Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:34:44
Lượt xem: 327

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chúng là những cùng mục đích với các ." Hoa Chiêu .

Người đàn ông sững sờ, cùng tới để bắt cóc bọn nhỏ ? Là chủ thuê phái một nhóm khác? Có khác cũng mục đích như ?

bất kể thế nào, đối phương cũng bọn nhỏ.

"Khó mà , hiện tại lui ngoài, bằng thì bóp c.h.ế.t nó." Người đàn ông nói.

Đại não của Hoa Chiêu điên cuồng xoay chuyển, đang nghĩ biện pháp.

Viện hình như thời gian dài ở, càng bất kỳ thực vật gì, chỉ bên ngoài góc tường mấy cây cỏ dại.

Muốn dựa thực vật để đánh lén bọn , thể thành công.

Huống chi, bên ngoài còn ba nhà , vạn nhất bọn thấy, đến lúc đó cũng thể diệt khẩu…

Dựa chính , cô ngoại trừ sức lực lớn, cũng bao nhiêu kỹ năng, lòng tin đánh thắng hai , huống chi, cái cổ nhỏ của Thúy Vi cùng Vân Phi vẫn còn trong tay bọn họ.

Cô sợ rằng chỉ cần cô bước một bước, họ thể bóp đứt cổ bọn nhỏ.

"Ông chủ của các cho các bao nhiêu tiền? 10 , mua vật phẩm nhiệm vụ của các ." Hoa Chiêu hai đứa bé nói.

Cũng may hai tiểu gia hỏa dù khó chịu rồi, ủy khuất rồi, vẫn nhịn , hướng cô thò tay ôm một cái.

Bằng thì thể giải thích.

Hai đàn ông liếc , phụ nữ ngược khá hào phóng, nhưng đáng tiếc, bọn họ danh dự đấy, lâm trận đào ngũ, về cũng cần ở đường lăn lộn.

"Đừng nhảm! đếm đến ba, những ở bên ngoài nếu vẫn dừng tay, lập tức bóp c.h.ế.t nó!" Người đàn ông lạnh lùng, cũng tỉnh táo, chút nào dây dưa dài dòng.

"Một, hai. . ."

Hoa Chiêu dám đánh bạc, xoay ngay lập tức.

Ba Lưu Tiền cũng dừng tay.

Bọn cũng thấy rõ tình huống trong phòng, thật đúng là hai bảo bảo của Diệp gia!

Tại họ tìm thấy một cách thần kỳ như , họ thời gian để suy nghĩ, họ chỉ nghĩ cách để cứu .

"Lui ngoài, xuất hiện ở trong tầm mắt của chúng ." Người đàn ông đang ôm Thúy Vi .

Hoa Chiêu còn cách nào, chỉ thể theo.

lúc cô cửa, giống như cẩn thận, đem chai thuốc mê quật ngã rồi.

Lọ thủy tinh rơi mặt đất, lập tức chia năm xẻ bảy.

Một hương vị đặc thù tán , lập tức cho cảm thấy đầu chút choáng váng.

"Cô!" Người đàn ông lập tức che mũi nhảy cửa sổ xông ngoài.

"Thật hổ, trượt tay." Hoa Chiêu xin mà liên tục lui phía : "Thực sự cố ý đấy, chúng ngay."

Cô đập vỡ lọ thuốc mê để họ choáng váng, ngoại trừ việc hít trực tiếp qua mũi và miệng, khả năng họ choáng từ cách xa như nhỏ.

Cô chỉ đàn ông đó hai đứa bé hôn mê một nữa.

“Hừ!” Lúc đầu hít nhiều, hơn nữa khi hít thở khí trong lành, mùi thuốc tê hết, đàn ông chỉ hừ lạnh một tiếng, thấy cô chỉ đơn giản lui ngoài, cũng bất kỳ hành động nào quyết liệt.

Hoa Chiêu và mấy khác lui ngoài.

Vài đàn ông trong sân, thèm đến Lưu Tô đang bất tỉnh, lấy mấy sợi dây thừng, với Hoa Chiêu: "Lại đây, để chúng trói các ."

Mấy vẫn yên.

"Nếu đến, liền bóp c.h.ế.t nó."

Lời uy h.i.ế.p tác dụng, mấy đành cúi đầu chịu trói.

"Bọn buôn " hình như cũng g.i.ế.c , thật sự chỉ trói Hoa Chiêu và mấy khác coi như xong.

Sau đó bọn đem Thúy Vi cùng Vân Phi cho giỏ, đạp xe đạp nhanh chóng chạy thục mạng.

"Đuổi theo!" Hoa Chiêu dùng sức một chút, kéo đứt sợi dây thừng lớn bằng hai ngón tay cái , dọa ba khác nhảy dựng.

Bọn đầu tiên thấy Hoa Chiêu biểu hiện sức mạnh của .

Một Hoa Chiêu thoáng một phát dùng sức kéo đứt dây thừng của bọn , mấy đuổi theo.

Năm đạp xe biến mất tại góc phố nhỏ.

"Nhanh!" Hoa Chiêu mới một chữ, chợt đến đầu phố nhỏ truyền đến âm thanh đùng đùng, hình như mấy ngã xe rồi.

"Không !" Hoa Chiêu hô to, cô lo lắng cho bọn nhỏ!

Mấy nhanh chóng chạy tới, đường chỉ thấy đầu phố nhỏ đều là tiếng đánh , nhưng nhanh xong.

Hoa Chiêu dùng hết sức bình sinh tốc độ nhanh nhất chạy tới, chạy quá gấp, thoáng cái liền đụng một lồng n.g.ự.c vững chắc.

Cô mặc dù thấy rõ nhưng ngửi thấy hương thơm quen thuộc.

"Diệp Thâm?" Hoa Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy Diệp Thâm.

Lông mày kiếm của nhíu thật chặt, một tay ôm vợ đang mang thai xông tới, tay ôm Thuý Vi đang nức nở, trong chiếc giỏ bên cạnh là Vân Phi tuy nhưng vẻ mặt uỷ khuất, cảm thấy đau lòng c.h.ế.t mất.

Hoa Chiêu cũng thấy hai bảo bảo, vội vàng hỏi: "Bọn nhỏ chứ?"

"Không việc gì, để cho bọn ném ." Diệp Thâm hỏi: "Em chứ?" Vừa chạy nhanh như !

Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, nhất định dọa sợ cô .

“Em , em ." Hoa Chiêu xoay đem Vân Phi bế lên, ôm thật chặt.

Đến trong lồng n.g.ự.c ôn hoà của , Vân Phi lúc mới thút tha thút thít mà .

Nước mắt Hoa Chiêu rốt cuộc cũng rớt xuống.

bây giờ lúc trút giận, cô xuống đất, cả năm đàn ông đều bất tỉnh.

Nhìn xung quanh, chỉ một Diệp Thâm.

"Sao ở đây? Làm tìm nơi ?" Hoa Chiêu hỏi.

"Anh nhận tin tức liền chạy tới rồi, ngay phía lưng các em cách đó xa." Diệp Thâm .

Phong cách việc của Diệp gia chính là nói đúng sự thật. Diệp Chấn Quốc lớn tuổi, chịu nổi kích thích, nhưng Diệp Thâm thể.

Cho nên khi gặp chuyện may Diệp Mậu thông báo cho Diệp Thâm đầu tiên, nhận tin tức còn sớm hơn Hoa Chiêu.

Sự điên cuồng của chỉ trong nháy mắt, đó liền bắt buộc chính tỉnh táo , và lái xe đến nơi xảy tai nạn.

Chỉ điều bởi vì cách khá xa nên tới chậm.

Về Hoa Chiêu tới, , hỏi một vòng, thấy Hoa Chiêu về nhà, tìm đến tung tích của bọn , đuổi theo.

Khi đến ngoài sân, bên trong xảy ẩu đả .

Anh quan sát tình thế, liền tỉnh táo mà dự đoán con đường chạy trốn của đối phương, mai phục ở bên ngoài.

Sự tình tiến triển ngoài dự liệu của , cũng thuận lợi mà cứu con.

Nguy hiểm qua, Hoa Chiêu thoáng cái liền lớn.

, Vân Phi cũng , Thuý Vi ở trong n.g.ự.c Diệp Thâm càng lớn tiếng.

Diệp Thâm đau lòng mà ôm ba bọn họ, ngừng từ trách: "Đừng đừng , đều là của . . ." Anh lặp câu nhiều .

Lúc Hoa Chiêu rảnh mà an ủi , chỉ lo .

Mấy Lưu Tiền yên lặng tiến đến, đem năm đang hôn mê mặt đất đều trói, trợ lý còn nhớ tới trong phòng còn hai phụ nữ, trở đem hai cũng trói.

"Đừng , chúng mang bọn nhỏ bệnh viện kiểm tra một chút , xem tổn thương gì chúng ." Diệp Thâm .

Câu đầu tiên Hoa Chiêu ngừng thút thít nỉ non, cô nhanh chóng kiểm trac ho bọn nhỏ, cũng bất chấp cân nhắc tay phóng xạ , dị năng ở bọn nhỏ chạy một vòng.

Không kim loại bất cứ thứ gì tương tự tìm thấy.

Cô sợ gặp những kẻ xa, sẽ đ.â.m kim cơ thể đứa trẻ, bắt ăn thép gì đấy…

Nếu là kẻ thù thì chắc chắn sẽ thế , để khi trả đứa trẻ cho họ thì chẳng thấy cái gì, đợi khi về nhà, với trình độ y tế như hiện nay thì thuốc nào cứu chữa .

Còn cho ăn một ít độc dược gì đấy.

Hoa Chiêu đột nhiên túm cái bình nhỏ cổ Diệp Thâm, mở , cho mỗi đứa nhỏ uống một ngụm.

Sống trong thế giới thái bình thịnh thế, chân hoàng đế, hai đứa bé chẳng mấy khi rời khỏi bên cô, cô thật sự quên chuẩn một loại thuốc cứu mạng khác mang theo bên , nên chỉ thể mượn của Diệp Thâm.

Sau khi hai đứa bé uống tinh chất màu đỏ, cảm giác khó chịu của thuốc mê qua , chun cái mũi nhỏ, nhanh ngừng .

Chúng là những đứa trẻ thích , và hiện tại chúng đang ở trong vòng tay của cha , dễ dỗ dành.

Hoa Chiêu lúc mới yên tâm, ôm hai tiểu gia hỏa hôn một cái, chỉ chốc lát , hai tiểu gia hỏa liền khanh khách rồi.

Hoa Chiêu lập tức cảm thấy, đây là nụ ngọt ngào nhất đời.

Diệp Thâm căng cứng thả lỏng, dòng m.á.u đang sôi trào cũng an tĩnh , một lớn hai nhỏ trong ngực, trái tim lạnh lẽo và tê dại cuối cùng cũng sưởi ấm trở .

Tuy nhiên, khi tầm mắt của lướt qua mặt đất, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Lặp mấy vẫn chấm dứt! Lần , nhất định tra phía màn là ai!

Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu mang theo bọn nhỏ về tới Diệp gia, Diệp Mậu cũng nhận tin tức, mang theo Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan đang ở trong tình trạng tệ cùng trở về rồi.

Miêu Lan Chi tỉnh cũng nhanh, khi tỉnh chuyện đầu tiên chính là tìm bọn nhỏ, thấy biểu cảm của , cần bọn họ bọn nhỏ thất lạc, lập tức gào , hận thể nhảy lầu luôn mới có thể giải thoát.

Trương Quế Lan cũng hơn là bao, phịch ở ghế chằm chằm mặt đất trơn trượt, bọn nhỏ đang như , thất lạc ?

Bọn bắt cóc đáng chết!

Cũng may mấy giờ bọn nhỏ tìm trở về rồi.

Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan nhà, thấy hai bảo bảo liền nhào tới, một ôm một đứa bé .

Diệp Mậu cũng nhịn nữa qua, sờ sờ đứa một chút, sờ sờ đứa một chút, ôm, thể cùng hai phụ nữ điên điên khùng khùng cướp đoạt.

Diệp Danh cùng Diệp Thư nhận tin tức cũng lái xe trở về rồi, lách , Diệp Thư ở một bên lau nước mắt.

Diệp Danh thì hơn một chút, nhưng đáy mắt đều là tơ máu.

Bầu khí kỳ lạ khiến hai em bé choáng váng, bĩu môi .

"Tốt , việc gì rồi, nên như , hù đến bọn nhỏ ." Diệp Thâm khuyên nhủ.

Anh kỳ thật mới là kẻ điên cuồng nhất, đáy lòng cỗ khí tức bạo ngược càng ngày càng cao, tiếp tục phát tiết.

Những kẻ buôn đến từ ? Họ thực sự chỉ là những kẻ buôn ?

"Anh cả, phát hiện gì ?" Diệp Thâm hỏi Diệp Danh.

Diệp Danh cùng Hoa Chiêu truy đuổi loạn, cho rằng cô đang tìm kiếm mục đích, vì điều phối tất cả những khác tìm.

Manh mối từng chút từng chút hội tụ với , trông thấy hai nam một nữ nhanh chóng đạp xe đạp từ trong công viên , hai đàn ông còn đeo giỏ.

Bọn theo manh mối tiếp tục tìm kiếm, đáng tiếc thuận lợi, kết quả là Hoa Chiêu tìm .

"Anh bên phát hiện gì, một chút các tìm bọn nhỏ ?" Diệp Danh hiếu kỳ c.h.ế.t .

Anh cũng theo chân Hoa Chiêu đến địa điểm gặp chuyện may , Hoa Chiêu xuống xe dạo đó lập tức lên xe tiếp nha.

Anh thế, cẩn thận khảo sát nơi xảy tai nạn một lúc, hỏi những qua đường xem tình hình thế nào.

lâu khi rời , Hoa Chiêu tìm bọn trẻ.

Nói đến đây, Diệp Thâm cũng tò mò Hoa Chiêu, tìm chính xác như , giống như cái gì.

Trong góc Văn Tịnh cũng vụng trộm ngẩng đầu Hoa Chiêu.

Thân thể của cô chút run nhưng ai phát hiện.

"Trực giác cùng phán đoán a." Hoa Chiêu : "Cái công viên ở bên đường, chỉ một lối , bọn buôn khi hoặc là hướng nam, hoặc là hướng bắc, em chỉ bằng trực giác chọn một hướng, đường ngang qua mấy khu phố, nhưng em cảm thấy những chỗ khác đều thích hợp để ẩn núp, em dừng chỗ vì thấy phù hợp nhất."

Hoa Chiêu tiếp tục lừa dối: "Hơn nữa khi xuống xe, em giống như ngửi thấy mùi hương bọn nhỏ."

Vậy thì quá thần kỳ rồi, nhưng cũng thể. Diệp Danh liên hệ với quân khuyển , quần áo bọn nhỏ mới đưa cho chúng nó ngửi, Hoa Chiêu tìm bọn nhỏ, bằng thì bọn cũng định vận dụng quân khuyển đấy.

"Lổ mũi của em cũng thật thính ah!" Diệp Danh tán thán .

"Lỗ tai cũng thính." Hoa Chiêu : “Sau khi khu dân cư đó, em từ nhà sang nhà khác để lắng tiếng ồn ào xem tiếng trẻ con nào , quả thật em thấy”.

Trợ lý ở đám gật gật đầu, xác thực là như thế.

Hoa Chiêu về những gì họ phát hiện khi họ lao sân.

"Những giống như bọn bắt cóc bình thường, bọn chính là hướng về phía chúng tới đấy." Hoa Chiêu .

Khi cô cố gắng thăm dò đưa mức giá gấp 10 , bên hề phản bác và từ chối, cho thấy họ thực sự .

“Anh sắp xếp chuyên nghiệp nhất thẩm vấn bọn họ.” Diệp Danh liếc mắt Diệp Thâm: “Có cùng ?

"Đi." Diệp Thâm lên, đầu , ôn nhu mà sờ soạng cái đầu nhỏ của hai đứa nhỏ, mới rời với vẻ mặt lạnh lùng.

Hàm răng của Văn Tịnh cũng bắt đầu run, Hoa Chiêu về những , cô hình như bóng dáng của đại sư? Đại sư tự giúp cô việc, đó bắt?

Vậy bây giờ? Những khác là cô mời hỗ trợ đấy, bắt cả, nhưng đại sư rõ, bà

"Hôm nay các con nên cả, cứ ở chỗ ." Miêu Lan Chi ôm bọn nhỏ buông tay, ôm thế nào cũng đủ.

Nếu chuyện gì xảy với hai đứa bé, là thất lạc từ trong tay bà, bà thật sự sống, sống nổi nữa.

"Dạ." Hoa Chiêu từ chối.

Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, thể mềm nhũn , phịch xuống sô pha, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Hôm nay vận dụng một lượng lớn dị năng, hơn nữa phần lớn là dốc sức liều mạng phát , lấy phản hồi ít, hơn nữa kinh hãi, cô bao giờ cảm giác mệt mỏi như .

"Con lên lầu nghỉ ngơi một chút." Hoa Chiêu .

"Nhanh nhanh ." Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan đều thúc giục cô. Các bà rõ, bọn nhỏ thất lạc, lo lắng nhất nhất định là ruột.

Hoa Chiêu lên lầu trở về gian phòng của , đó ôm chậu hoa buông tay.

Trong nhà cần cây xanh, lúc trồng một gốc cây nhân sâm ở trong chậu hoa, vốn định trông cậy gì, là cây cảnh, nhưng bây giờ nó ích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa Chiêu khóa phòng , ôm chậu hoa điên cuồng trao đổi, năng lượng hấp thu từng đợt từng đợt, gặt hái một túi hạt giống cực phẩm mới thu tay .

Những hạt giống thoát ly hình dạng vốn , hồng nhuận, trong như pha lê, màu đỏ như ngọc bích nhất, mang theo ánh huỳnh quang, trồng nhân sâm thấp nhất cũng mười nghìn năm tuổi.

Hiện tại Hoa Chiêu chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào, lên núi đánh lão hổ cũng ~

"Xem luôn mang theo một ít hạt giống nhân sâm bên mới ." Hoa Chiêu xong nhanh nhẹn may một cái túi nhỏ, đem một trăm hạt giống cực phẩm cất kỹ bên mới yên tâm.

Đây là sản phẩm bổ sung năng lượng cho cô, thể cứu sống trong trường hợp khẩn cấp.

Còn , các loại hạt giống rau quả lẽ cũng nên mang theo một chút, còn tinh hoa đặc biệt.

Có vẻ như cô cần một ngăn ẩn trong túi của .

Lập kế hoạch xong, cô tiếp tục nữa mà xuống nhà trông bọn nhỏ và tiện thể nấu nướng.

đói bụng, nhưng hai khẳng định đói bụng. Còn Diệp Thư, theo cô bận bận , quan tâm chịu khổ.

Còn hai bảo bảo, cũng nên ăn thức ăn phụ rồi.

Xuống lầu , ngang qua phòng bếp, Hoa Chiêu phát hiện một Văn Tịnh ở bên trong bận việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-191.html.]

trạng thái của cô đúng.

còn lấy tỏi rửa sạch vòi nước nhưng hồi lâu cũng thấy phản ứng.

Cái nồi bên cạnh dầu ở trong đó toát khói đen, dán vào rồi.

rốt cuộc bừng tỉnh, cuống quít đem củ tỏi bóc trong tay đều ném trong nồi.

Hoa Chiêu. . . .

Cái cũng tính, cô vẫn phát hiện chỗ nào đúng, đem đồ ăn quả cà tím cắt ở bàn ném trong nồi.

Thật , cà tím cắt cũng gì sai, thể chiên cả quả, nhưng hai quả cà rõ ràng là hợp, quá to nhét nồi.

Văn Tịnh rốt cuộc phát hiện đúng, luống cuống tay chân mà đem quả cà , ý định dùng tay vớt tỏi.

Hoa Chiêu thật sự rồi, nhắc nhở: "Coi chừng."

Ai lên tiếng, dọa Văn Tịnh nhảy dựng.

đầu trông thấy Hoa Chiêu, "NGAO" một tiếng liền đem cái xẻng ném ngoài.

Thanh âm kinh hãi đấy, giống như Hoa Chiêu là ác quỷ.

Hoa Chiêu nhăn lông mày, híp mắt .

Tình huống thật đúng ...

Bị kích thích vì bọn nhỏ thất lạc, hẳn nên là Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan mới đúng.

Huống chi, Văn Tịnh nào thích bọn nhỏ như ? Cô thể giả bộ giả vờ giả vịt biểu hiện lo lắng cũng tệ .

bây giờ, lo lắng, mà là sợ hãi ...

"Làm ?" Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan ôm hai đưa trẻ xuất hiện ở cửa .

"Không việc gì…Con , chỉ là phỏng một chút." Văn Tịnh bắt buộc chính trấn định , xoay nhặt cái xẻng mặt đất, .

"Vậy cẩn thận một chút." Miêu Lan Chi ngửi thấy mùi khét lẹt trong nồi, cũng cái gì cho , lập tức ôm đứa nhỏ .

bà cũng nghĩ nhiều, hôm nay bà và Văn Tịnh cùng dắt bọn nhỏ chơi, tuy rằng trách nhiệm chính về việc thất lạc bọn nhỏ ở bà, nhưng Văn Tịnh cũng sai chút nào.

Bên cạnh chính là tiệm thuốc, mua thuốc mua nửa giờ vẫn về! Tuy về mua đồ ăn rồi, nhưng nên gửi thuốc về cho bọn trẻ dùng khi ?

Cái nào nhẹ cái nào nặng cũng phân biệt .

Nếu lúc đó cô , bà công viên, về nhà sớm hơn! Sẽ trận tai ương như ngày hôm nay!

Bọn nhỏ bây giờ bình an trở về rồi, bằng thì bà tuyệt đối giận chó đánh mèo Văn Tịnh.

"Chị dâu nghỉ ngơi , để em cơm a." Hoa Chiêu tiến phòng bếp.

"Không cần cần, chị ." Văn Tịnh .

Hoa Chiêu đem hai cái quả cà rửa , cắt : "Em thấy trạng thái tinh thần của chị ."

Văn Tịnh dọa đến nhất thời nên lời.

lặng lẽ ngẩng đầu, Hoa Chiêu, thấy cô bắt đầu chăm chú nấu cơm, giống như cái gì cũng phát hiện, chỉ là thuận miệng

Văn Tịnh ngừng 2 giây, lập tức lui .

Hoa Chiêu lúc mới đầu , cửa trống trơn, chút trầm tư.

Hẳn là như cô nghĩ ? Không đến mức a?

Mấy món đồ ăn đơn giản nhanh xong, cả nhà bắt đầu ăn cơm.

May mà do Hoa Chiêu , bằng thì Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan thật đúng là ăn vô, thật sự khẩu vị gì.

Hoa Chiêu còn bỏ thêm chút “nguyên liệu” khác trong thức ăn, cho các bà ăn ngon hơn một chút. Hai hôm nay đều may chịu tội rồi, đều ăn thuốc mê.

Có Hoa Chiêu đặc biệt chiếu cố, Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan ngược cũng ăn thêm ít.

Sau khi ăn xong, Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan: "Mẹ, đêm qua đến cùng xảy chuyện gì?"

"Đừng nữa." Trương Quế Lan xung quanh, đều là một nhà, bà liền thoải mái : "Đêm qua tên Lý Nhị đưa đồ ăn cho , chính là màn thầu cùng thịt kho, nghĩ nhiều, cho là ăn cơm mới lực, liền ăn hết, ai hạ thuốc ở bên trong."

Nói đến đây liền nhớ tới lúc đó khẩn trương cùng tuyệt vọng, da đầu bà liền run lên: "Đợi tỉnh ở trong bệnh viện rồi."

"Vậy ?" Miêu Lan Chi lập tức lo lắng hỏi.

Sắc mặt Trương Quế Lan chút hồng, hổ : "Có lẽ , quần áo còn mặc như cũ, hơn nữa cũng cảm thấy cái gì khác thường…"

"Không chuyện gì , là Lý Tiểu Giang đưa bệnh viện." Hoa Chiêu : "Hẳn là lúc hôn mê, Lý Tiểu Giang đến, Lý Nhị liền . Về trốn ở một bên, trông thấy Lý Nhị xuống hầm, đem ông đánh ngất xỉu rồi, đưa bệnh viện."

Vì sợ trong lòng gánh nặng, cũng sợ thanh danh bà hao tổn, Hoa Chiêu thể giải thích.

lời giải thích là thật, có lẽ ai để ý tất cả những việc nhỉ?

Những phụ nữ trong phòng suy nghĩ như .

Tâm tư của Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan đều ở hai đứa nhỏ, Văn Tịnh thì đang suy nghĩ cái gì, Diệp Thư cũng thích chuyện, một lát sờ sờ bảo bảo , một lát sờ sờ bảo bảo , tâm tư cũng ở trong đoạn đối thoại lúc nãy.

"Hoá là Tiểu Giang ah!" Trương Quế Lan thở phào một , kỳ thật bà cũng xác định chính cái , bây giờ con gái , bà liền an tâm.

Hơn nữa là Lý Tiểu Giang cứu bà, còn đem Lý Nhị đánh ngất xỉu hả?

"Lúc thật lầm ." Trương Quế Lan cảm thán .

Lý Tiểu Giang mở miệng một tiếng chị ruột, thái độ đối với bà cũng chân thành nhiệt tình, bà đối với Lý Tiểu Giang ấn tượng cũng , đây hợp tác, trong lòng cảm thấy chút đáng tiếc.

Hoa Chiêu cũng gật gật đầu, nhớ tới chuyện : "Lý Tiểu Giang vì cứu , cũng tay khá nặng, Lý Nhị thiếu chút nữa đánh chết, cũng hiện tại như thế nào ."

Trương Quế Lan giật : "Vậy sẽ thành tội phạm g.i.ế.c hả?"

Tuy Lý Nhị tội đáng c.h.ế.t vạn , nhưng nếu là vì như mà đem Lý Tiểu Giang tù, vì cứu bà, trong lòng Trương Quế Lan băn khoăn.

"Vậy con đưa cho ông chút thuốc rượu, bảo vệ một mạng." Hoa Chiêu .

Trương Quế Lan lập tức yên tâm.

Những lời Văn Tịnh thấy , cô đột nhiên ngẩng đầu Hoa Chiêu.

Nói cái gì mà rượu thuốc đều đưa cho trong nhà rồi, đưa tất cả đấy, một chút cũng còn, cha cô bệnh uống một chút, cũng cầu đến lão gia tử đây !

Còn chỉ lấy nửa bình!

bây giờ xem Hoa Chiêu, đến hào phóng, cô cho ai liền cho đó! Cô cho bao nhiêu liền cho bấy nhiêu!

Trong tay cô quả nhiên rượu thuốc, hơn nữa còn là nhiều.

Chẳng qua là cho nhà cô mà thôi.

Mà ngay cả chính cô uống chút, cũng gặp tội may, khi náo loạn thành chuyện (HC) mới bố thí một ít!

Ánh mắt Văn Tịnh đổi.

Cảm giác tầm mắt của cô , Hoa Chiêu đầu , Văn Tịnh lập tức chột mà cúi đầu.

Hoa Chiêu nhướn mày, đoán một chút tâm tư của cô .

Cái ….Thật đáng tiếc cho cả!

Cô đột nhiên đùa ác, buồn nôn c.h.ế.t Văn Tịnh, tức c.h.ế.t cô !

Cô lập tức ở mặt gọi điện thoại cho Hoa Cường, để ông chuẩn một bình rượu thuốc, lát nữa sẽ đến nhà lấy.

Ở nhà còn một bình rượu thuốc lớn cỡ thùng 5 lít, đặt ở nhà Hoa Cường, để ông thể uống bất cứ lúc nào!

Tránh cho ông nội nỡ uống.

Hoa Cường ở trong điện thoại hỏi hỏi tình huống của hai nhóc, xác định bọn chúng vô sự mới yên lòng cúp điện thoại.

Văn Tịnh quả nhiên tức giận đến cắn răng.

. . . . .

Bên thẩm vấn gì tiến triển.

Năm đàn ông khá cứng rắn, mồm mép cũng cứng, bộ dạng đánh c.h.ế.t cũng .

"Đều là đường ăn lộn đấy, chẳng khác nào c.h.ế.t ." Thấy mấy hấp hối, Diệp Danh khuyên Diệp Thâm thu tay , đánh sẽ c.h.ế.t .

Danh tính của 5 đều khá rõ ràng, đều là những băng nhóm tiếng trong thế giới ngầm ở phía nam tỉnh Hà Bắc, gây án nhiều, chỉ cần lợi thì gì cũng .

Không nghĩ tới bọn sẽ chạy đến thủ đô bắt cóc của Diệp gia.

"Đây rõ ràng là sai sử đấy, bằng thì loại , dám đụng chúng ." Diệp Thâm .

Thế giới ngầm cũng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh đấy, đụng loại gia đình như bọn họ thì trốn cũng kịp, còn dám vuốt râu hùm?

“Bắt đầu từ hai phụ nữ đó.” Diệp Thâm lập tức xoay , tìm kẻ là ai. Nếu vợ con sẽ gặp nguy hiểm.

Diệp Danh ánh mắt của , khuyên nhủ: "Đó là phụ nữ, tay chú ý một chút, đừng để tai nạn c.h.ế.t ."

"Biết rõ." Diệp Thâm .

Tuy hiện tại hận thể bóp c.h.ế.t bảy , nhưng càng đáng c.h.ế.t hơn chính là giật dây, bọn chẳng qua là thanh đao mà thôi.

Người phụ nữ bán bánh xương cốt cứng như mấy đàn ông, nhưng cô cái gì cũng .

là vợ của một trong năm , gọi việc, cô rõ là bắt cóc trẻ con. Vì bắt cóc, bắt cóc cho ai, bắt của nhà nhà ai đấy, .

Nhiệm vụ của cô là tiếp cận mục tiêu với vẻ mặt thiện.

Lưu Tố, xương cốt càng mềm nhũn, đợi Diệp Thâm dùng thủ đoạn gì với bà , bà lập tức khai.

" , là ai sai sử chúng đấy!"

Diệp Danh cùng Diệp Thâm đều , tư liệu của bà , bọn họ cũng đều rồi, đường lăn lộn đấy, thể chịu trận cũng bình thường.

"Là ai?" Diệp Thâm lạnh giọng hỏi.

"Là Văn Tịnh!" Lưu Tố hô to.

Diệp Danh lập tức như điện giật.

Diệp Thâm quất một roi : "Nói thật."

Anh tin.

Chị dâu đến mức như ah?

" thật! Là cô cầu xin như ! Người cũng là do cô cầu tìm! Hôm nay cũng là do cô gọi điện thoại để động thủ đấy!" Lưu Tố hô.

Diệp Thâm giơ roi lên, Diệp Danh đè tay , Lưu Tố, khàn giọng mà hỏi: "Cô tìm bà? Tìm bà lúc nào? Cô như thế nào?"

Anh cũng tin tưởng, nhưng lý trí cho , chuyện khả năng.

Trạng thái bất thường gần đây của Văn Tịnh xẹt qua tâm trí , trái tim như chìm xuống vực sâu.

"Cô sinh con ah, mới cách đây lâu, cầu xin phá giải cho cô , với cô , đem hai đứa bé mang tới, sẽ lễ cúng bái cho bọn , sát khí sẽ biến mất rồi, thể sinh con rồi."

Lưu Tố lớn tiếng : "Thật sự chỉ là lễ cúng bái, niệm kinh gì đấy, đả thương ! Chúng thương! Thật sự! Hơn nữa chúng rồi, xong lễ cúng bái sẽ đem bọn nhỏ đưa trở về!"

Đã bắt…Bà đương nhiên tự cứu, lúc đương nhiên thế nào, như thế nào để lợi cho nhất.

Hơn nữa tuyệt đối thể đem chuyện Mã gia sai khiến ngoài, khai Mã gia, tội của bà sẽ giảm bớt, ngược sẽ mất hi vọng cuối cùng.

, Mã gia sợ bà , cuối cùng sẽ cứu bà đấy!

Nếu bà , sẽ chỉ cứu lấy bản , quan tâm gì đến bà nữa.

Lại một roi đánh mạnh .

Những lời thể tin.

"Năm đàn ông là do bà liên hệ ? Làm so mà liên hệ ? Thuê bọn bỏ bao nhiêu tiền?" Diệp Thâm hỏi.

"Bỏ , bỏ 500 đồng." Lưu Tố .

Người là do Mã gia mời đấy, bà bao nhiêu tiền, bà thậm chí đối phương lai lịch gì.

"500 đồng có thể mời Thương Sơn ngũ hổ ." Diệp Thâm lạnh một tiếng, quất một roi: "Nói thật."

Lưu Tố suýt ngất , bà lớn tuổi còn sức nên thể cầm cự nữa.

" thật, là bác sĩ tại bệnh viện hữu nghị Thượng Hải, đến thủ đô thăm , là em gái Văn Tịnh tìm , mang đến nhà cô …"

khai một cách tỉ mỉ quá trình cùng Văn Tịnh, Văn Tịnh từ lúc mới bắt đầu tin tưởng , càng về càng đầy hi vọng, đến cuối cùng xác định kế hoạch, đến rành mạch, rõ ràng, sợ tra xét.

Diệp Danh ngoài, bóng lưng như nặng ngàn cân.

"Đi, đem Văn Nhược mang đến đây, còn thích của Lưu Tố." Diệp Danh với ở phía ngoài.

Anh cũng tra xét một cách tỉ mỉ, tra thật rõ ràng rành mạch, tuyệt oan uổng Văn Tịnh.

nếu như, thật sự là cô , cũng sẽ …Buông tha cho cô !

Diệp Thâm , ở phía trầm mặc nửa ngày, chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ bờ vai .

Tra đến tra , nghĩ tới sẽ là loại kết quả .

Đổi vị trí mà xử, nếu như Hoa Chiêu loại chuyện với Văn Tịnh, cũng tưởng tượng tâm tình của bây giờ sẽ là gì.

Diệp Danh để điện thoại xuống, đầu , khẽ: "Ạnh ."

"Được." Diệp Thâm cũng cái gì cho .

Diệp Danh nâng lên, : "Anh mang Văn Tịnh đến…Cô , sẽ tự hỏi."

Diệp Thâm mím môi, : "Không cần mang đến đây, ở nhà hỏi ."

Anh cũng bắt đầu tin tưởng lời Lưu Tố rồi, hỏi là nhất định hỏi đấy, ở nhà hỏi, là cho chị dâu chút thể diện cuối cùng.

Diệp Danh há hốc mồm, cự tuyệt, cuối cùng khẽ: "Cảm ơn."

vẫn kiên trì kéo Diệp Thâm cùng trở về, việc , thể tránh Diệp Thâm, thậm chí thể tránh Hoa Chiêu cùng nhà của .

Bên , Diệp Mậu cũng kết quả, chạy tới, hai em thở dài.

Diệp Danh khổ một tiếng, : "Cũng gọi ông nội đến a."

Diệp Mậu nửa ngày, gật đầu: "Tốt."

...

Diệp Chấn Quốc thế mới tin tức, lập tức đập vỡ bình lớn mà yêu thích mấy chục năm, chạy đến nhà Diệp Mậu, ôm Vân Phi cùng Thúy Vi buông tay.

Cái gì mà tâm can bảo bối, cháu ngoan, những lời buồn nôn đây từng bây giờ há mồm liền tới.

Tất cả phản ứng gì, sự yêu thích của Diệp Chấn Quốc đối với hai đứa bé quá rõ như ban ngày đấy.

Văn Tịnh cảm thấy sởn hết cả gai ốc, cô cũng cảm giác lão gia tử thỉnh thoảng sẽ xẹt qua một ánh mắt , lăng lẽ ác liệt rét thấu xương.

Ông , cái gì a?

Diệp Danh cùng Diệp Thâm từ bên ngoài đến, Diệp Danh ngẩng đầu thoáng qua Văn Tịnh.

Chỉ liếc mắt, lông tơ Văn Tịnh đều bắt đầu dựng lên.

bao giờ thấy qua, Diệp Danh dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình như thế , trong ánh mắt , ngoại trừ lạnh lẽo, một chút tình cảm nào.

Đã xong…

Loading...