Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:34:55
Lượt xem: 333
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu nhanh chóng mở cửa.
Cửa lớn mở trong nháy mắt, băng tuyết mặt Diệp Danh lập tức tan rã, nụ ấm áp một nữa đọng ở khuôn mặt , với Hoa Chiêu đến như tắm gió xuân: "Tại là em mở cửa? Tiểu Thâm rôi?"
Hoa Chiêu cả, che dấu cô, như thế cho cô ngoài ý .
Hiện tại Diệp gia còn chuyện gì gạt cô?
cô giả bộ cái gì cũng phát hiện, vẫn như thường ngày mời cửa.
"Tiểu Thâm đang ở hậu viện rồi, nếu tìm , hãy trực tiếp về phía viện a, Tiền viện khách nữ." Hoa Chiêu .
"Vị khách nào ?" Diệp Danh tò mò hỏi. Nếu như là quen, cô sẽ trực tiếp tên.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, trực tiếp với : "Chu Nhụy, ? Ngày hôm qua với ?"
"Chu Nhụy?" Diệp Danh nghĩ nghĩ, xác định : "Thím ba giống như một cháu gái tên Chu Nhụy, là cô ?"
Cái tên với mà , chỉ là hai chữ tập tư liệu về gia đình.
"Là cô ." Hoa Chiêu nói.
"Mẹ với về cô gì?" Diệp Danh thuận miệng hỏi.
"Ngày hôm qua thím ba mang cô đến thăm, khen ngợi cô một một , nữ sinh viên 22 tuổi mới nghiệp, giáo viên, cũng xinh , hôm nay cũng trùng hợp việc, cùng Diệp Giai đến chỗ rồi, đang ở nhà giữa đấy, một chút ?" Hoa Chiêu .
Hai đến hành lang, Diệp Danh xong, bước chân chuyển một cái, liền lên đường đến hậu viện: "Anh là tới tìm Tiểu Thâm đấy. . . Em cũng chớ cùng bọn họ đến rồi."
Nói xong đợi Hoa Chiêu trả lời, bước chân vội vàng mà thẳng bước .
Anh tái hôn, hôn nhân cũng gì, phụ nữ cũng phiền toái.
Hiện tại dần dần thói quen sống một , cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhàng. Lại đầu thời gian , cũng nghĩ mãi mà rõ chính thể kiên trì lâu như đấy.
Hoa Chiêu trở về tiền viện, Diệp Giai lập tức hỏi: "Ai ? Em thấy hình như là cả?"
"Là cả, tới tìm hai của em đấy." Hoa Chiêu dối, cho cô đến là Diệp Danh.
"Nha." Diệp Giai phản ứng gì, tiếp tục nghiên cứu quần áo trong tay.
Chu Nhụy bất giác liếc sân , nhưng cô nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc cắt may trong tay.
Cái gì cũng , càng ý đến hậu viện.
Ngược vẫn bảo trì bình thản.
Hoa Chiêu cũng gì, chỉ điểm chút ở bộ quần áo cô đang cắt may trong tay.
Hậu viện, Diệp Danh chơi với bọn nhỏ cả buổi, đó tìm cơ hội chuyện với Diệp Thâm.
"Có đến cho , nhiệm vụ quan trọng giao cho em?" Diệp Danh nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thâm sững sờ: "Bọn cho ."
Diệp Danh chăm chú : "Em nhận?"
Diệp Thâm lắc đầu: "Nói để em suy nghĩ một chút, nhưng thực tế, hiểu đấy."
Bên giao nhiệm vụ cho bọn , nào để cho bọn cự tuyệt? Chính là dù để cho bọn lên núi đao xuống biển lửa, bọn cũng !
Chỉ điều nhiệm vụ đặc thù, bên chỉ một chút mà thôi, để cho chuẩn tâm lý.
Cũng bởi vì là nhiệm vụ đặc thù nên thông báo cho trong nhà .
Diệp Danh hỏi: "Cụ thể là nhiệm vụ gì?"
Diệp Thâm lắc đầu: "Không thể ."
Diệp Danh nhíu mày: "Nghe nguy hiểm, vài năm thể cùng trong nhà liên lạc?" Anh cũng kẻ ngốc, cũng binh, thấy mấy từ liền đại khái là nhiệm vụ gì rồi. Anh Diệp Thâm , hai đứa bé còn nhỏ như , Hoa Chiêu còn đang mang thai, là vài năm. . . Vài năm cũng còn ít đấy!
Có biến mất hơn mười năm, vài thập niên, thậm chí cả đời sẽ về .
Bọn cuối cùng chỉ thể nhận một mộ chôn quần áo và di vật.
cũng quy củ, quần áo Diệp Thâm mặc , chính là quyền cự tuyệt. Hắn dám cự tuyệt, ngày cởi bộ đồng phục cũng xa.
Diệp Thâm sờ sờ ngực: "Em sẽ trở , nơi nhà của em."
Mọi thường hai ngôi nhà, một với cha và một với con cái. Những ngôi nhà đứa nhỏ đặc biệt khiến lo lắng.
Trong nhà còn cô .
Khoé miệng Diệp Thâm cong lên một cái nhẹ nhàng, : "Em sẽ trở , nhiệm vụ cũng nghiêm trọng như trong tưởng tượng của , nếu như thuận lợi, khi cô sinh em thể trở về."
Diệp Danh , nửa ngày vỗ vỗ bờ vai , cái gì cũng .
"Em ở đây, trong nhà…"
"Ngừng!" Diệp Danh lớn tiếng đánh gãy lời : "Người nhà của , chính tự chăm sóc, vị trí của em, ai cũng thể thế , em hãy nhớ rõ điểm ."
Nói xong, đáy mắt Diệp Danh chút hồng, đầu cho Diệp Thâm phát hiện. Thật nội dung của nhiệm vụ. Mấy tháng sẽ trở ? Làm thể.
Diệp Thâm , mặc kệ bao lâu, nhất định sẽ trở !
Hoa Chiêu càng càng yên lòng, rốt cuộc là nhiệm vụ gì ?
"Chị dâu hai, chị dâu hai?" Diệp Giai đẩy đẩy Hoa Chiêu.
"À?" Hoa Chiêu : "Thật hổ, thất thần rồi, khả năng chút đói bụng."
Cô đầu bên ngoài: "Đến giờ nấu cơm , chị cơm, buổi trưa các em ăn ở đây ?"
Diệp Giai từ chối: "Tốt , em nhớ com chị dâu hai đấy! Hôm nay lộc ăn !"
Chu Nhụy lên tiếng, Diệp Giai ở , cô tất nhiên lưu .
Hoa Chiêu nụ thấy chút ngọt rồi, nhưng cô đoán rằng hy vọng của cô sợ là thất bại.
Quả nhiên, Hoa Chiêu về phía viện hỏi ông nội cùng Diệp Thâm giữa trưa ăn cái gì, Diệp Danh tiếc nuối mà dậy về.
Nếu như chuyện Chu Nhụy, nhất định sẽ lưu đấy, mấy ngày nay bận, thời gian đến xem bọn nhỏ kỳ thật nhiều lắm, đến ăn cơm càng ít, cũng chút nhớ tay nghề của Hoa Chiêu rồi.
vì một bữa cơm mà "Mạo hiểm" đáng.
Diệp Thâm tiễn cả ngoài, hai ở ngoài cửa lớn, im lặng nửa ngày, Diệp Danh vỗ vỗ vai , một cái thật sâu rời .
Hoa Chiêu cơm, hôm nay phát huy chút bình thường, cũng may nguyên liệu nấu ăn đều qua tinh luyện đấy, vẫn để cho Chu Nhụy ăn kinh diễm, trách dì lớn để cho cô học một ít tay nghề của Hoa Chiêu.
Chỉ điều thật đáng tiếc, Diệp Danh xuất hiện ở bàn cơm.
Diệp Thâm cũng , ở hậu viện cùng Hoa Cường ăn cơm.
Diệp Danh là do lòng rối loạn, bằng thì cũng thể nghĩ đến, căn bản cần cùng một chỗ ăn cơm.
Sau khi ăn xong Hoa Chiêu lấy cớ buổi chiều việc ngoài, tiễn khách rồi.
Cô hỏi Diệp Thâm một chút, rốt cuộc là nhiệm vụ gì.
Diệp Giai để quần áo ở chỗ , ngày mai đến. Hoa Chiêu cũng bảo ngày mai việc ở nhà, để cho cô đem quần áo đều cầm , ngày nào đó sẽ hỏi , gần đây cô đều rảnh.
Diệp Giai chỉ thể hậm hực mà nha.
"Không chị dâu hai là thật sự rảnh là giả bộ rảnh." Ra cửa, Diệp Giai thầm.
"Nhất định là thật đấy, cô ngay từ đầu nhiệt tình đấy, khi ăn bữa cơm đột nhiên đổi một khác." Chu Nhụy : "Em đừng nghĩ nhiều."
"Dạ." Sắc mặt Diệp Giai hơn nhiều.
Chu Nhụy cảm thấy, Hoa Chiêu chính là các cô đến thăm rồi. Sau khi Diệp Danh, cô còn nhiệt tình nữa. . . Có là Diệp Danh gì đó?
Buổi tối, Hoa Chiêu bắt đầu quanh co lòng vòng hỏi Diệp Thâm, kế hoạch nghề nghiệp tương lai của là gì.
Diệp Thâm trả lời cẩn thận, đương nhiên là thăng chức tăng giá trị, để cho cô phu nhân thủ trưởng.
"Vậy sắp tới thì ? Mục tiêu nhỏ trong một hai năm tới?" Hoa Chiêu thuận miệng hỏi.
Diệp Thâm dừng một giây, xoay che lên: "Trong vòng một năm, đương nhiên là lão Tam sinh , trong hai năm, xem lão Tứ ."
Hoa Chiêu liếc mắt: "Anh cho em là. . ."
Miệng của cô lập tức ngăn chặn, những vấn đề còn , tối nay cũng kịp hỏi.
Sáng sớm hôm , Hoa Chiêu vẫn lên, ở trong chăn ngủ đến tự nhiên tỉnh, mở mắt hơn 8 giờ .
Bình thường 5 giờ cô tỉnh, bởi vì Diệp Thâm đúng lúc cũng bắt đầu luyện tập rồi.
"Anh nhất định là cố ý đấy." Hoa Chiêu đập một cái gối đầu . Cố ý ngăn chặn miệng cô, cho cô hỏi.
Chột !
Không , buổi tối hôm nay sức chiến đấu của cô mạnh hơn một chút, tiếp tục hỏi, hỏi cho .
"Ba ba ba." Có gõ cửa lớn.
Hoa Chiêu cùng cây tử kim đằng liên lạc một chút, phát hiện là Tề Thư Lan.
Hoa Chiêu ngáp cái dậy, bà rốt cuộc tới, cô đợi bà thật lâu .
Diệp Thâm mở cửa.
Tề Thư Lan nghĩ tới ở nhà, lập tức chút câu nệ.
Uy thể của Diệp gia càng ngày càng tăng, khí thế của Diệp Thâm cũng càng thịnh, Tề Thư Lan hiện tại thấy Diệp Thâm, dám chút ít cái cái nữa, trong lời hưởng chút tiện nghi, ví dụ như nhận thức một trưởng bối cái gì đấy.
"Ông nội ở nhà, bà hôm khác đến." Diệp Thâm .
" là tới tìm cha đấy, tới tìm Hoa Chiêu." Tề Thư Lan lập tức nói.
Tìm Hoa Chiêu. . . Diệp Thâm nghĩ tới, là vì chuyện của Tề Hiếu Hiền a?
Chuyện của Tề Hiếu Hiền, Hoa Chiêu qua với , thậm chí kể cả chuyện tấm hình . Cô hoài nghi tấm ảnh là bà nội của , luôn đang đợi một thời cơ thích hợp để cho Tề Hiếu Hiền há mồm.
"Vào ." Diệp Thâm .
Tề Thư Lan thở phào, nghĩ tới dễ dàng như cửa rồi.
Hoa Chiêu mặc quần áo tử tế, vội vàng rửa mặt, ở phòng chính chờ Tề Thư Lan. Tề Thư Lan gặp cô như thấy vị cứu tinh, cũng dám quanh co lòng vòng cho phiền nữa, trực tiếp cầu xin: "Hoa Chiêu, của bệnh còn hết , hai tháng thuốc tiếp theo thì khi nào mới ?"
Hoa Chiêu chặt đứt hai tháng thuốc của Tề Hiếu Hiền. Tề Hiếu Hiền xác thực còn khỏe , tuy có thể rồi, sinh hoạt cũng thể miễn cưỡng tự gánh vác rồi, nhưng còn chút miệng lệch, mắt xếch, chuyện rõ ràng, ngẫu nhiên còn chảy nước miếng, ảnh hưởng mỹ quan.
Bà cũng cách nào ngoài.
Hoa Chiêu đến đưa, bà mà bắt đầu con trai con gái, để cho bọn tìm Hoa Chiêu.
Kết quả cả hai đứa con cũng quan tâm đến bà .
Bởi vì chuyện trộm bán rượu thuốc, Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc đều bí mật trừng phạt, bảo vệ công tác lâu như , rốt cuộc giữ , còn.
Cũng thất nghiệp, chẳng qua là điều xuống vị trí thấp hơn rồi.
Cái đối với bọn họ mà chính là một đả kích lớn.
Tề Hiếu Hiền còn nổi giận với bọn , thấy liền mắng, miệng rõ còn mắng đến khó như , miệng lưu loát còn mắng cái gì?
Cho nên Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc đều trốn tránh bà , cũng cầu rượu thuốc cho bà như .
Tề Hiếu Hiền cuối cùng còn biện pháp nào nữa, đơn vị tìm bọn náo loạn.
Tề Thư Lan lúc mới sợ, đến tìm Hoa Chiêu.
Công việc bây giờ nếu rơi xuống nữa, thể phân đến một công tác gì đó thể diện nữa, văn phòng rồi, chỉ thể khuân vác.
Như bọn tình nguyện từ chức ở nhà.
"Nếu đây chúng điều gì đúng, cháu hãy , chúng thừa nhận, chúng sẽ sửa, còn cầu xin cháu hãy cứu ." Tề Thư Lan cầu xin.
Bà thật sự là tra tấn đến c.h.ế.t mất, chỉ cần bây giờ Hoa Chiêu đồng ý cho thuốc, để cho bà cái gì cũng !
"Thật xin , chút bận rộn nên quên." Hoa Chiêu thất vọng.
Tề Thư Lan. . . . Tức giận cũng dám .
"Vậy ngài hiện tại còn bận rộn ?" Tề Thư Lan .
Ngài còn gọi .
"Hôm nay, vặn vội." Hoa Chiêu : "Bà về nhà chờ một chút, đến Diệp gia lấy thuốc qua."
"Ai ai! Tốt! ở nhà đợi ngài!" Tề Thư Lan thái độ giống như đang đối mặt với lãnh đạo.
Sau khi mấy tháng ghẻ lạnh, bà còn kiêu ngạo như nữa .
Tề Thư Lan rồi, Hoa Chiêu cơm nước xong xuôi, cho hai bảo bảo ăn xong, đem bọn nhỏ giao cho Trương Quế Lan đến, lúc mới cầm rượu thuốc ngoài.
Diệp Thâm đương nhiên cùng .
Anh thỉnh thoảng liếc bụng của Hoa Chiêu, ánh mắt trầm , bỏ khi cô đang mang thai, một cô thể chăm sóc cho .
Hẳn là cũng , tin tưởng cô, nhưng vẫn nhịn mà lo lắng.
"Làm ? Từ ngày hôm qua bắt đầu chút yên lòng như ?" Hoa Chiêu thăm dò nói.
"Ở ? Làm thể? Em lầm ." Diệp Thâm đương nhiên thừa nhận, ánh mắt cũng thu trở về.
Không thể để cho cô rõ.
Quy định của bên , nhiệm vụ đặc thù chỉ thể thông báo cho một thuộc diện nhà đại khái, bọn thông báo cho Diệp Danh, cũng thông báo cho Diệp Mậu cùng Miêu Lan Chi.
Mà Hoa Chiêu ở trong phạm vi cân nhắc vì cô còn quá trẻ tuổi, sợ cô quản miệng .
Hoa Chiêu hỏi , cũng sợ cảnh giác, một chút sơ hở đều lọt.
Hai một đường chuyện phiếm đến nhà Tề Hiếu Hiền.
Tề Thư Lan chờ ở cửa .
Thấy Hoa Chiêu từ ghế điều khiển bước , Tề Thư Lan cũng ngẩn .
Trong lòng đột nhiên nghĩ đến, nếu như năm đó, đồng ý để cha đem đứa con trai nhận lấy, cảnh ngộ của nhà bọn hôm nay, thể khác ?
Hoa Chiêu tiến sân nhỏ, thấy Tề Hiếu Hiền.
Bà cũng cấp bách đấy, cũng dáng rồi, ở trong phòng chờ, mà ở trong sân.
"Hoa Chiêu, tới ." Tề Hiếu Hiền thậm chí chủ động bắt chuyện, mồm miệng chút rõ ràng.
"Bà bác thoạt cũng tệ lắm, so với lúc hơn nhiều." Hoa Chiêu .
Tề Hiếu Hiền lộ một nụ méo mó: "Cái cũng, , cám ơn cháu."
Có thể là bởi vì miệng lệch , hoặc là bởi vì bà thành tâm, cái nụ thoạt chút quái dị, giống như đang mỉa mai .
Cũng cám ơn Hoa Chiêu? Cám ơn Hoa Chiêu mang cùng ông nội đến thủ đô, đem bà tức giận thành cái dạng !
Trong lòng Tề Hiếu Hiền chính là nghĩ như .
Hoa Chiêu hôm nay tâm trạng , cũng cùng bà quần , trực tiếp hỏi: "Thuốc thể cho bà, nhưng điều kiện."
Tề Hiếu Hiền cùng Tề Thư Lan đều sững sờ, cũng điều kiện, chỉ còn hai chai cuối cùng, cô nhớ tới điều kiện hả?
"Cái gì?" Tề Thư Lan hỏi.
"Việc nhỏ." Hoa Chiêu Tề Thư Lan : "Trước bà cho một cái trâm cài ngực, bà còn nhớ rõ a?"
"Nhớ rõ." Tề Thư Lan , cái trâm cài bà thích đấy, nếu một mực chịu cho, bà sớm cầm . Sau khi cho ngoài còn đau lòng nhiều .
" thích nó, trong lúc vô tình sư phụ già đồ trang sức , cái loại kiểu dáng , hẳn là thành một bộ đấy, còn vòng cổ, nhẫn, vòng tai gì đấy, ở chỗ nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Có ?" Tề Thư Lan về phía , phát hiện biểu cảm của chút quái dị.
Miệng lệch, mắt xếch mặt, biểu cảm hoảng sợ giấu cũng giấu .
Tề Hiếu Hiền thấy ánh mắt của Hoa Chiêu, nhanh chóng thu hồi biểu cảm mặt, nhưng bà còn cách nào điều khiển linh hoạt các dây thần kinh khuôn mặt nữa, nhất thời thu biểu cảm quá nhanh nên cho khuôn mặt cứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-197.html.]
Hoảng sợ định dạng ở mặt.
"Mẹ, ?" Tề Thư Lan tò mò hỏi.
Tề Hiếu Hiền hung hăng trừng mắt liếc bà , nhiều!
"Sao ? Mấy món trang sức liên quan đến một câu chuyện khủng bố ? Làm cho bà nhớ tới liền sợ hãi?" Hoa Chiêu hỏi.
Đồ trang sức kèm theo bộ, cô căn cứ theo kinh nghiệm mà phỏng đoán đấy, bởi vì những gia đình lớn ngày xưa, đồ trang sức bình thường đều là hàng đặt đấy, đều thích theo bộ.
Mà những thương gia bán đồ trang sức, cũng thích thành từng bộ để bán, những thể mua đều thiếu chút tiền .
Đối với một món đồ duy nhất bán cho các nhà đầu tư nhỏ lẻ, nguyên liệu sử dụng sẽ như , bởi vì bình thường thể mua , và hầu hết sẽ mua đồ trang sức bằng đá quý mà chỉ mua vàng.
Cho nên Hoa Chiêu mới cái phỏng đoán , lừa dối bà một chút.
Không nghĩ tới thu hoạch ý cô, bộ đồ trang sức thật đúng là đầy đủ đấy.
Một câu chuyện kinh khủng …Nhớ tới lai lịch của cái trâm cài n.g.ự.c , miệng Tề Hiếu Hiền càng lệch .
"Nào cái gì, câu chuyện, cái trâm …”
"Bà hãy nghĩ kỹ trả lời." Hoa Chiêu : "Đáp án mà hài lòng, cũng sẽ cho bà rượu thuốc đấy."
Miệng Tề Hiếu Hiền run rẩy, tại cô truy hỏi chuyện ? Cô cái gì? Cô lớn lên cùng giống như . . .
" chỉ nghĩ đến một bộ trang sức đầy đủ mà thôi, những phần khác của bộ ở nơi nào, nhớ ?" Hoa Chiêu hỏi.
Những lời nhắc nhở Tề Hiếu Hiền, ánh mắt của bà nháy một cái : "Cái trâm cài n.g.ự.c , thật đúng là một bộ, ở, ở trong tay bà chị họ của ."
"Mẹ, chị họ của …" Đã c.h.ế.t ?
Tề Hiếu Hiền hung hăng trừng mắt liếc Tề Thư Lan.
Tề Thư Lan câm miệng rồi, hình như điều gì đó bà
"Chị họ của , chết, bà , xuất ngoại rồi, dám ." Tề Hiếu Hiền nói.
Đáp án hợp lý, bà quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, vì đánh c.h.ế.t cũng dám .
Hơn nữa bà những lời cũng là thật, chị họ bà chết. Dù lúc bọn họ còn liên hệ, bà thực sự chết.
"Cái trâm cài n.g.ự.c , là chị họ cho đấy, những cái khác, vẫn còn trong tay bà ." Tề Hiếu Hiền : "Nếu cô , hãy tìm bà a."
"Bà chỉ một cái, mục tiêu cách xa vạn dặm." Hoa Chiêu .
" sự thật!" Biểu cảm của Tề Hiếu Hiền thành khẩn.
Đây đúng là lời thật, từ khi sự kiện năm đó phát sinh, chị họ cùng với đàn ông bỏ trong đêm.
Bà đuổi theo, tìm chị họ xịn chỗ, chị họ vội vàng cho bà một cái hộp, bên trong tiền cùng mấy miếng vàng nhỏ. so với những gì đấy thì lượng kém cực nhiều.
Chị chính là cố ý bắt nạt bà còn nhỏ tuổi.
Tề Hiếu Hiền thuận theo, nắm lấy cho chị , chị họ biện pháp, lấy chiếc trâm đang cài n.g.ự.c xuống để đưa cho bà , đàn ông cũng đem mấy thứ đáng giá lấy cho bà .
Bà vẫn thuận theo, kết quả đánh cho một trận. . . Sau đó hai rời .
Nhiều năm như , tiền cùng những vật khác đều bỏ , bà chỉ để cái trâm cài n.g.ự.c .
Bà cũng tại giữ nó. . . Kết quả là đợi Hoa Chiêu đến .
Tề Hiếu Hiền chút ngẩn .
Hoa Chiêu phân tích nét mặt của bà , cảm thấy bà tám chín phần là sự thật.
"Được , chị họ bà nước ngoài ở ? Thế giới lớn như , mục tiêu thể tìm thấy." Hoa Chiêu .
Tại cô còn chấp nhất như ? Đã ở nước ngoài còn tìm? Tề Hiếu Hiền ngẩng đầu cô, thật sự là cùng chị Diêu giống ah. . . .
thể!
Chị Diêu chết!
Cô là cháu gái Hoa Cường, nếu như cô là cháu gái của chị Diêu. Cái càng thể! Chị Diêu thể gả cho Hoa Cường? Bà cùng chị Diêu cuối cùng gả cho cùng một đàn ông?
Chị họ cướp một đàn ông của chị Diêu, bà cũng cướp một ?
Chuyện quá hoang đường!
Trên thế giới nhiều tương tự, Hoa Chiêu chỉ là một trong đó mà thôi. Tề Hiếu Hiền an ủi chính , : "Địa chỉ, đầu óc dùng rồi, nhớ rõ."
Bà cũng điều kiện !
"Nhớ rõ, coi như xong." Hoa Chiêu : “ đạt thứ , tất nhiên thứ bà cũng sẽ nữa .”
Tề Hiếu Hiền…
Bà há mồm, tùy tiện một địa chỉ, nhưng trong giây lát liền phát hiện, bà đối với nước ngoài một địa danh cũng , dù là bừa một cái, cũng thể .
Trong đầu, chỉ một địa chỉ năm đó bác Đường từng qua.
Tề Hiếu Hiền cắn răng một cái, nhắm mắt .
Dù hiện tại xuất ngoại so với lên trời còn khó hơn, Hoa Chiêu hẳn thể , cho dù ngoài rồi, cũng chắc có thể tìm , qua mấy thập niên rồi, một nhà bác Đường hiện tại thế nào , còn sống , còn ở chỗ cũ , chắc xác định .
Cho dù bọn ở đó, chuyện năm đó cũng chắc sẽ để lộ , dù đến cũng chỉ 3 bọn , bọn đánh c.h.ế.t cũng sẽ .
Không chuyện gì nữa, chuyện gì nữa.
Tề Hiếu Hiền ngừng an ủi chính , biểu cảm mặt rốt cuộc cũng tự nhiên rồi.
" tất cả, thể cho thuốc ?" Không sợ hãi nữa, chuyện cũng lưu loát rồi.
"Một nhà chú của bà, trong nhà mấy , tên gì, lúc nào thì nước ngoài đấy, ở bên gì, đều một chút." Hoa Chiêu nói.
Hỏi kỹ đến như , Tề Hiếu Hiền . Hoa Chiêu một bộ bà cô liền cho thuốc, bà chỉ thể rồi.
Hiện tại đối với bà mà , cái gì cũng quan trọng bằng sức khỏe.
"Lúc , thể chứ?"
"Này cái trâm cài n.g.ự.c là của bạn của chị họ bà, bạn họ gì tên gì? Nhà ở nơi nào?" Hoa Chiêu rốt cuộc hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Sự hoảng sợ mặt Tề Hiếu Hiền hiện lên, cô là hỏi đến chị Diêu…Thật sự chỉ là trùng hợp ?
", , tuổi còn nhỏ, nhớ rõ nữa." Tề Hiếu Hiền bắt đầu cà lăm.
Hoa Chiêu dậy .
Tề Hiếu Hiền lên tiếng, hàm răng cắn chặt đến sít đấy.
Tề Thư Lan , thấy Hoa Chiêu thật sự , bà nóng nảy. Thật vất vả đem mời tới, Hoa Chiêu cho thuốc, của bà khoẻ như , còn giày vò bà như đây !
"Chớ ah!" Bà giữ chặt cánh tay Hoa Chiêu, đầu với Tề Hiếu Hiền: "Mẹ hãy suy nghĩ thật kỹ! Con nhớ ngươi đó họ Diêu, gia đình ở thành phố Thượng Hải đấy, nhà tài phiệt lớn, là bạn hợn với chị họ của ở trường nữ sinh, gọi Diêu cái gì ? Hai chữ!"
Tề Hiếu Hiền trừng mắt với Tề Thư Lan, thực hận thể bổ nhào qua bóp c.h.ế.t nó. Không, năm đó khi sinh , nên trực tiếp bóp c.h.ế.t đấy! Nuôi nó lớn như , một chút tác dụng cũng ! Phút cuối cùng còn gài bẫy bà !
"Diêu…Nga!" Tề Hiếu Hiền từ trong kẽ răng rặn hai chữ.
"Trường nữ sinh, trường gì ?" Hoa Chiêu hỏi.
Tề Hiếu Hiền lên tiếng, Tề Thư Lan : "Cái rõ, lúc gọi là trường trung học nữ sinh Bối Mãn!"
Tề Hiếu Hiền hai mắt nhắm nghiền.
Hoa Chiêu thoả mãn mà lấy một lọ rượu thuốc, đưa cho Tề Hiếu Hiền.
Tề Hiếu Hiền mở mắt , run rẩy tiếp nhận, rượu , thế nhưng mà trả "Giá rất lớn" đổi lấy đấy!
Bà run run ngón tay để mở nắp bình, ánh mắt đau lòng của Tề Thư Lan đem một lọ uống hết.
Hoa Chiêu đưa cho bà một lọ: "Đoán chừng hôm nay uống xong, bệnh của bà thể lưu loát rồi, một lọ , xem như tặng cho bà bồi bổ đấy. Về đừng tới tìm nữa, tìm cũng ích gì."
Hai mắt Tề Thư Lan liền vụt sáng, bà thấy hy vọng trở vị trí cũ!
Tề Hiếu Hiền nhanh chóng giấu trong ngực.
Hoa Chiêu , một lọ rượu thuốc ở đây, cũng đủ quấy cho Tề gia bình yên nữa rồi.
Tề gia chán ghét, nhưng cô cũng thể bởi vì đối phương chán ghét liền g.i.ế.c , cô cũng kẻ cuồng sát nhân. Làm một ít chuyện giày vò bọn là .
Rời Tề gia, đường trở về Hoa Chiêu chút trầm mặc.
"Anh sẽ tìm điều tra thêm về trường nữ sinh Bối Mãn và Diêu Nga." Diệp Thâm : "Chỉ sợ là thời gian lâu, hồ sơ trong trường học mất."
Hoa Chiêu hồn, gật gật đầu, .
"Trường nữ sinh Bối Mãn ah, năm đó nổi tiếng cả trong nước và nước ngoài." Hoa Chiêu : "Trong thủ đô có lẽ còn cùng mấy bạn học của bà còn sống a? Nếu hồ sơ, thể hỏi bọn họ một chút."
Diêu Nga xinh như , năm đó ở trường học khẳng định nổi danh, những bạn học còn nhớ rõ bà có lẽ còn nhiều.
Diệp Thâm đột nhiên nhớ tới một : "Anh nhớ là từng qua, ông nội Vương từng giáo viên của trường nữ sinh Bối Mãn."
"Ông nội Vương? Vương Bá?"
Diệp Thâm gật đầu.
Hoa Chiêu nghĩ tới, là hàng xóm của nhà bọn họ, lúc cô tới, Vương Bá còn tặng cô một cái đồng hồ cổ bỏ túi, hiện tại ông nội còn thường xuyên cùng Vương Bá tản bộ.
"Đi, đến hỏi ông ." Hoa Chiêu lập tức lái xe đến cửa nhà Vương Bá.
Vương Bá đang ngoài tản bộ, thấy hai bọn họ xuống xe, chút ngoài ý .
"Tiểu Thâm nghỉ nha?" Ông ha hả .
"Ông nội Vương tản bộ ?" Diệp Thâm đáp .
Vương Bá nâng chiếc lồng chim tay và mỉm , : "Bát hỉ nhà buồn bực rồi, ngoài một chút."
Trong lồng con quạ đen đang lắc lư lập tức mở miệng: "Buồn bực rồi, buồn bực rồi, một chút, một chút!"
Hoa Chiêu thấy thú vị, chính nuôi một con vẹt, tránh khỏi ngày nào đó nó thấy chuyện nên thấy, vui vẻ ngoài.
"Ông nội Vương, chúng cháu hôm nay tới là chuyện cùng ngài hỏi thăm một chút." Diệp Thâm thẳng.
Vương Bá sững sờ, hai , nghiêm túc lên, cửa: "Tiến , trong nhà ."
Ông tưởng rằng chuyện quan trọng gì, cũng việc nhỏ nào đáng giá để cho hai tự đến nhà ngóng.
Con trai con gái Vương Bá đều công tác, chức vị thấp, đơn vị cũng phân phòng ở, cùng ông ở một chỗ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà của Vương Bá cũng lớn, chỉ hai tiến, một ông ở, lộ sự trống trải.
Trong sân còn treo nhiều lồng chim, nuôi đủ loại chim xinh .
Con quạ trong tay thấy Vương Bá đầu về nhà liền nóng nảy: "Đi một chút một chút! Buồn bực ! Buồn bực !"
Con vẹt treo trong sân cơ hội ngoài tản bộ thấy , vậy mà ngay ngắn nở nụ : "Ha ha!" "Ha ha!" "Trở về!"
Hoa Chiêu…Cô cảm thấy loại động vật nhỏ chỉ thông minh đấy, cho nên kiên quyết thể nuôi!
Vương Bá mặc kệ bát ca kháng nghị, bắt nó treo ở mái hiên, mời Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu nhà, khép cửa phòng .
Âm thanh ríu rít trong sân lập tức biến mất.
Chúng đều huấn luyện, lúc chủ nhân đóng cửa là biểu thị cần nghỉ ngơi rồi, chúng im miệng, bằng thì hậu quả nghiêm trọng, vài ngày thể cửa tản bộ!
"Kỳ thật cũng chuyện lớn gì, chỉ là hỏi thăm ngài về một ." Diệp Thâm trấn an ông , ông quá khẩn trương.
"Người nào?" Vương Bá hỏi.
"Năm nay đại khái hơn 60 tuổi, năm đó là nữ sinh trường Bối Mãn, Diêu Nga." Hoa Chiêu xong lấy tấm hình đưa cho ông .
Vương Bá lấy kính mắt đeo lên, liếc cái liền nhận . Kỳ thật từ lúc tên ông chút ấn tượng rồi, dù năm đó cũng là nữ sinh chói mắt như , hơn nữa c.h.ế.t thảm như .
"Là cô ah…" Ông chút thổn thức nói.
Nói xong ngẩng đầu Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, một chút chuyện về Diêu Nga, đột nhiên liền ngẩn cả .
Ngồi đối diện là ai? Diêu Nga lúc tuổi còn trẻ? !
Vương Bá ngây dại.
Hoa Chiêu chút đoán , : "Có ông nội Vương cảm thấy cháu cùng bà giống? Cháu cũng thấy kỳ lạ, cho nên trong lúc vô tình tấm hình , liền hỏi thăm một chút chuyện của bà ."
"Ah, nha…Như ." Vương Bá đem kính mắt bỏ xuống, đừng đeo, thấy càng dọa đấy.
"Trách đầu tiên ông gặp cháu cảm thấy quen mặt." Vương Bá thầm . khi đó ông nghĩ gì nhiều, những cô gái xinh đều lớn lên giống , hơn nữa lúc ông đeo mắt kính nên thấy rõ.
"Ngài bà ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đương nhiên , dạy cô một năm." Vương Bá : "Một cô gái thông minh, đa tài đa nghệ, thứ đều xuất sắc, là nhân vật nổi tiếng trong trường học, đáng tiếc, đang trẻ mất sớm."
"Trẻ tuổi mất sớm? Bà c.h.ế.t như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Một trận lửa lớn, đốt thành tro bụi." Vương Bá thở dài nói.
Hoa Chiêu trầm mặc.
Chuyện là thể nào đấy, bà nội đã c.h.ế.t trong chiến loạn. ông nội cô năm đó mặt bà vết bỏng, nhưng phù hợp với việc bỏng.
"Lúc nào thì xảy hỏa hoạn? Ở nơi nào? Nguyên nhân gây trận hoả hoạn đó ngài ?" Hoa Chiêu hỏi.
Vương Bá cô còn sợ hãi, tính toán thời gian, Hoa Chiêu cùng Diêu Nga, khả năng quan hệ. Lúc Diêu Nga c.h.ế.t mặc dù vị hôn phu, nhưng còn kết hôn, càng thể sinh đứa nhỏ.
Vóc dáng hai giống , là trùng hợp.
Hoặc, đây là Diêu Nga đầu thai chuyển thế?
Vương Bá lắc đầu, vứt ỏ cách nghĩ mê tín .
là già đấy, khả năng mê tín.
Cho nên ông ôm một loại tâm tình đặc thù, kể cho cô thật kỹ càng chuyện năm đó của Diêu Nga.
Đại tài phiệt xuất từ thành phố Thượng Hải, năm đó thành phố Thượng Hải tàng long ngọa hổ, nhân tài đông đúc, Diêu gia khả năng lộ , nhưng những ở quê nhà , nửa cái thành đô là nhà bọn đấy.
Diêu Nga 16 tuổi tiến trường trung học nữ sinh Bối Mãn, thoáng cái liền trở thành tiêu điểm trong mắt . Cô cũng thiện tâm, kiêu ngạo, cùng các học sinh ở chung . Đặc biệt là với một cô nữ sinh khác trong tấm ảnh, cả hai gần như luôn cùng một lúc.
Nghe Diêu Nga đính hôn từ bé, cô chuyển đến học ở phía bắc, thực là vì chồng sắp cưới, chồng sắp cưới của cô đang học một trường nam sinh khác ở Bắc Kinh.
"Về Diêu gia giống như xảy chuyện, Diêu Nga thôi học về nhà, còn cùng chào từ biệt, đưa cho cô một quyển sách." Vương Bá thở dài: "Ai lúc ban đêm, cô tìm thấy trong một ngôi nhà trống ngay bên ngoài thành phố, đã c.h.ế.t trong hoả hoạn. Về phần trận hoả hoạn xảy như thế nào đấy, cô vì trong đó, ai rõ."
"Cô còn vị hôn phu? Vậy vị hôn phu về thế nào ?" Hoa Chiêu hỏi: "Còn nữ sinh , về thì ?"
Hoa Chiêu chỉ Tề Hiếu Trinh .
"Vị hôn phu của cô lúc ôm t.h.i t.h.ể cháy đen đến c.h.ế.t sống , về xuôi nam rồi. Về phần nữ sinh . . ." Vương Bá Tề Hiếu Trinh tấm ảnh, ông đối với ấn tượng sâu, nếu như thấy tấm hình , ông cũng nhớ nổi còn .
vì năm đó nữ sinh xảy một ít chuyện, huyên náo lớn, là Diêu Nga xuất đầu giúp cô dọn dẹp đấy, cho nên ông đối với cô chút ấn tượng.
"Nữ sinh , về cũng tiếp tục sách, về hình như xuất ngoại rồi." Vương Bá nói.
Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến, đột nhiên hỏi: "Vị hôn phu của cô tên gọi là gì?"
"Cái nhớ rõ." Vương Bá : "Hắn là học sinh trường nam sinh, cũng chỉ đêm hôm đó mới gặp một , nhưng thể hỏi thăm một chút, ở trường nam sinh bên hình như cũng nổi danh đấy."
Mà ông giáo viên của trường nam sinh.
Mấy là , Hoa Chiêu lái xe lôi kéo ông đến nhà bạn cũ.
Vương Bá một 10 phút đồng hồ liền , mang tin tức trở về: "Hắn gọi là Lý Sĩ An, thành phố Thượng Hải, gia tộc hình như lộ , năm đó danh vọng gì, nhưng về cũng xuất ngoại rồi, xxx."
Ông một cái địa chỉ.
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đột nhiên liếc , cái địa chỉ , cùng Tề Hiếu Hiền giống như đúc? Cụ thể đến đường cùng biển nhà.
Chỉ điều cùng một biển nhà, mà là hai cái liền .
Trong đầu Hoa Chiêu đột nhiên xuất hiện bộ dạng hoảng sợ của Tề Hiếu Hiền.
Trùng hợp? Cô tin.