tìm người!”
Hoàng Vũ Vi ngây ngẩn cả : “Anh, tìm ai?”