Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:52:29
Lượt xem: 346
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
cô thể để cho khác phát hiện khác thường.
Hoa Chiêu đến chuyện trâm cài n.g.ự.c nữa, thể trả nếu nó cứ như bám chặt tay ? Càng lộ cô là một kẻ dối trá.
Cô giả vờ giả vịt mà xem những thứ khác trong hộp, mấy cái nhẫn và vòng tai xem liền hiểu ngay, gì mắt đấy, bên trong ngược là một đống ảnh chụp.
Cô dùng tay lật từng tấm xem.
Phần lớn đều là ảnh chụp Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc khi còn bé, chút là theo Tề Hiếu Hiền cùng một chỗ chụp đấy, mấy tấm là theo những khác của Tề gia chụp đấy.
Tề Thư Lan thấy cô nắm tram cài n.g.ự.c buông tay, trong lòng cao hứng khinh bỉ. Không nghĩ tới là thấy tiền liền sáng mắt đấy, ngay từ đầu bà còn tưởng rằng thực sự cần đấy, kết quả khách khí một câu liền nỡ buông tay rồi.
Rốt cuộc cũng là xuất nông thôn, kiến thức hạn hẹp.
Trong rương ảnh chụp chút nhiều, Tề gia thiếu tiền chụp ảnh, Hoa Chiêu cũng kiên nhẫn mà tìm nữa, mấu chốt là cô lật từng ảnh tò mò xem Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc khi còn bé gì? Lại để cho bọn hiểu lầm!
"Ảnh chụp của ông nội ?" Hoa Chiêu hỏi.
Tề Thư Lan lập tức mở nắp hộp, kéo mở tấm vải nhung bao bên ngoài, bên trong vậy mà còn một ngăn kép.
Tề Thư Lan thò tay sờ, lấy một tấm hình.
là ảnh chụp Hoa Cường lúc còn trẻ, là một tấm một , ông một đồ nhung, dáng thẳng tắp.
Hoa Chiêu cũng rốt cuộc cũng thấy bộ dạng của ông nội lúc còn trẻ, vậy mà phi thường trai.
Tề Hiếu Hiền ô ô thanh âm càng lớn, biến thành "Ngao ngao NGAO" .
Tề Thư Lan nhanh chóng chuyện lớn tiếng che dấu tiếng của bà : "Ba ba lúc còn trẻ thích chụp ảnh, chỉ lưu một tấm , chúng một mực cất giấu đấy, việc gì liền lấy xem."
Hoa Chiêu bà một cái: " thấy giống như là cất giữ cẩn thận đấy, các quên mất, lưu đến bây giờ ?"
Tề Thư Lan lập tức hổ. Chẳng lẽ cha với cô rằng lúc còn trẻ ông chụp qua nhiều ảnh chụp? Loại chuyện nhỏ nhặt cũng ?
Hoa Chiêu vậy mà đoán đúng...
Cái tấm hình là Tề Thư Lan khi còn bé mở hòm chơi, trong lúc vô tình phát hiện ngăn kép, đó tiện tay nhét , khi đó bà quá nhỏ, chỉ tầm sáu bảy tuổi, đầu liền quên.
Là hai năm bà nghĩ tới sửa sang cái rương mới phát hiện đấy. Lúc bà cũng dám với ai, để cho trong nhà còn ảnh chụp của cha chừng đốt .
khi đó bà cùng trai chút ý tứ đón cha trở về, cho nên bà lấy ảnh chụp nhét trở về.
Không nghĩ tới hôm nay thật đúng là hữu dụng.
Kết quả liếc mắt xem thấu.
Con nhóc nông thôn một đầu óc , thật đáng ghét.
Hoa Chiêu kháy một câu cũng tiếp tục, thò tay cầm tấm hình , định cầm về nhà chính cất giữ, cái thể là tấm hình duy nhất của ông nội lúc còn trẻ thể ở chỗ .
Cô tiện tay đem ảnh chụp cho trong túi quần, nhưng đúng lúc cô cảm giác chút đúng lắm, tấm hình là chút quá dày ? Bất quá cô cũng nghĩ nhiều, lẽ niên đại một bức hình chính là dày như .
Tề Thư Lan cái gì, im lặng, một tấm hình mà thôi.
"Ngày khác thời tiết , thể cùng cha chụp một tấm hình?" Tề Thư Lan chút hèn mọn mà hỏi thăm.
"Cái về nhà hỏi ông nội một chút." Hoa Chiêu . Mặc dù hèn mọn đều là biểu hiện giả dối, nhưng cô cũng ông nội cự tuyệt.
"Tốt ." Không trực tiếp cự tuyệt, Tề Thư Lan thật cao hứng rồi.
Nửa c.h.ế.t lặng giảm bớt hơn phân nửa, dòng năng lượng màu sắc rực rỡ năng lượng màu vàng trong thể cô dồn đến trong lòng bàn tay, nhưng cũng thể thoát .
Cũng may đau ngứa, chỉ là trong lòng bàn tay nóng hổi, Hoa Chiêu liền quá lo lắng, hiện tại cũng là lúc lo lắng.
Cô từ trong túi xuất một lọ rượu thuốc, đưa cho Tề Thư Lan: "Mỗi ngày ba lượt, một 10 ml, pha với nước uống, pha với bao nhiêu nước tùy ý, uống hết là ."
Bệnh của Tề Hiếu Hiền còn nặng hơn thể , chạy nhảy nên dùng liều nặng hơn. Chính là như , Hoa Chiêu cũng rượu thuốc màu xanh lá thể chữa , nhưng dù chữa cũng thể giảm bớt nhiều a?
Dù cô cầm tinh chất màu vàng là khả năng.
Dù bà bây giờ còn đang ở bên cạnh hướng cô ô ô kêu to, một bộ dạng là tức giận, cô cũng lấy .
"Một lọ cũng vài ngày ah." Tề Thư Lan chút sầu muộn, một lọ cũng chỉ 100 ml, 3 ngày uống xong, có thể ? Cái thật đúng là thần dược rồi.
"Vậy cũng đợi tháng rồi, bằng thì bà đến chỗ ông Tôn ông Triệu cầu xin , xem bọn cho bà ." Hoa Chiêu đúng những nhận rượu thuốc.
Một lọ bên ngoài là từ mỗi nhà một ngụm nặn đấy, Tề Hiếu Hiền dùng nhiều hơn, nhà cũng .
Tề Thư Lan câm miệng rồi,cũng đó là khả năng, dù là Diệp gia đồng ý, nhà cũng đem bọn họ ăn hết.
Hoa Chiêu nắm chặt lòng bàn tay nóng hổi cùng Diệp Thư .
Tề Thư Lan như nhặt bảo vật mà đỡ lấy rượu thuốc, lập tức đổ 10 ml, pha với nước ấm cho uống.
Kết quả đầu , đang chằm chằm bà với đôi mắt đỏ hoe, cái biểu cảm so còn dữ tợn hơn bao giờ hết.
Tề Thư Lan càng hoảng sợ, đó bao nhiêu oán khí ở đáy lòng liền nổi dậy: "Mẹ, chỉ là một cái trâm cài n.g.ự.c ? Có cái gì mà nỡ ? Coi như là chị họ của đưa cho thì bây giờ thể lấy cho cứu mạng, dì cả con từng gặp mặt nếu khẳng định cũng sẽ thật cao hứng."
"Ô ô ô!" Tề Hiếu Hiền vẫn còn trừng mắt với bà .
Tề Thư Lan tức giận, nhưng bà vẫn chịu đựng : "Trước tiên đem nước thuốc uống nha, thật vất vả mới , chúng cũng cái rượu thuốc , đến cùng thần kỳ như bên ngoài truyền như ."
Tề Hiếu Hiền ô ô nữa rồi, cúi đầu xuống dùng tay uống mấy ngụm nước, đó sững sờ vài giây, mới mở miệng kêu to: "Ảnh ... tấm ảnh!"
Hai chữ tuy rõ ràng, nhưng đến cùng cũng thể cho hiểu rồi, so với hơn nhiều, bà sẽ c.h.ế.t tiệt, lăn, cái gì đấy.
Tề Thư Lan quá vui sướng : "Rượu là nước thần !"
Tề Hiếu Hiền gắt gao lôi kéo tay bà , một tay chỉ cái rương gỗ đang mở mặt bàn: "Tấm…ảnh!"
"Ai nha, tay cũng thể động!" Tề Thư Lan xong thật sự nhịn rồi, chút dạy dỗ: "Mẹ, gặp chuyện may, chịu tội như thế còn hiểu rõ như ? Tiền tài đều là vật ngoài , nếu thích cái trâm cài n.g.ự.c gì đấy, khi khoẻ chính hãy cửa hàng văn vật mà mua! Nha…Mẹ là ảnh chụp…"
Bà chút nghi ngờ : "Đó là một tấm ảnh chụp cha mà con cẩn thận giấu , giữ ?"
Chẳng lẽ bà thực tế đối với cha bà tình cảm sâu đậm, nỡ?
Tề Hiếu Hiền đưa tay liền cho Tề Thư Lan một cái tát: "Rương…, cho…Ta!"
Tề Thư Lan đánh cho choáng váng rồi, bà lớn như , cho tới bây giờ còn từng đánh.
Bà vung tay bỏ , nhưng ánh mắt của hung ác, Tề Thư Lan cái gì cũng dám , dậy đem cái rương nâng qua.
Tề Hiếu Hiền nửa nửa ở giường, run rẩy mà vươn tay, ở bên trong vách ngăn kép sờ lên, cái tấm hình , bên trong rỗng tuếch!
"Tấm…ảnh!" Tề Hiếu Hiền hung ác mà trừng mắt Tề Thư Lan.
Tề Thư Lan thực sửng sốt, bà yêu thương cha!
"Mẹ, cha vẫn ở chỗ đấy, chờ con mang tìm ông , chúng sẽ chuyện thật , cùng ông chụp một tấm ảnh! Không, thật nhiều tấm!"
Tề Hiếu Hiền đưa tay cho bà một cái tát.
Ảnh chụp Hoa Cường bà sớm phát hiện rồi, nhưng bà cũng lựa chọn tiêu hủy, năm đó Hoa Cường thật sự trai, bằng thì bà sống c.h.ế.t cũng sẽ gả cho ông .
Bất quá cái bà để ý cái .
"Khác…Một tấm khác!" Tức giận đến nỗi bà thể chuyện lưu loát !
"Một cái ảnh khác?" Tề Thư Lan nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, ở bên trong vách ngăn kép có lẽ còn một tấm hình, là cùng chị họ còn bạn của chị họ cùng chụp một tấm đấy.
Chẳng lẽ đến tấm ảnh ? Không đến mức a? Mẹ của bà là sẽ nhớ tình bạn cũ như ah…Ảnh chụp ông bà nội của bà cũng ở ngay trong rương , cũng thấy bao nhiêu trân quý.
Bất quá Tề Thư Lan thò tay sờ, cũng tìm tấm hình .
"Có thể là kẹp cùng ảnh cha cầm ." Tề Thư Lan : "Con cảm thấy cái tấm hình chút dày, hai tấm hình khả năng dính cùng một chỗ rồi."
Hiện tại ảnh chụp sẽ dính ngay khi ẩm ướt, chỉ cần kẹp sẽ dính .
"Đi, lấy…Trở về!" Tề Hiếu Hiền vội vàng với Tề Thư Lan.
Tề Thư Lan nét mặt của dám cự tuyệt, hơn nữa bà thật sự ở trong phòng ngây , dậy mặc quần áo liền ngoài rồi.
khi ngoài bà cũng đuổi theo Hoa Chiêu, một tấm hình mà thôi, gì đặc biệt hơn , về lại hỏi cũng , dù là Hoa Chiêu nửa đường ném , cũng chuyện lớn gì.
Bây giờ tìm trai , một chút chuyện về rượu thuốc, cái rượu thuốc thật sự thần kỳ ah, nếu như…
Tề Thư Lan nhanh đến nhà trai, trai chị dâu đều ở nhà.
Tề Thư Lan thấy chị dâu, âm dương quái khí mà một câu: "Ôi!!!, thím hết bệnh ?"
Vợ Tề Bảo Quốc cũng đèn cạn dầu, lập tức mặt đổi sắc mà trả lời một câu: "Người già, vẫn còn một bệnh đấy, cái đó thể dễ dàng khỏi như , đây là trở về cầm vài món quần áo để đổi tắm giặt, cầm hết liền ."
Nói xong bà thật sự nhanh nhẹn mà thu thập mấy bộ quần áo vội vàng nha.
Bà cùng chồng quan hệ vốn lắm, chồng bệnh nặng, tính tình , bà mới hầu hạ.
Tề Thư Lan cũng tiếp tục khiêu khích bà , đợi bà rồi, với Tề Bảo Quốc: "Hoa Chiêu hôm nay đem rượu thuốc đưa tới."
"Thật sự?" Tề Bảo Quốc kinh hỉ.
Ông cũng nghĩ tới sẽ thuận lợi như . Tuy đợi vài ngày, nhưng rốt cuộc cũng cho bọn họ.
"Cái rượu thuốc thực sự tác dụng!" Tề Thư Lan : "Mẹ uống một ngụm thể chuyện! Cánh tay cũng thể động!"
Tề Bảo Quốc kích động mà lên: "Vậy mà thần kỳ như !"
"Chỉ là đáng tiếc, một lọ nhỏ, chỉ đủ cho uống 3 ngày đấy, uống xong thể khỏi bệnh ." Tề Thư Lan nói.
Tề Bảo Quốc xuống: "Ít như ah…Cô uống xong cho?"
"Nói." Tề Thư Lan : " đợi tháng Diệp gia nặn một chút, nhiều hơn thì ."
Tề Bảo Quốc lên tiếng, một lát : "Như , cũng ."
Tề Thư Lan sắc mặt của trai, rõ cùng trai khả năng cùng chung suy nghĩ, khẽ: "Cái bệnh của chúng , chắc sẽ khỏi chậm một chút?"
Tề Bảo Quốc bà , nhỏ giọng : "Chính là đến lúc đó sẽ vất vả cho em rồi."
"Em vất vả một chút tính là cái gì." Tề Thư Lan vung tay lên: "Chỉ cần đến lúc đó chỗ , cả đừng quên em là . Vị trí hiện tại em hơn 10 năm, cũng nên đổi rồi."
"Đến lúc đó có thể đổi, khẳng định cho em đổi!" Tề Bảo Quốc cam đoan nói.
Tề Thư Lan dậy: "Em đây về rồi, bên thể rời quá lâu."
Về phần ảnh chụp, trâm cài gì đấy, bà đều đến, đó đều là việc nhỏ, ý nghĩa gì.
...
Diệp Thư đạp xe đạp mang theo Hoa Chiêu trở về nhà, đường , trong lòng bàn tay của Hoa Chiêu vẫn nóng hổi, bất quá độ nóng giảm xuống một điểm, lòng cô cũng thở phào một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng đây là thứ gì, là cô đang hấp thu năng lượng của bảo thạch? Có chỉ thứ đặc biệt?
Mấy tháng , thỉnh thoảng cô vẫn cửa hàng văn vật, đồ cổ. Cũng đào mấy món vật phẩm nhỏ như ngọc thạch, nhưng bảo thạch thấy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-164.html.]
Người trong nước thích bảo thạch, mà ngoại quốc thích, phàm là mấy đồ trang sức bảo thạch, phần lớn đều trực tiếp lối đổi ngoại hối rồi.
Về đến nhà, Hoa Chiêu cho hai đứa bé ăn , bọn nhỏ chơi trong chốc lát đó dỗ ngủ, cô liền tìm ông nội.
"Thuốc đưa qua cho bà , có lẽ sẽ hiệu quả đấy." Hoa Chiêu : "Cháu thấy tinh thần coi như cũng , còn khí lực mắng chửi đây ."
Hoa Cường gật đầu: "Bà tính tình cứng rắn, c.h.ế.t , dù là rượu thuốc dùng , đó cũng là mạng của bà , về chúng hãy mặc kệ."
"Dạ." Hoa Chiêu xong nhớ tới trong túi quần ảnh chụp, thò tay móc đưa cho ông nội.
Hoa Cường vui vẻ : "Không nghĩ tới còn có thể lưu một tấm, ngược cũng hiếm đấy."
Ông cũng lúc ông , một chút ảnh chụp khẳng định giữ .
lúc cầm tấm ảnh, Hoa Cường cũng cảm nhận đúng, ông rõ một tấm ảnh dày bao nhiêu đấy.
Ông đưa tay kéo hai tấm hình phân .
"Ồ? Còn dán một tấm, cháu như thế nào cảm giác chút dày." Hoa Chiêu .
Hoa Cường tiện tay xốc tấm hình phía lên xem xét, đó liền ngây ngẩn cả .
Ông nhíu mày chằm chằm con gái ở giữa tấm ảnh, càng xem mày nhíu càng chặt.
Hoa Chiêu cũng về phía ảnh chụp, bên là 3 cô gái trẻ tuổi, ngoài cùng bên trái thể lờ mờ đoán là Tề Hiếu Hiền, tuy tấm ảnh là lúc bà còn nhỏ, tầm 10 tuổi, nhưng cặp mắt giống.
Hơn nữa cô hôm nay cũng ít ảnh chụp khi còn bé của Tề Thư Lan, còn ảnh chụp lúc trẻ của Tề Hiếu Hiền, khó nhận .
Hai cô gái khác lớn tuổi hơn một chút, mười tám mười chín hai mươi tuổi, đều là thanh xuân tươi trẻ, nhưng ở giữa là xinh nhất, quả thực là cô thấy qua xinh như .
Một đôi mắt linh động hữu thần, ngũ quan mỹ tỳ vết, chút nhếch khóe miệng lộ cả ôn nhu như nước.
Ảnh chụp đen trắng lẽ giảm vẻ của cô gái đó, nhưng vẫn có thể kinh diễm tất cả , thể thấy cô gái năm đó đến nhường nào.
Chỉ là Hoa Chiêu một cảm giác quen thuộc hiểu nổi.
Ngón tay Hoa Cường vuốt vuốt nhiều khuôn mặt của cô gái đó.
Hoa Chiêu cũng sờ mặt , ah ~~~ trách chút quen thuộc, lông mày và đường nét khuôn mặt cô bảy tám phần giống với phụ nữ trong ảnh!
Chỉ điều cô tinh ranh hơn một ít, khí chất cũng giống .
"Ông nội…" Hoa Chiêu kinh ngạc lên tiếng: "Ông nội cô gái trong ảnh ?"
Hoa Cường chậm rãi lắc đầu, dừng .
Trong lòng ông một ý tưởng táo bạo, cảm thấy thể tưởng tượng nổi.
Thục Trân thể quen với Tề Hiếu Hiền? Cái cũng quá trùng hợp ? Hơn nữa nhiều năm như , ông từng Tề Hiếu Hiền nhắc tới Thục Trân.
Hơn nữa, đây thực sự là Thục Trân ?
"Thục Trân là ai?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Cường lúc mới phát hiện đem hai chữ khỏi miệng.
Ông nghĩ nghĩ, gọi Hoa Chiêu đến cùng xuống, chậm rãi : "Hạ Thục Trân, là tên của bà nội con."
"Bà nội?" Hoa Chiêu kinh ngạc giật .
Nếu thật sự là bà nội cô..., ngược thể giải thích tậi hai giống như rồi.
nếu bà cô phận như , bà thể mà gả cho ông nội?
Năm đó lúc kết hôn đầu tiên, ông vẫn còn là một nông dân lớn lên ở nông thôn.
Hơn nữa bà nội cô nếu xinh như ..., lúc cô ở trong thôn, thôn dân nhất định sẽ nhắc tới đấy.
sự thật là, về nhân duyên của cô trong thôn đặc biệt , thỉnh thoảng vẫn cùng bảy tám phụ nữ một chỗ chuyện phiếm, cũng ai nhắc tới bà nội cô.
Hoa Cường giải thích: "Bà nội của cháu năm đó như thế đấy, lúc ông biến bà , bà hủy dung, hai bên khuôn mặt đều phỏng, chỉ khuôn mày coi như hảo."
Cũng là bởi vì như thế, ông cứu bà , khi cưới bà về, cũng ít khi ngoài, lâu khi sinh con năm thứ hai, địch nhân đánh thôn, bà c.h.ế.t …
Cho nên trong thôn đối với Hạ Thục Trân ấn tượng nhạt, mặc dù ấn tượng, khẳng định cũng chỉ là một phụ nữ xí hủy dung.
Mà ngay cả ông cũng thể xác định, cô gái mỹ tỳ vết tấm ảnh là Hạ Thục Trân .
khuôn mày giống y như đúc, cái khí cất ôn nhu càng giống.
Hắn Thục Trân mặc dù trải qua nhiều bất hạnh như , nhưng lúc ở bên cạnh ông, vẫn là ôn ôn nhu nhu đấy.
Hoa Cường ngẩng đầu Hoa Chiêu, cũng là càng xem càng cảm thấy hai giống , đặc biệt là khuôn mày.
Đây cũng là nguyên nhân khi Hoa Chiêu đổi lớn như , Hoa Cường đơn giản mà tiếp nhận.
Chỉ bằng khuôn mày Thục Trân thể đoán , lúc hủy dung bà là một mỹ nhân, mà cháu gái của bà , cũng là mỹ nhân xinh , cái gì mà kỳ quái?
"Vậy thế của bà nội là gì? Sao lưu lạc đến thôn Kháo Sơn?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô cũng đột nhiên nhớ tới, cô qua thích bên phía bà nội.
Hoa Cường bên một nhà Hoa Sơn, mà bà nội cô bên tin tức đều , nhắc tới, cô cũng nhớ .
Hoa Cường nhưng lắc đầu: "Bà cũng thế của , chỉ quên, mà ngay cả tên, ông cũng xác định thật ."
ông rõ đây nhất định là lời dối, lời cử chỉ, thói quen sống thể lừa dối , bà hồi đó chắc chắn điều kiện gia đình . Chỉ điều bà nhắc đến ông liền hỏi.
Nhìn tổn thương mặt bà liền thể , bà trải qua chuyện thảm đến cỡ nào.
Ông cho rằng sẽ đợi đến lúc bà đối với ông mở rộng cửa lòng, kết quả đợi đến rồi âm dương cách biệt. Ông lúc chấp nhận , phát điên , đến đứa nhỏ cũng để ý, một bộ đội, báo thù cho bà .
Nhoáng một cái, là cả đời….
"Như ah…" Hoa Chiêu điểm một chút tấm ảnh chụp: "Không , hiện tại chúng chỗ ."
Cô đột nhiên nhớ tới lúc Tề Hiếu Hiền cô hoảng sợ sững sờ, đến lúc Tề Thư Lan cho cô đồ, Tề Hiếu Hiền liền kêu gào .
Cái bà đau lòng chắc là ảnh chụp Hoa Cường, cũng thể là bức ảnh .
Mà cái trâm cái áo khả năng cũng câu chuyện đằng .
Bạn của chị họ Tề Hiếu Hiền?
Hai tấm hình đều để cho ông nội, Hoa Chiêu tự trở về phòng.
Tay nóng hổi nhạt, biến thành ấm áp, cô thử giật giật ngón tay, vậy mà có thể buông lỏng .
Cô nhanh chóng trở về phòng, mở ngón tay xem xét, cái trâm cài áo vậy mà trong cái soi mói của cô chậm rãi biến mất, mà trong lòng bàn tay, lưu một ấn ký nhàn nhạt hình gốc cây, đó cô cái ấn ký từng chút một nhạt biến mất.
Dòng năng lượng trong lòng bàn tay tuy nóng rực nưa, nhưng như cũ thể cảm giác , nó giống như cùng năng lượn trong thể cô đạt thành chung nhận thức, hai dòng năng lượng bình an vô sự, chung sống hoà bình.
"Lại là một đồ vật thần kỳ." Hoa Chiêu hiện tại là theo chủ nghĩa duy vật rồi, phát sinh chuyện kỳ quái cô cũng sẽ kinh ngạc quá nữa.
"Chỉ là nó cái gì?" Hoa Chiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, vui vẻ mà hô: "Không gian, !"
mà, cũng chuyện gì phát sinh.
"Cũng ah…" Nói xong cô liền nở nụ , thật sự cũng quá tham đấy.
Hơn nữa vẫn từ bỏ ý định đây .
Cô vuốt ve lòng bàn tay, niệm thật nhiều chú ngữ, đến "'vừng ơi mở '" cũng niệm, cũng phản ứng gì.
Nói cả buổi, miệng đắng lưỡi khô rồi, Hoa Chiêu tiện tay cầm lấy ấm nước mặt bàn uống một chén nước.
Kết quả tay tiếp xúc với ấm nước, trong óc cô liền xuất hiện một bức tranh mặt sứ trắng ở bên trong ấm nước, là vài miếng hoa quả khô, ngâm màu tím nhạt quả , kỹ, mỗi loại quả hình dáng đều rõ ràng, gian ba chiều giống như xuất hiện ở trong đầu cô, cô còn thể điều chỉnh góc độ, ở thì xem ở đó, kỹ, vậy mà có thể thấy rõ hoa văn của chúng.
Hoa Chiêu càng hoảng sợ, buông ấm nước, hình ảnh trong đầu lập tức biến mất.
Cô chút hiểu.
Tay đưa tới cái nắp ấm nước, cô thấy rõ tình huống bên trong cái ấm .
Hoa Chiêu như phát hiện món đồ chơi mới, tìm những vật khác thí nghiệm.
Đóng cửa tủ quần áo, rương hòm, cô đều thể thấy rõ tình huống bên trong.
Ngay cả khi đó là một vật rắn, chẳng hạn như bàn ghế gỗ ở nhà, cô vẫn thể thấy các kết cấu bên trong.
Ấn tay xuống đất, cô thể thấy nền móng sàn nhà, đó là bùn đất, đó tinh thần lực kéo dài đến nơi chôn cất bảo vật, cô thấy bọn chúng.
Đầu tiên là hộp gỗ, đó là giấy dầu bao bọc, đó thể rõ nội dung, vàng, sứ, thư pháp và hội họa, thậm chí thể rõ màu sắc và chữ các bức thư pháp và hội họa.
Đây là điều khủng khiếp nhất, điều khiến Hoa Chiêu thực sự doạ là khi cô đang nghỉ ngơi, liền đặt tay lên đùi, và cô thấy da, cân mạc, máu, xương và các mô khác bên trong.
Cô sợ đến mức nhũn cả , hình ảnh chút đáng sợ và m.á.u me ...
Cô đây là biến thành tia X quang hình ?
Trước cô cũng cùng loại công năng thấu , nhưng đều là dựa thực vật, hơn nữa loại thấu chỉ xem mặt ngoài của đồ vật, gọi là trộm cũng sai biệt lắm.
Bây giờ giống với lúc , cô thậm chí thể thấy rõ cấu trúc bên trong của món đồ.
Đột nhiên, cô nghĩ tới điều gì, cái , cô thể tìm mấy mảnh đạn giấu ở bên trong cơ thể Diệp Thâm !
Đây vẫn là một khối tâm bệnh của cô, hiện tại xem cũng phương pháp giải quyết !
Hoa Chiêu ha hả, lập tức bắt đầu các loại thí nghiệm, một thời gian tuyệt vời.
Mà ở ngoài ngàn dặm Diệp Thâm đến địa điểm nhiệm vụ.
Vừa sắp xếp xong, lãnh đạo gọi đến bệnh viện chiến trường để kiểm tra thể.
Khi đó đều thương nặng như thế nào, còn sống là kỳ tích, cũng từng nghĩ Diệp Thâm thể trở chiến đội, trở tiền tuyến thành nhiệm vụ nguy hiểm.
Ông cũng sợ đang cố gắng chống đỡ, cho nên cùng đến bệnh viện, một chút bác sĩ như thế nào.
Bác sĩ vẫn là lúc giải phẫu chính cho Diệp Thâm, thấy chỉ ngắn ngủn mấy tháng, khôi phục như , sửng sốt cả buổi.
Kiểm tra một phen, ngoại trừ trong thể còn mấy mảnh đạn nên lấy , cũng còn vấn đề gì nữa rồi.
" thấy những mảnh đạn vẫn còn chút nguy hiểm đấy, thích hợp vận động kịch liệt, bằng thì một khi phát sinh lệch vị trí, hậu quả sẽ khó mà rồi." Bác sĩ .
"Làm xong nhiệm vụ , sẽ trở bệnh viện ở thủ đô xem thể giải phẫu ." Diệp Thâm .
Cũng chỉ thể như thế.
Lãnh đạo cơ bản việc gì, an tâm thoải mái chỗ khác họp, để cho xe bệnh viện đưa Diệp Thâm trở về.
Bệnh viện hôm nay phái tới nơi đóng quân kiểm tra sức khoẻ cho binh sĩ, cùng xe năm sáu bác sĩ y ́.
Diệp Thâm lên xe thấy một gương mặt quen thuộc, lập tức nhíu mày.
Hạ Lan Lan, cô ở đây?