Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-10-27 02:57:43
Lượt xem: 573
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng của Hoa Chiêu, cần tỏ ôn nhu, chuyện bình thường cũng thể ngọt c.h.ế.t .
Trương Quế Lan cô “ôn nhu” trấn an, thuận theo mà uống một ngụm nước trái cây, lập tức theo miệng ngọt đến trong tâm, tâm tình cả cũng khá lên.
“ , bà ngoại con tìm , con đói…” Cô bắt đầu kể về những năm bà Trương lừa gạt . Kể cả lúc cô tỉnh thành vài năm , bà Trương cũng ngừng đến lấy, cách tầm năm ba tháng tìm cô một . Vé tàu khứ hổi, đắt hơn 10 đồng, nhưng , bà thể trốn vé. Hoặc là trốn gầm ghế, lúc nhiều cơ bản thấy, cũng xen . Cho nên cách ngăn bà Trương.
Trương Quế Lan xong, nước mắt liền rơi xuống, cô ngẩng đầu, từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Bà ngoại con, thật sự một tới đây ? Một chút đồ cũng từng đưa cho con?”.
“Không .” Hoa Chiêu : “Toàn bộ thôn thể chứng cho con, bà từ ngày tái giá từng qua thôn .”
Trương Quế Lan cúi đầu.
Hoa Chiêu bà, nguyên chủ xác thực là hận bà , nhưng cô là nguyên chủ, cô chỉ tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, cũng tiếp nhận tình cảm của nguyên chủ.
Đứng ở góc độ xem, cô hiểu cảnh của Trương Quế Lan, nhưng cũng thể lý giải một phần. Nhìn cô đem nhịn đói đến xanh xao vàng vọt, bà là lương tâm, là đối với con gái vứt bỏ để ý, bà chỉ là quá ngu xuẩn. Không, hoặc là bà quá đáng thương khi một ruột như .
Vốn Hoa Chiêu đối với Trương Quế Lan cũng cảm giác gì, chỉ là một phụ nữ vô tình vô nghĩa, cô gì?
hiện tại, cô cảm thấy một chút gì đó.
“Con giúp đem tiền lấy trở về.” Hoa Chiêu .
“Không ” Trương Quế Lan lập tức lắc đầu.
Hoa Chiêu bà : “Sao ? Cứ để như ? Coi như hiếu thuận của luôn hả” Cô thích ngu hiếu.
“Không ” Trương Quế Lan cúi đầu : “Bà ngoại của con lợi hại.” Mẹ của cô từ đến nay lợi hại, từ nhỏ cô rõ, chỉ là ngờ bà sẽ đem sự “lợi hại” áp dụng cô.
Cô ngẩng đầu con gái trắng trắng mềm mềm: “Con đánh bà .”
“Ha ha…” Hoa Chiêu nhịn . Không ngu hiếu, còn thể cứu.
“Lại , tiền chắc cũng chẳng dư bao nhiêu.” Trương Quế Lan : “Đại Hiếu kết hôn tốn ít tiền.”
Lúc Trương Hiếu kết hôn, tiền sính lễ là 50 đồng! Thời điểm cô còn thắc mắc, lấy nhiều tiền , cuối cùng bà cũng mở miệng đòi tiền cô, cô còn cảm kích thông cảm cho …Bây giờ nghĩ , 50 đồng tiền tất cả đều là cô cống hiến đấy! Còn , Trương Thuận còn kết hôn, Đại Toàn cũng kết hôn, đều cần dùng tiền, bà trong tay tiền, khẳng định cũng sẽ lấy .
Hoa Chiêu cô , đến mắt, cô đột nhiên chút ưa thích phụ nữ .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ hiện tại sống như thế nào? Còn Lưu Hướng Tiền đối xử với ?” Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan lập tức khẩn trương thoáng qua Hoa Cường, mặt bố chồng cũ, nhắc tới chồng hiện tại, cô hổ vô cùng.
Hoa Cường lên: “Hoa ah, chốc nữa chiêu đãi con ăn bữa cơm, cá, thịt kho tàu, cơm gạo.” Nói xong ông liền ngoài.
Trước ông cũng chướng mắt Trương Quế Lan, cảm thấy phụ nữ quá vô tình, bây giờ ông cái khác .
Trương Quế Lan lập tức che miệng, im lặng mà .
Hoa Chiêu bà , dễ dàng như mà cảm động ah, xem trong cuộc sống của bà , ít thiện ý.
“Nhanh cho con một chút, Lưu Hướng Tiền đối với ?” Hoa Chiêu bên cạnh cô , cầm một ly nước trái cây, nháy mắt tò mò hỏi.
Nhìn bộ dạng như , thật sự đáng yêu.
Trương Quế Lan chút ngượng ngùng, con gái mà thật sự oán trách cô tái giá.
“Tạm , chính là như .”Trương Quế Lan nhỏ giọng , nhắc tới Lư Hướng Tiền.
“Chính là như là dạng gì? Hắn từng đánh ?” Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan tự nhiên : “Có đôi khi uống rượu liền đánh, uống rượu thì đánh.”
“Hắn mà đánh ?” Hoa Chiêu trừng lớn mắt, nghĩ mãi nhưng cũng rõ bà vì thể bạo hành gia đình một cách tự nhiên như . Cô rối hỏi như , chẳng qua là xuất phát từ điểm thấp nhất trong một cuộc hôn nhân để hỏi, nghĩ tới đối phương thoáng cái đánh.
Nghe ngữ khí quá ngạc nhiên của con gái, Trương Quế Lan ngược cũng cảm thấy kỳ quái: “Cái gì kinh ngạc ? Nam nhân nào mà đánh nữ nhân?” Việc đó quả thực để cho hâm mộ c.h.ế.t mất! Chỉ những thành phần tri thức cao cấp, học vấn, phận, địa vị mới đánh vợ .
“À như ” Hoa Chiêu thu hồi điều chính , cách biệt văn hoá vài thập niên vẫn còn đó, cô cũng cần tranh chấp với bà về điều .
Hồi tưởng , thời điểm đàn ông đánh đàn bà thực sự là việc lớn gì, đàn ông nào mà đánh vợ, thậm chí còn chế nhạo vì bất lực, sợ đàn bà, quản việc nhà.
“Vậy về sinh con ?” Hoa Chiêu đổi vấn đề.
Con bé ngay cả điều cũng , xem thật sự một đều từng tới…Trương Quế Lan nhẹ giọng : “Lại sinh hai trai, lớn thì 10 tuổi gọi là Lưu Đại Vĩ, đứa thứ hai 8 tuổi, gọi là Lưu Tiểu Vĩ. Đứa thứ ba cùng thứ tư đều là con gái, một tên là Đại Cần, một đứa tên là Tiểu Cần.”
Hoa Chiêu hỏi cái gì, cô liền cái đó. Trước mặt Hoa Chiêu, cô vẫn tìm cảm giác của một . Hoa Chiêu cũng cho cô cảm giác , cô cảm thấy Hoa Chiêu đối đãi với giống như một hàng xóm. con bé rõ ràng thiện ý. Như là đủ , Trương Quế Lan trong nội tâm , so với trong tưởng tượng của cô còn hơn nhiều nữa…
“Mẹ nghĩ kiếm tiền ?” Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan gật gật đầu: “Muốn ah” loại chuyện là .
Cô là hộ khẩu nông thôn, trong huyện chỉ thể nhân viên tạm thời, chính công việc hiện tại, cô cũng thật vất vả mới , bình thường dân quê đều đoạt đến tay.
“Mẹ vẫn còn là của thôn . Mẹ trở về đây ủ giá đỗ, một tháng cũng kiếm 300 đồng tiền đấy!” Hoa Chiêu .
Trương Quế Lan hai mắt lập tức sáng. Cô cần tiền để nuôi con, chỉ Hoa Chiêu mà còn bốn đứa bé khác.
Lúc , đứa trẻ đều theo hộ khẩu của . Mẹ là dân quê, bọn trẻ cũng là dân quê, nông thôn ăn lương thực thành phố, ăn lương thực cung ứng, hàng năm chỉ phân 360 cân lương thực, bọn nhỏ đủ ăn. mặc kệ là bao nhiêu, cô cũng lấy, bởi vì cô tham gia sản xuất, công điểm đổi ah! Cho nên con của cô chủ yếu là Lưu Hướng Tiền cùng nhà họ Lưu nuôi, tiền cô kiếm căn bản nuôi nổi, cho nên cô ở nhà họ Lưu thể ngẩng đầu lên . Cô cũng quên những đứa trẻ cũng họ Lưu, nhưng nguyên nhân chính dấn đến cục diện chủ yếu vì cô là nông thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-24.html.]
“Mẹ thể trở về ?” Trương Quế Lan chờ mong ma hỏi thăm.
“Hộ khẩu của vốn ở tại thôn , gì mà thể?” Hoa Chiêu : “Hơn nữa chỉ cần , thì con thể giúp trở về, chỉ cần một câu của ông nội con là .”
Trương Quế Lan chút hổ, nghĩ tới chính sẽ một ngày xin sự giúp đỡ của bố chồng … cô thực sự chờ mong.
“Giá đỗ thể kiếm lợi nhuận mỗi tháng 300 đồng tiền ?” Cô chút dám tin mà hỏi thăm. Cô một năm lương cũng 300 đồng. Cô chỉ là nhân viên tạm thời, vơi nhân viên chính thức, một năm cũng kiếm 300 đồng tiền.
“Cái đúng.” Hoa Chiêu : “Còn hết tháng đầu tiên, đến cuối cùng thể kiếm lợi nhuận bao nhiêu, ai cũng thể chính xác .”
Một tháng còn qua, cũng tới lúc chia hoa hồng. trong chuyện , Hoa Chiêu thể chính xác nhất, bởi vì cô cho nhà ai lợi nhuận bao nhiêu, nhà đó sẽ bấy nhiêu tiền lời.
Trước cô thật sự ý định để cho nhà trong thôn đều trở nên giàu …mỗi tháng kiếm tầm 300 đồng tiền. khi cô từ Diệp Thâm thăm dò hiện tại lương bình quân của mỗi hàng năm chỉ 575 đồng, cô liền buông tha ý nghĩ . Cô cảm thấy một tháng 300 đồng quả thực thể ít hơn, nhưng tiền ở bên ngoài là một con trời. Việc nếu đưa ngoài ánh sáng, ánh mắt của cả nước sẽ tập trung đây, bọn họ nhất định sẽ đăng lên báo, thế lực khắp nơi dính líu, cắn xé.
sai? Bắt bắt?
Pháp luật trách dân chúng, cũng thể bắt hết trong thôn bọn họ, nhưng mà bắt một đại diện, ví dụ như dẫn đầu là cô, ngược là thể. Hơn nữa cô phát hiện trong thôn gần đây chút tung bay, tháng thứ nhất còn qua, 300 đồng còn tới tay , nhưng lời đồn truyền 100 dặm xung quang, hơn nữa tốc độ hướng bên ngoài ngày càng nhanh, cho cô cảm thấy nguy hiểm. Cho nên cô ý định buộc chặt việc trao đổi năng lượng, về mỗi tháng để cho bọn họ kiếm ba mươi đến năm mươi đồng là !
Trương Quế Lan là lòng tự tin thấp, Hoa Chiêu , cô bỏ cuộc giữa chừng.
“Mẹ theo con.” Hoa Chiêu đưa cô nhà kho.
Trương Quế Lan liền sửng sốt, giá đỡ tràn đầy nho, các giá đỡ khác bày đầy các loại rau phơi khô, mặt đất còn chồng chất bí đỏ, khoai tây. Cái ăn tới khi nào mới hết a? Cô cũng đột nhiên nhớ tới chỗ của nông thôn, ở chỗ vườn rau xanh, đất chia, chính cô thu hoạch , so với định mức một năm của nhà họ Lưu đều nhiều hơn . Trương Quế Lan vốn tâm ý kiên định, lập tức kiên định , thấy nhiều đồ ăn như , cô như trở về, cô quá đói …
Về phần mỗi tháng hơn 20 đồng tiền lương…
“Cái giá đỗ , một tháng thể kiếm hơn 20 đồng a?” Cô một giỏ giá đỗ trưởng thành hỏi.
“Cái tuyệt đối vấn đề.” Hoa Chiêu nhỏ giọng : “Hơn nữa cho dù trong huyện thu, chúng vụng trộm ngoài bán, 20 đồng cũng tuyệt đối thành vấn đề. Mẹ đấy…”
Trương Quế Lan cô, lập tức đỏ tròng mắt, con bé mà đều nhớ rõ…Trách con bé thể nhận cô. Ủ giá, bán giá, một tháng thế nào cũng 20 đồng, cái là năm đó lúc Hoa Chiêu năm sáu tuổi, Trương Quế Lan từng qua với Hoa Phong. Khi đó trong nhà nghèo, Hoa Phong bệnh, cần tiền, cô nghĩ biện pháp kiếm tiền, từng cật lực đề nghị Hoa Phong chủ ý , nhưng Hoa Phong sống c.h.ế.t đồng ý, đó bởi vì thể , trong lúc viêc tai nạn ngoài ý c.h.ế.t .
Theo lý, việc bán giá đỗ là một khối tâm bệnh của Trương Quế Lan, hiện tại Hoa Chiêu nhấc lên.
“Trở về a, trong thôn đất, ăn hết thể cầm về nhà huyện cho bọn nhỏ ăn, hơn nữa thể giá đỗ kiếm thêm chút tiền, so với về trong huyện nhân viên tạm thời cũng chênh lệch ít .” Hoa Chiêu .
“Ai” Trương Quế Lan đồng ý, chỉ là còn một điểm do dự.
“Còn cái gì cần lo lắng?” Hoa Chiêu hỏi.
“Tiểu đội còn … phòng trống?” Trương Quế Lan nhỏ giọng hỏi. Cô về thì ở ? Cũng thể ở nhà Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu hiểu, cũng lý giải ý nghĩ của cô .
“Có! Mẹ yên tâm trở về, còn chuyện nhà ở giao cho con.”
Trương Quế Lan cho là , Hoa Cường hỏi thăm, cô nhất định thể ở . Cuối cùng cũng còn băn khoăn nào nữa, cô tranh thủ thời gian về nhà, cùng nhà họ Lưu chuyện.
Cô cầm trong túi quần một cái bọc nhỏ bao bằng khăn tay, nhét trong tay Hoa Chiêu: “Con kết hôn, gì đưa cho con, tiền con cầm, đừng ngại tiền…đợi tiền, sẽ cho con thêm.”
“Cảm ơn ” Hoa Chiêu mỉm , thống khoái mà nhận tiền.
Trương Quế Lan cũng , đến vui vẻ, cái âm thanh “” , khiến cho cô giống như uống nước đường .
“Con ở , về , nhanh nhất ngày mai thể trở về đây!”
“Cơm nước xong xuôi ”
“Không cần, nếu sẽ đuổi kịp xe lửa” Trương Quế Lan .
“Không việc gì, ăn xong con sẽ lấy xe đạp đưa , nhanh.” Hoa Chiêu kiên quyết cho bà , tay chân nhanh nhẹn mà nấu cơm.
Trương Quế Lan cũng rời nhanh như , khi sắc trời bên ngoài, quyết định sẽ ở ăn bữa trưa.
Tay nghề của Hoa Chiêu tự nhiên cũng gì đáng , nó luôn dị năng bổ sung thêm.
Trương Quế Lan ăn liền cảm thấy mỹ mãn, chỉ bằng cái tay nghề , tương lai về nhà chồng cũng sẽ quá khó khăn.
Cơm nước xong xuôi, Hoa Chiêu đạp xe tiễn Trương Quế Lan , nhưng bà kiên quyết chịu: “Con đang thai, nhất định cẩn thận! Xe đạp đợi sinh xong mới .” Nhìn Hoa Chiêu bụng còn lộ nhiều, Trương Quế Lan càng kiên định tâm trở về. Trước là cô , vắng mặt 10 năm, hiện tại con gái mang thai, cô thế nào cũng trở về chiếu cố, chỉ dạy cho con bé, đây là điều mà một .
Hoa Chiêu cũng kiên trì, tiếp nhận ý của cô , đó nhờ thím Mã đạp xe đưa cô nhà ga.
Hoa Chiêu xe đạp, cô để nó cất đầu giường nhưng ai mượn cũng . Các thím và chị dâu quan hệ với cô, cô dạy cho họ đạp xe, ngã hư cô cũng đau lòng, điều cho nhân duyên của cô trở nên hơn.
Có nguyên tắc, hào phóng, quá , cũng để bắt nạt.
Trương Quế Lan về tới Lưu gia so với ngày tan bình thường muộn hơn nửa giờ.
Ông lão Lưu, bà lão Lưu, Lưu Hướng Tiền cùng Lưu Thông vây quanh bên cái bàn uống nước, mỗi đều biếu lộ vẻ mặt , phòng bếp còn lạnh, rõ ràng là đợi cô về nấu cơm.
“Hôm nay tại về muộn như ?” Lưu Hướng Tiền cô,vẻ mặt mấy thiện cảm mà hỏi thăm.
Trương Quế Lan rụt bả vai, tay chân nhanh nhẹn mà bắt đầu dọn dẹp bát đũa lưu do bố chồng nấu cơm lúc trưa, nhỏ giọng : “Hôm nay chút việc.”
“Có chuyện gì? Tổ các cô hôm nay tăng ca.” Lưu Hướng Tiền cùng con trai Lưu Thông một cách kỳ lạ .
Cả nhà bọn họ đều công tác tại nhà máy thực phẩm. Công việc bây giờ chính là như , con kế nghiệp cha. Nếu như đơn vị chức vụ trống, đương nhiên cũng ưu tiên cho con cái công nhân của . Lưu Thông là công nhân bốc xếp ở nhà máy thực phẩm, hôm nay lúc tan việc gặp mấy tổ trưởng, âm dương quái khí mà hỏi , ăn bánh kẹo cưới của “em gái” . Hắn mới , Trương Quế Lan mà vụng trộm lưng cả nhà, gặp đứa con ghẻ kí sinh . Hắn lập tức trở về nhà, cho Lưu Hướng Tiền.