Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:43:51
Lượt xem: 242
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàn ông 28 tuổi theo đuổi ?
Hoa Chiêu chút im lặng.
Trương Quế Lan 18 tuổi kết hôn sinh cô, năm nay cũng 41 rồi.
Dù là vài thập niên về , trai 28 tuổi theo đuổi một phụ nữ lớn hơn 13 tuổi, dư luận xã hội cũng như núi, đừng hiện tại.
Hoa Chiêu gặp .
"Chị, chị hỏi một chút ah." Tiểu Cần .
Đây là mục đích cô bé cho Hoa Chiêu chuyện .
Bọn chúng cũng là Hoa Chiêu, thể cùng chuyện tìm đối tượng.
"Được, chị lập tức hỏi." Hoa Chiêu .
Chính sự xong xuôi rồi, Tiểu Cần cũng vui vẻ chạy.
Xem cai ót nhỏ của cháu ngoại trai cũng đấy!
Hoa Chiêu ôm con trai của Diệp Thư, im lặng mà Diệp Thâm, cô cũng hiểu gọi một 28 tuổi là cha sẽ tự nhiên, đoán chừng Diệp Thâm càng tự nhiên.
"Nghĩ cái gì ? Còn sớm." Diệp Thâm : "Mẹ từng qua, bà tìm đối tượng nữa."
Anh cảm thấy với cách của Trương Quế Lan, bà gần đây thật sự còn tìm đối tượng .
Trương Quế Lan mang theo một con dê cùng một đống lớn rau quả trở về.
Con gái bà đói bụng, động tác của bà càng nhanh.
Tiểu Cần là đứa bé lanh lợi, luôn chú ý hai bên.
Cái ót của cháu ngoại trai vẫn thấy , trông thấy trở về rồi, cô bé lập tức gọi chị, gật gật đầu với bọn họ.
Ba liền hiểu, lập tức bên cạnh Trương Quế Lan giúp bà chuẩn đồ ăn.
Hoa Chiêu các em, phối hợp với bọn chúng mà hỏi thăm: "Mẹ, một đàn ông 28 tuổi thường xuyên hẹn ?"
Trương Quế Lan sững sờ, cái gì mà đàn ông 28 tuổi?
Nghĩ nghĩ, bà mới nhớ tới Hoa Chiêu đang ai.
"Con là Âu Dương ah, xác thực thường xuyên hẹn ngoài nói chuyện, con ?" Trương Quế Lan hỏi.
Hoa Chiêu nét mặt của bà, vẻ mặt bình thản.
"Hai chuyện gì ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đương nhiên là nói chuyện, bằng thì ngoài gì?" Trương Quế Lan kỳ quái .
"Hắn thường xuyên đưa khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bằng Thành, với tương lai ở xây ký túc xá, ở xây dựng khu dân cư, cho ý kiến, tiệm cơm mở ở nơi nào có thể kiếm nhiều tiền." Trương Quế Lan : "Hắn gia nhập tiệm cơm của chúng ."
Thì là thế.
Bốn đứa em đều thở phào.
Hoa Chiêu thở phào sớm như , của cô đôi sẽ thể nhận nếu đối phương biểu hiện rõ ràng.
Cô trực tiếp hỏi: "Mẹ, cảm giác đang theo đuổi ?"
Trương Quế Lan càng hoảng sợ: "Nói cái gì ! Người mới 28! Mẹ cũng thể dì của ! Đuổi cái gì mà đuổi?"
"Hơn nữa, là đối tượng." Trương Quế Lan .
Như thế ah, Hoa Chiêu an tâm.
"Đối tượng của ăn , xinh , còn là một sinh viên, chuyện việc đều , hiện tại đang phó quản lý cho đây ." Trương Quế Lan nói.
Lời , Hoa Chiêu đột nhiên lo lắng rồi.
Không do đời xem nhiều phim truyền hình , cái tổ hợp cô cảm thấy như chứ?
Xem , cô vẫn trông thấy Âu Dương .
"Mẹ, chừng nào thì trở về?" Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan lập tức liếc cô.
Nếu đây là con gái bà, hơn nữa rõ tính tình con bé, chừng bà sẽ tức giận.
Bà ngàn dặm xa xôi đến thăm nó, vô cùng lo lắng, kết quả gặp mặt hỏi khi nào thì .
Hoa Chiêu kịp phản ứng, đem đại bảo nhét trong n.g.ự.c Diệp Thâm, ôm cánh tay Trương Quế Lan toe toét.
"Con chỉ hỏi một chút, đến lúc đó nếu thời gian..., con cũng Bằng Thành một chuyến, nhiều sản nghiệp như , nên tuần tra một chút." Hoa Chiêu .
Nhà máy thực phẩm Tôn Thượng quản lý khai trương gần một năm rồi, buôn bán lời nhiều tiền, cũng phát hiện nhiều vấn đề.
Vì gặp cô, lúc cần quyết định Tôn Thượng luôn do dự.
Nếu quá sốt ruột liền gọi điện thoại cho cô, nóng nảy thì phát điện báo.
Một năm trôi qua, điện báo cũng thể đóng thành sách rồi.
Còn Tần Trác chỗ đó, cô tuy để cho ngoài một , nhưng cô cùng Tần Trác quan hệ , hiện tại thế nào rồi, cô cũng hỗ trợ mộ chút, chớ sai đường.
Nghe cô Bằng Thành, Trương Quế Lan : "Chừng nào con , cũng !"
"Tiệm cơm mở nữa hả?" Hoa Chiêu hỏi.
"Có Kim Viên Viên trông coi rồi, nghỉ một thời gian cũng việc gì." Trương Quế Lan .
Ngay từ đầu tiệm cơm ở Bằng Thành chủ bếp, bà tự trận, nhưng từ khi Âu Dương, khi thuê Kim Viên Viên, bà liền thanh nhàn .
Tiệm cơm cũng phát triển càng ngày càng , bà cũng yên lòng rồi.
Hoa Chiêu nhíu mày, cái gì cũng .
Đến lúc đó xem sẽ .
Bây giờ , Trương Quế Lan đoán chừng cũng hiểu, bởi vì bà tín nhiệm bọn họ.
Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới Hứa Tri Minh, cùng chia xẻ tin tức .
"Con đem Thu Tú Vân an bài đến bên cạnh nhà Hứa Tri Đức, cuộc sống của bọn họ hiện tại trôi qua náo nhiệt."
Bà Hứa đèn cạn dầu, Thu Tú Vân hiển nhiên cũng .
Hai gặp mặt trong ngày hôm đánh cho bộ cư xá đến xem náo nhiệt.
Về mỗi ngày đều đánh.
Thu Tú Vân nghĩ đến dọn nhà , kỳ thật bà phá hư quan hệ với " chồng tương lai ".
bà nỡ dùng tiền.
Bà cùng con gái hộ khẩu thủ đô, nên tìm thấy công tác, mỗi ngày miệng ăn núi lở, tiền Hứa Tri Minh cho dùng bao lâu cũng sẽ ăn hết, bà nỡ tiêu một phân tiền.
Cho nên cuối cùng bà chẳng những chuyển , Hoa Chiêu chỉ cho một tháng tiền thuê nhà, đến kỳ tiếp theo bà tìm thấy Hoa Chiêu, ở nhà Hứa Tri Đức.
"Thật sự lợi hại." Hoa Chiêu thở dài.
Trương Quế Lan chút nổi.
Lợi hại như , còn tiến nhà Hứa Tri Đức, vẻ như đối với Hứa Tri Minh còn từ bỏ ý định.
"Mẹ, còn bỏ xuống chú Hứa?" Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan lập tức lắc đầu: "Người phụ nữ lợi hại như , cũng dính , cuộc sống thường xuyên cãi , sống đủ loại cuộc sống ."
Trương Quế Lan thở phào, đuổi Hoa Chiêu: "Mau xem đứa nhỏ thôi, lâu như khẳng định đói bụng, nấu cơm cho con."
Hoa Chiêu dở dở mà nhanh chóng về phía viện tìm kiếm, cô thấy tiếng của thằng bé rồi.
Tiểu gia hỏa thật thể , giống như khi nó mới sinh , giọng cao và sáng, mắt đây là điểm duy nhất giống bé trai.
Hoa Chiêu cũng dám nghĩ, một khuôn mặt như con gái đến khi mở miệng mang giọng con trai, khác sẽ biểu lộ gì. . . .
Không nên nên, cô nhất định nuôi thằng bé MAN một chút!
Cho nên khi Hoa Chiêu đón lấy tiểu Thận từ trong tay Diệp Danh, cự tuyệt quần áo và chăn mà cả chọn cho bé.
Đều là màu vàng, thậm chí hồng nhạt đấy.
Diệp Danh cũng nuôi thằng bé như bé gái .
Vì để dễ nuôi, cả cái gì cũng thể tiếp nhận, một chút "Phong kiến mê tín" tính là cái gì.
"Không nên nên, bây giờ như thằng bé trưởng thành cũng xem là bé gái, tương lai gả cho thì bây giờ? Đến lúc đó sẽ đấy!"
Những lời quá đáng sợ.
"Như , cũng đổi nhũ danh luôn? Gọi Tiểu Điền Điền!" Miêu Lan Chi nói.
Bà thực sự nam nhân thích nam nhân đấy, ví dụ ngay mắt, bà cũng dám mạo hiểm!
Những khác lên tiếng, hình như đang suy nghĩ xem chuyện ?
Hoa Chiêu cũng quan tâm bọn họ đang nghĩ cái gì, ôm đứa nhỏ cho ăn.
Một lát , Diệp Anh gõ cửa .
Diệp Anh tiến đến, ở bên cạnh Hoa Chiêu thôi.
Hoa Chiêu hỏi: "Có chuyện gì? Chị để rể phó tổng giám đốc nữa hả?"
Diệp Anh sững sờ lắc đầu: "Không chuyện , chuyện bọn chị quyết định , chị mặc kệ rồi, thích thế nào thì ."
"Vậy chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Anh thở dài: "Đứa bé , bây giờ đang ở chỗ chị rồi, nem thể khuyên nhủ bà , để bà đừng nuôi nữa?"
Hoa Chiêu sững sờ: "Đứa bé ?"
"Chính là đứa bé tráo đổi với tiểu Thận , bé bướng bỉnh." Diệp Anh .
Hoa Chiêu càng sửng sốt: "Đứa bé đưa đến viện phúc lợi ? Không đúng, nó cha ruột, bọn nó?"
"Đừng đề cập bọn nữa." Diệp Anh tức giận: "Chưa từng thấy qua cha nào như , quả thực xứng với hai chữ 'Cha ' , bọn đem nó từ viện phúc lợi , liền bỏ cửa nhà em."
Theo lý cửa nhà Hoa Chiêu bọn thể nào đến gần đấy, cửa lớn bọn cũng .
bọn cửa của nhà Hoa Chiêu, cánh cửa ẩn trong công viên.
Kết quả bọn liền đem đứa nhỏ bỏ cửa .
Hoa Chiêu cũng đem tất cả vệ sỹ , lưu hai thường xuyên tuần tra, liền phát hiện rồi.
Bọn cũng bé bướng bỉnh, nhưng xử trí như thế nào còn hỏi Diệp gia.
Diệp gia tất nhiên chứa chấp, đưa về viện phúc lợi.
Kết quả ngày hôm , đứa bé xuất hiện ở cửa nhà.
Lúc trời mưa xuống, đứa bé dội ướt đẫm đấy, nếu mùa hè, chỉ cần là một cơn mưa xuân, nó cũng c.h.ế.t cóng.
Diệp gia lúc chọc tức, trực tiếp đem đứa bé đưa về Ngô gia.
Kết quả Ngô gia lúc cũng thông minh, đem đứa bé để cửa nhà Hoa Chiêu nữa.
Bọn theo dõi Lưu Nguyệt Quế, đem đứa bé để cửa nhà bà rồi.
Bởi vì chuyện đứa nhỏ bắt cóc, mỗi ngày Lưu Nguyệt Quế đều tới nơi an ủi Miêu Lan Chi.
Mà Ngô gia cũng , đứa bé Lưu Nguyệt Quế chăm sóc qua, lúc chính Lưu Nguyệt Quế ôm đứa bé trở về đấy.
Người một nhà cũng trở nên gian xảo hơn rồi, Lưu Nguyệt Quế là thiện lương, chắc chắn sẽ thu lưu bé bướng bỉnh.
Quả nhiên, lúc bướng bỉnh bởi vì gặp mưa mà sốt cao, Lưu Nguyệt Quế đành lòng đưa nó trở về.
Giày vò đến giày vò , sẽ đem thằng bé giày vò đến c.h.ế.t bây giờ?
Lưu Nguyệt Quế liền ôm đứa bé bệnh viện, chẳng những bệnh viện, những ngày viện bà đều tự chiếu cố, mớm nước cho ăn cơm, tã.
Sau đó đứa bé lên , bà liền trực tiếp đem ôm về nhà.
Diệp Anh hỏi bà lúc nào đưa trở về, Lưu Nguyệt Quế vậy mà lưu nuôi, kém phần cơm .
Làm Diệp Anh hù chết.
Không cách nào rồi, mới đến tìm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cũng c.h.ế.t lặng .
"Chị gọi thím hai đến đây giúp em, em sẽ hỏi bà một chút xem bà thế nào." Cô cũng hiếu kỳ c.h.ế.t .
Đứa bé như . . . . Mặc kệ , nào thể tùy tiện nuôi một đứa bé, mà đứa bé cũng cô nhi, cha ruột đức hạnh , bà sợ tương lai phiền toái ngừng ?
Lưu Nguyệt Quế nhanh tới đây rồi.
Hoa Chiêu trực tiếp hỏi: "Thím hai, thím nghĩ như thế nào mà nuôi đứa bé ?"
Lưu Nguyệt Quế lập tức : "Đứa bé trao đổi, cũng vì chuyện giữa lớn, hai đứa bé đều là vô tội đấy, cháu đừng giận chó đánh mèo lên nó."
Hoa Chiêu. . . . . Cô Lưu Nguyệt Quế, trong thời gian ngắn cũng cái gì cho .
"Thím rõ các cháu cái gì." Lưu Nguyệt Quế tự : "Ý nghĩ của thím kỳ thật đơn giản, chỉ là thấy nó quá đáng thương, trời sinh lớn lên , còn cha như , thằng bé quá khó khăn. Thím chỉ cứu nó, cho nó một phần cơm ăn."
Bà là dễ mềm lòng.
Tự chăm sóc đứa nhỏ mười ngày, thằng bé tuy lớn lên , cũng bà mềm lòng rồi.
Bà nhiều cháu ngoại, nhưng bọn nhỏ đều ông bà nội nuôi lớn đấy, bà tự chăm sóc mấy ngày.
Bà cũng con trai, nhưng hai đứa con trai chịu phấn đấu, một đứa , một đứa kết hôn.
Lúc nào bà mới thể cháu của ?
Kết quả đứa bé tới bên bà, dù cũng là một đứa bé, bà thấy thật đáng yêu, cũng thật đáng thương.
Tâm tư Lưu Nguyệt Quế đều ở mặt, Hoa Chiêu hiểu rồi.
Nếu như bướng bỉnh chỉ là một đứa bé đơn thuần vứt bỏ, cô khẳng định ủng hộ bà .
nó .
"Ý nghĩ của thím đơn giản, cho nó phần cơm ăn thể, nhưng cha ruột của nó hẳn nghĩ như , đến lúc đó bắt đầu giày vò..., thím sẽ gặp rắc rối đấy." Hoa Chiêu khách khí .
Lưu Nguyệt Quế đột nhiên lộ nụ hổ: "Cho nên, thím hai cầu xin cháu giúp một việc."
Sao Hoa Chiêu cứ cảm thấy Lưu Nguyệt Quế hố cô.
"Thím hai quá hổ để mở miệng, thì đừng mở miệng." Cô .
Lưu Nguyệt Quế. . . . .
Diệp Anh nhịn , cô cảm thấy Hoa Chiêu thật sự thú vị đấy, chuyện việc, cách đối nhân xử thế đều dứt khoát lưu loát, tật gì.
Nếu chính giữa chuyện của Diệp Đan, các cô nhất định thể trở thành chị em .
Tuy chuyện của Diệp Đan, Hoa Chiêu cũng sai, nhưng Diệp Đan rốt cuộc cũng là em gái ruột của cô .
Diệp Đan hiện tại hận c.h.ế.t Hoa Chiêu, cô cùng Hoa Chiêu trở thành chị em , Diệp Đan cũng sẽ hận c.h.ế.t cô .
Lưu Nguyệt Quế nhiều năm như , cũng thăm dò tính tình Hoa Chiêu rồi, năng chua ngoa.
cũng chia tình huống, bình thường cô dễ chuyện.
Bà mặc kệ Hoa Chiêu cự tuyệt, tiếp tục : "Chuyện thím hai nhờ cháu, đối với cháu mà cũng việc khó gì. Ngô gia đáng chú ý, lòng lang sói, cháu đem bọn họ đuổi là ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu bà , bà thể loại lời một cách nhẹ nhàng như đấy.
Vô duyên vô cớ đem cả nhà sinh và lớn lên ở thủ đô đuổi ? Bà cho rằng đây là chuyện nhẹ nhàng đơn giản ?
Lưu Nguyệt Quế là hiểu? Hay đổi?
"Thím hai, chúng điều tra qua, tổ tiên bọn họ mấy đời đều là thủ đô, dễ đuổi." Hoa Chiêu : “Nếu mạnh tay đương nhiên thể, nhưng vận dụng quan hệ.”
"Như ah. . ." Lưu Nguyệt Quế do do dự dự : "Cháu thử nghĩ biện pháp xem, cháu lợi hại như ."
Bà vẫn cảm thấy chuyện đối với Hoa Chiêu mà việc khó gì.
Hoa Chiêu đem bao nhiêu chuyển khỏi thủ đô hả? Có ngoại tịch đấy, cũng bản địa đấy, ví dụ như nhà Trương Tiểu Ngũ .
Hoa Chiêu lên tiếng.
Cô đương nhiên thể đem Ngô gia bắt , nhưng một lý do hợp lý, nhất định do đối phương "Động thủ" , bằng thì chính là ức h.i.ế.p dân chúng bình thường, sẽ nắm chặt b.í.m tóc của Diệp gia.
Ngô gia tuy quá phận, nhưng cũng coi .
Hiện ̣i bọn hắn nhắm ngay Lưu Nguyệt Quế rồi, Lưu Nguyệt Quế nhận đứa nhỏ, còn một bộ ưa thích.
Đây là một nguyện đánh một chấp nhận chịu đau.
Cô xen náo nhiệt gì? Làm kẻ ác ?
Lưu Nguyệt Quế đây là đem cô vũ khí sử dụng ah.
Người thành thật cũng bắt nạt !
"Cháu nghĩ biện pháp." Hoa Chiêu : "Bất quá nếu như thím , Ngô gia khả năng chỉ tìm cho đứa bé chút cơm ăn, cũng tâm tư khác, thím cứ cho nó phần cơm ăn, bọn nếu đủ hài lòng, sẽ tới náo loạn."
Cô khuyên giải nữa, cứ đem bé bướng bỉnh cục cưng a, đến lúc đó Ngô gia đến náo, cô xem náo nhiệt thì .
Lưu Nguyệt Quế lên tiếng rồi, mặt chút do dự, kỳ thật bà cũng nghĩ như , Ngô gia sẽ tới náo.
Náo loạn rồi, bọn đưa đứa bé trở về, bọn chẳng là lấy giỏ trúc mà múc nước, thành công dã tràng?
"Mẹ!" Diệp Anh nóng nảy: "Mẹ xem loại như Ngô gia ? Đây là đứa con trai duy nhất của Lưu Mẫn, thật vất vả mới , kết quả cô ném ở cửa nhà liền ném, phát sốt cũng mặc kệ, là lòng độc ác cỡ nào! Loại , thể dây ?"
Cô cực lực phản đối.
Lưu Nguyệt Quế nghĩ khác.
"Nói đúng , đứa nhỏ mệnh thật khổ, loại cha , thể lớn lên cũng khó mà , quá đáng thương, nuôi a."
Bà đầu với Diệp Anh: "Yên tâm, tài sản nhà chúng tương lai vẫn là của mấy chị em các con đấy, chỉ là thêm đôi bát đũa mà thôi."
"Con là vì đồ nhà chúng mới khuyên ?" Diệp Anh tức giận nên lời.
"Mẹ, cũng lớn tuổi rồi? Chăm sóc một đứa bé sẽ mệt mỏi ? Con là sợ mệt ?"
"Không mệt, mệt." Lưu Nguyệt Quế : "Một chút cũng phiền, thằng bé bây giờ thể ăn có thể uống, cũng thích nữa, có thể lời rồi."
Từ khi rời khỏi Diệp gia, viện phúc lợi…đến nhà cha ruột… đến cửa nhà Hoa Chiêu… đến nhà Lưu Nguyệt Quế, giằng co một vòng như , bé bướng bỉnh cũng bướng bỉnh nữa rồi, đói bụng sẽ .
Hiểu chuyện cho Lưu Nguyệt Quế đau lòng ~
"Ai!" Diệp Anh im lặng mà trừng mắt .
Thu dưỡng bé bướng bỉnh, còn một vấn đề ở bên trong, thằng bé tráo đổi với tiểu Thận.
Cũng may tiểu Thận hiện tại bình an trở về rồi, bệnh tai, bằng thì, Hoa Chiêu bé bướng bỉnh có thể thuận mắt ?
Ngay tại lúc , một nhà bác cả cũng chào đón bé bướng bỉnh đấy.
Là ai cũng giận chó đánh mèo, cô , Diệp gia cũng là . Đặc biệt là Diệp Danh, Hoa Chiêu, đều thích mang thù đấy.
Cả nhà bọn họ hiện tại cùng một nhà bác cả chút xa cách, nhưng cô cảm thấy theo thời gian trôi qua, chuyện Diệp Đan sẽ dần lãng quên, bọn họ vẫn còn có thể mật giống như .
bé bướng bỉnh ở giữa thì nhất định rồi.
Hoa Chiêu vỗ vỗ tiểu Thận ăn no ngủ, hiệu Diệp Anh nhỏ giọng một chút.
"Thằng bé ngoài một chuyến, hù đến rồi, lá gan đặc biệt nhỏ, lúc ngủ xung quanh thể âm thanh, nếu sẽ giật ." Hoa Chiêu nhỏ giọng .
"Tốt, chị ." Diệp Anh cũng phối hợp nhỏ giọng .
tiểu Thận vẫn hù đến rồi, lên, đặc biệt hoảng sợ.
Gần đây đều đường, hôm nay tới nơi xa lạ gặp lạ lẫm, một xa lạ ôm dạo một vòng.
Tiểu Thận hiện tại mới kịp phản ứng, bắt đầu .
Làm Hoa Chiêu đau lòng đến bó tay .
Diệp Anh cũng dám lên tiếng nữa rồi, nhanh chóng lôi kéo Lưu Nguyệt Quế nha.
Ra cửa phòng, cô với Lưu Nguyệt Quế: "Mẹ thấy , tiểu Điềm Điềm chịu khổ rồi, Hoa Chiêu có thể đau lòng? Có thể giận chó đánh mèo bé bướng bỉnh ?"
"Chuyện liên quan gì đến bé bướng bỉnh? Đứa bé cũng tự đổi đấy, nó cũng là hại." Lưu Nguyệt Quế nói.
"Thế nhưng nó trở thành thế vài ngày, lừa gạt Hoa Chiêu, cho con trai ruột của Hoa Chiêu ở bên ngoài chịu tội.
"Nếu như khi phát hiện cha ruột của nó thuận lợi đón nó , bình an vô sự thì thôi, nhưng xem cha cách của cha nó , quá trơ trẽn ? Có cha như , ai thể để bé bướng bỉnh mắt? Chỉ !"
Diệp Anh tức giận .
Lưu Nguyệt Quế còn tức giận đây : "Nó chỉ là đứa bé, cái gì cũng , các cứ đem hết lầm đổ lên đầu nó ? Cũng quá đạo lý rồi."
"Thế nhưng giận chó đánh mèo, cũng cần giảng đạo lý đấy!" Diệp Anh .
Hai tranh luận xa.
Hoa Chiêu rõ ràng, cùng Diệp Anh là cô nghĩ nhiều , cô xác thực thích bé bướng bỉnh, nhưng còn đến mức giận chó đánh mèo, cô nhiều lắm là thấy nó, cận nó.
"Anh thấy đứa nhỏ ." Diệp Thâm đến.
Tiểu Thận hiện tại tuyệt đối là bảo bối trong lòng hai , mắt ai cũng sánh bằng.
Anh từ xa thấy tiểu Thận , lập tức tới.
Anh cũng thấy Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Anh rời .
"Bọn họ tới tìm em gì?"
"Thím hai thu dưỡng bé bướng bỉnh." Hoa Chiêu đem chuyện một .
Diệp Thâm nhíu mày, bất quá gì thêm.
"Ăn cơm ." Trương Quế Lan ở bên ngoài hô.
Hoa Chiêu lập tức đem đứa nhỏ nhét trong n.g.ự.c Diệp Thâm, chạy ngoài.
Cô thật sự đói bụng, hiện tại tâm tình cô , lượng cơm ăn đặc biệt lớn, giống như đem hơn mười ngày ăn cơm đó bù trở về.
Tiểu Thận từ từ nhắm hai mắt, nhăn nhíu mày, đến trong n.g.ự.c ba ba, uốn éo hai cái, tiếp tục ngủ.
Đây cũng là một cái ôm khiến nó cảm thấy an .
Bữa cơm hôm nay quả thực so với năm mới càng náo nhiệt hơn, càng cho vui vẻ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-253.html.]
Không chuyện gì vui vẻ hơn việc một đứa bé tưởng mất tìm về.
Từ Mai cùng mấy vệ sỹ ở một bàn, cũng chúc rượu.
mấy vệ sỹ kỷ luật tại , mỗi uống một ngụm, lướt qua thì dừng , chút ý tứ là .
Từ Mai giống, một bưng chén rượu lên uống ngừng.
Như là vui vẻ, giống như vui.
Lưu Tiền ở bên cạnh khuyên nhủ, cũng dùng .
Rất nhanh, Từ Mai uống quá chén rồi.
Ăn uống no đủ, Hoa Chiêu xem đứa nhỏ, để cho Diệp Thâm ăn cơm.
Cô ôm đứa bé đến mặt Từ Mai tỉnh rượu, tò mò hỏi: "Cô ?"
Từ Mai vỗ vỗ mặt, ánh mắt chút tỉnh táo, lông mày cũng nhíu , vẻ mặt vui.
Từ Mai cũng nét mặt của , cô lấy tay dùng sức vuốt vuốt mặt.
"Làm ? Buôn bán xảy chuyện hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Bất quá thể ah, một tháng đó, Từ Mai còn tìm cô, việc buôn bán , quý chia hoa hồng xong, cô còn mua một căn nhà.
"Phi phi phi! Nói chuyện cẩn thận!" Từ Mai .
"Vậy ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Bị nhà phiền đấy." Lưu Tiền cầm khăn mặt tới, đem khăn mặt nhẹ nhàng ấn lên mặt Từ Mai, xoa xoa cho cô .
Từ Mai cự tuyệt, ở đó nhúc nhích.
Không là cự tuyệt, là uống nhiều quá chẳng quan tâm.
Hoa Chiêu biểu cảm của Lưu Tiền.
Mặt Từ Mai khăn mặt ngăn cản, Lưu Tiền khổ với Hoa Chiêu lắc đầu.
Còn thành công.
Hoa Chiêu buông tay, hình miệng "Cố gắng lên" .
"Người Từ gia tìm cô ?" Hoa Chiêu hỏi Lưu Tiền.
"Ừ." Lưu Tiền : "Chúng mở cửa kinh doanh, cũng mai danh ẩn tích, tổng giám đốc tên là Từ Mai, khả năng truyền đến tai Từ gia, bọn liền tìm tới.
"A, bọn đổi sách lược rồi, náo loạn nữa, chuyển sang dụ dỗ rồi, cầu xin đấy, bà nội cô cũng quỳ xuống nhận sai lầm rồi, cô thể ?"
Chỉ thể biểu thị tha thứ bọn rồi.
Những chuyện , cô đều tha thứ rồi, từ nay về , bọn một nữa một nhà.
"Thật sự?" Hoa Chiêu xoắn xuýt mà hỏi thăm.
Nếu thật sự như , Từ Mai quá ngu xuẩn , đây là một nữa trở về bánh bao, để cho vuốt ve ah.
Từ Mai kéo khăn mặt xuống, cũng dậy: "Giả dối!"
Cô so với Hoa Chiêu còn hiểu rõ nhà của hơn, quỳ xuống nhận sai với cô? Cô thấy biểu cảm của bà nội, giống như đang cúng bái thần tài , cầu phát đại tài đây !
Từ Mai tức giận đến vặn chặt khăn mặt đến chảy nước: "Cô thấy cảnh tượng lúc , đang ở mặt nhiều như , bà đến đáng thương như , thêu dệt đủ chuyện, tất cả đều đồng cảm với bà .
"Nếu đáp ứng, công nhân cũng sẽ bãi công chống cô tin ?" Từ Mai nói.
Hoa Chiêu gật gật đầu, cô tin.
Bây giờ công nhân của các xí nghiệp tư nhân đều xuất từ các xí nghiệp nhà nước, phận còn đổi, còn tưởng là lão đại đây .
Mà sức chiến đấu của bà nội Từ Mai, cô cũng .
"Vậy bây giờ thì ? Tình huống thế nào?" Cô hỏi.
"Mỗi tháng giao tiền cho trong nhà." Từ Mai nói.
"Bao nhiêu?" Hoa Chiêu hỏi.
"Phốc phốc" một tiếng, Từ Mai bật : "10 đồng ~ chị em hiếu kính cho bà bao nhiêu, liền hiếu kính bấy nhiêu, bằng thì sẽ cho khác lúng túng đúng ?"
Hoa Chiêu cũng .
Theo lý là như đấy.
Hơn nữa hiếu kính thế cao hơn giá thị trường ít, dân chúng bình thường, một tháng lấy 5 đồng nuôi cha cũng tệ .
Mà phụ nữ đồng lứa với bà nội Từ Mai, bình quân sẽ sáu bảy đứa con, sinh cháu trai, sẽ là hơn mấy chục đứa.
Nếu như mỗi đều hiếu kính 10 đồng, bọn phát tài rồi, cho nên cái tiêu chuẩn lẽ cũng chỉ là lừa gạt Từ Mai đấy.
Hơn nữa bà cụ Từ cũng quỳ, nên thể chỉ để cầu xin 10 đồng.
"Lần cô đoán sai." Từ Mai : "Bọn là tiền trong tay , tự kiếm tiền."
"Muốn tự kiếm tiền? Có ý gì?" Hoa Chiêu : "Bọn họ đại lý cho sản phẩm của chúng ?"
"Cô nghĩ bọn họ như thì quá ." Từ Mai nhạo: "Bọn phó tổng giám đốc! Một đại gia đình hơn mấy chục miệng ăn, đều đến công tác chỗ ! Cha , chú tím, đều lãnh đạo!"
Anh em ruột của Từ Mai là bảy tám , hơn bên còn bảy tám , còn một đống em họ.
Hơn nữa mấy chị họ lớn tuổi hơn Từ Mai, con cái cũng thể công tác.
Khá lắm, nhiều như tới cái xưởng nhỏ của cô .
Ông bà nội cô còn rời núi!
"Dứt khoát đem cái xưởng nhỏ của cho bọn luôn cho !" Từ Mai tức giận .
Đương nhiên lời cô cũng dám ở mặt những , bằng thì nhất định sẽ vỗ tay "Tốt !"
Kỳ thật điểm Hoa Chiêu sớm đoán , Từ gia cũng chỉ chút ánh mắt .
Cô chỉ là Từ Mai để phát tiết một chút.
Quả nhiên, cùng Hoa Chiêu xong, oán giận kìm nén trong lòng Từ Mai thật lâu giống như tìm lối , tiêu tan hơn phân nửa.
"Tức giận với bọn họ đáng, cô bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
Từ Mai vò đầu bứt tóc: " Bằng Thành mở nhà máy, mắt thấy tâm phiền. Nói thật, kỳ thật biện pháp gì để giải quyết bọn , đánh cũng , mắng chửi cũng !"
Từ Mai tức giận tới mức vặn chiếc khăn mặt trong tay, giống như đây là những cô gì .
"Hơn nữa cũng biện pháp rồi, tuy đồng ý cho bọn tiến , những khác cũng , nhưng ông bà nội, cha , trai chị dâu nhưng cứng rắn chui rồi.
"Mấu chốt là bọn cũng công tác, thực sự xem là lãnh đạo rồi, là chủ nhân cái nhà máy , mà bắt đầu đối với công nhân khoa tay múa chân! Khiến cho chúng cũng biện pháp để sản xuất bình thường.
"Vài ngày lô hàng xảy vấn đề, thiếu chút nữa ảnh hưởng đến uy tín của chúng !" Từ Mai lòng còn sợ hãi nói.
"Tình huống như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Nói như , cô nhất định coi trọng rồi.
Cái nhà máy , cô mới là đại cổ đông, ai cũng thể ảnh hưởng đến việc cô kiếm tiền!
"Bọn chỉ huy lung tung, năm nay đồ gia vị quá đắt, nên dùng ít một chút! Thậm chí mấy gia vị cũng cho .”
"Lúc cùng Lưu Tiền đều ở nhà xưởng, ngoài thu tiền, mà chuẩn đồ gia vị nghĩ như thế nào mà lời bọn , cuối cùng sản xuất đồ quả thực cách nào ăn, cho đánh tới tận cửa hàng đồ rởm."
Từ Mai xong cũng tức giận đến run rẩy rồi, dường như cô còn tức giận hơn cả việc bà nội ép cô giảng hòa.
Cùng Từ gia hòa giải cho bọn 10 đồng tiền cũng , nhưng đập phá việc kinh doanh của cô ất thì tuyệt đối !
"Cái điều phối ?" Hoa Chiêu hỏi: "Công việc quan trọng như , chọn khẳng định cũng cô coi trọng đấy, cái gì có thể cái gì thể ?"
Cái mới là trọng điểm.
Từ Mai chút hổ : " lầm rồi, đó cũng sa thải !"
Hoa Chiêu cô lắc đầu: "Có lẽ cô lầm , mà là quản lý xảy vấn đề, mấy Từ gia thể thuận lợi tiến cổng nhà xưởng, còn tiến xưởng, thì là vấn đề lớn."
Những coi trọng mắc sai lầm, và những bảo vệ cũng mắc , đây của ai khác, đây là Từ Mai sai.
Hoa Chiêu về phía Lưu Tiền, đây cũng là của .
Từ Mai một phụ nữ, chẳng qua chỉ là một y tá trưởng, hiện tại để cho cô một xưởng trưởng nhà máy thực phẩm, quản lý hơn mười , cô , cũng thể hiểu.
Lưu Tiền cũng quản hơn trăm , cũng hả?
Lưu Tiền hổ mà cúi đầu: "Lỗi của , lập tức sửa !"
"Cái trách ." Từ Mai lập tức : "Trước chúng thương lượng , quản lý bên ngoài, quản lý bên trong, chuyện tiêu thụ quản, sản xuất quản, sổ sách cùng quản, chúng ai cũng can thiệp việc của ai, là năng lực của đủ, cô cứ là ."
Hoa Chiêu lập tức thưởng cho hai một cái lườm sâu sắc.
Xem, cô còn gì , hai còn vợ chồng , hai bắt đầu bảo vệ rồi.
"Đó là lý do tại cả hai đều sai, về nhà kiểm điểm cho chính xem .” Hoa Chiêu .
Từ Mai sững sờ: "Không cho cô xem ?"
" mới xem, cũng là giáo viên của hai , xem bản kiểm điểm gì." Hoa Chiêu .
"Thế nhưng cô là bà chủ ah, chúng đang kiếm tiền cho cô ah, chúng phạm sai lầm, kiểm điểm rồi, cô kiểm tra a?" Từ Mai nói.
" kiểm tra, trực tiếp giải quyết vấn đề." Hoa Chiêu nói.
Đối với nhà máy thực phẩm , Hoa Chiêu ngoại trừ cung cấp máy móc, cung cấp chút nguyên vật liệu, những cái khác đều bỏ qua.
Toàn bộ giao cho hai .
Cái gì cũng để cô , cô cần bọn họ gì?
Về phần sẽ đường quanh co, qua một về mới tái phạm, đây là một cái giá lớn để phát triển, cô thể trả .
Đừng ai đó suýt chút nữa đập vỡ bảng hiệu, dù là để bộ bảng hiệu đập nát cô cũng đau lòng.
Cô gia vị của riêng trong tay, lập một nhãn hiệu khác là .
Từ Mai , cảm thấy Hoa Chiêu đến giải quyết chuyện , quả thực quá!
Cô cho rằng Hoa Chiêu thèm quản đây !
Thân là bạn của Hoa Chiêu, cô rõ Hoa Chiêu nhiều tiền đấy.
Lợi nhuận của nhà máy sản xuất thực phẩm của họ tuyệt đối cho hoa mắt, nhưng Hoa Chiêu là một trong đó!
Từ Mai đôi khi cảm thấy Hoa Chiêu , tại thể chỉ qua mấy năm từ một nghèo hai trắng đến kiếm nhiều tiền như ?
Cô tin tưởng, nhưng thể tin.
"Cảm ơn tiên nữ cứu , tiên nữ cô định như thế nào?" Từ Mai đùa .
Lúc còn tâm tư đùa cợt, Hoa Chiêu cũng .
"Cô chạy cũng giải quyết vấn đề căn bản, vé xe lửa đắt, cô chạy tới Bằng thành, Từ gia chỉ cần một tờ vé xe lửa liền thể giải quyết, đến lúc đó Bằng Thành cũng là thủ đô."
"Ai!" Từ Mai thở dài: "Ai ."
ngữ khí của cô lo lắng nữa rồi, Hoa Chiêu sẽ giúp cô giải quyết, cô chỉ cần xem náo nhiệt là .
"Vậy bây giờ?" Từ Mai hỏi.
Hoa Chiêu nhiều lời, cho bọn họ ngày mai cô đến xưởng kỹ hẵn .
Vấn đề xảy ở , cô kỹ mới .
Từ Mai cao hứng: " đây về nhà ngủ đây!"
Nói xong lảo đảo dậy.
Đầu óc tỉnh rượu rồi, thể còn tỉnh .
Lưu Tiền nhanh chóng tiến lên đở lấy: " đưa cô về nhà."
Từ Mai do dự một chút, gật đầu.
Hai tạm biệt Hoa Chiêu, dắt díu .
Diệp Thâm ôm tiểu Thận tới, ba đứa nhỏ líu ríu theo phía .
Tiểu Thận nhíu mày, nhưng vẫn ngủ.
Thằng bé dễ bừng tỉnh, nhưng vì , thấy giọng của chị , nó sợ hãi.
Ba đứa nhỏ lặng lẽ ở bên cạnh nó chuyện, nó thỉnh thoảng còn thể bật .
"Nó nhất định là nhận giọng của chị." Hoa Chiêu .
Nghe thai nhi ở trong bụng cũng nhớ đấy, bằng thì dưỡng thai cái gì.
Lúc mang thai tiểu Thận, trai chị gái thường xuyên kể chuyện xưa cho bé.
"Từ Mai ?" Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu chớp mắt, lập tức bắt đầu trừng mắt: "Sao quan tâm cô như ?"
Rất lâu dấm chua ăn, tìm chút cảm giác ~ buổi tối dễ việc. . . Khục khục!
Diệp Thâm liếc xéo cô: "Anh là quan tâm em! Anh ngày mai em ngoài?"
Gần đây Hoa Chiêu ngoài. . . .
Ánh mắt của , Hoa Chiêu vậy mà hiểu rồi, dù tâm linh tương thông, hai đều nghĩ đến cùng .
Cô : "Không việc gì, xa, chỉ đến nhà máy thực phẩm xem một vòng sẽ trở ."
Con cái ở đây, hai liếc , cũng quá nhiều.
Hoa Chiêu cho chuyện của Từ Mai, Diệp Thâm chỉ , gì.
Đợi khách khứa đều rồi, ba đứa nhỏ cũng ngủ , tiểu Thận cũng đặt góc giường, Diệp Thâm dựa tới. . . . .
Đứa nhỏ tìm , hai hưng phấn mà ở trong khách sạn náo tới yên, nhưng rốt cuộc cũng là ở bên ngoài, hơn nữa trong lòng còn băn khoăn chuyện báo thù.
Về một đường bôn ba, hiện tại rốt cuộc về nhà, đến chỗ an nhất.
Đương nhiên cho tận hứng. . . . .
"Gầy." Sau đó, tay Diệp Thâm bám cái eo mảnh khảnh của cô nỉ non .
Trước ở đây mềm đấy, thịt, nhưng bây giờ có thể sờ đến xương rồi.
"Tháng cứ chăm sóc ." Anh chút đau lòng.
"Anh còn em đang ở trong tháng?" Hoa Chiêu đ.â.m lồng n.g.ự.c .
Diệp Thâm đột nhiên cả kinh, mới nhớ tới Hoa Chiêu vẫn còn trong tháng, náo loạn cô nhiều .
Anh lên .
Hoa Chiêu càng hoảng sợ, liền túm : "Anh ?"
"Đi tìm cô cô hỏi một chút, ?" Diệp Thâm giày .
Hoa Chiêu buồn mà đè , đem kéo về giường: "Em , là . Dù cũng sắp tháng rồi."
Hơn nữa với tố chất thể cô, cô cảm thấy ở cữ mười ngày là .
"Nên hỏi một chút mới yên tâm." Diệp Thâm kiên trì .
"Loại chuyện thể hổ mà hỏi! Lại là hỏi thích!" Hoa Chiêu im lặng mà đè , kéo quần áo : "Em sẽ cho một nữa em !"
Diệp Thâm...
...
Ngày hôm , Hoa Chiêu giữa trưa mới đến nhà máy thực phẩm.
Người gác cửa của nhà máy thực phẩm vẫn hữu dụng, nhưng Hoa Chiêu cũng chỉ đăng ký đơn giản là thể tiến .
Cũng tra chứng nhận phận, căn bản cách nào xác định đây là tên thật tên giả.
Chuyện cũng thể hiểu , bởi vì năm 1981 căn bản chứng minh nhân dân, thứ vài năm mới .
Tiến nhà máy thực phẩm, còn đến xưởng, từ xa cô thấy bên trong náo nhiệt, giống như đang kéo bè kéo lũ đánh .
Hoa Chiêu lập tức im lặng, ở trong xưởng cũng thể kéo bè kéo lũ đánh , Từ Mai thật sự lợi hại!
Hoa Chiêu đến cửa của xưởng bên trong.
Quả nhiên, bên trong đánh .
Bảy tám đàn ông trong phòng đang đánh cho khí thế ngất trời, xung quanh mấy đang chuẩn sẵn sàng, cái tư thế cũng là sẵn sàng can ngăn là sẵn sàng tham gia.
Lưu Tiền ở đây.
Xem quả nhiên là trong ngoài rõ ràng, ngoài buôn bán .
Hoa Chiêu còn thấy mấy gương mặt quen thuộc, lúc cùng Từ Mai bán thịt kho, hiện tại cũng ở lưng Từ Mai, tư thế bảo hộ, xuống can ngăn.
Từ Mai đánh , sắc mặt đỏ bừng, là sốt ruột tức giận đấy.
Bên cạnh, mấy phụ nữ vây quanh một bà già, bà thò tay kéo Từ Mai, Triệu Đại Ni.
"Cô nhanh bọn dừng tay ah! Cô trai xem, cũng đánh thành cái dạng gì hả? Cô còn cho hỗ trợ?" Bà hét lên với Từ Mai.
Từ Mai lên tiếng, hỗ trợ? Cô ngược giúp Từ Cường cùng Từ Phú đánh đấy.
Bà cụ Từ thấy sai khiến cô , đột nhiên tay hung hăng véo Triệu Đại Ni một cái: "Còn mau nó hỗ trợ!"
Triệu Đại Ni đau đến mặt khẽ run rẩy, đầu đáng thương mà Từ Mai.
Từ Mai tức giận đến mặt cũng xanh rồi.
Cô là chạy tìm đường sống rồi, nhưng của cô còn .
Đáng giận nhất chính là, của cô hình như còn trốn !
Cô vụng trộm liên hệ với , bà ly hôn, tới sống cùng cô , nhưng mắng một trận.
Được , cô rõ ly hôn là một chuyện quá kinh hãi thế tục đối với một ở độ tuổi như cô , nhưng cô khích lệ hãy kiên cường hơn một chút, dọn nhà , hầu hạ ông bà Từ nữa, cô vậy mà cũng đồng ý.
"Nào con dâu hầu hạ chồng ? Bị bà đánh vài cái, mắng hai câu cũng chuyện lớn gì, nhiều năm như cũng qua, bà còn có thể đánh mấy năm nữa?" Triệu Đại Ni lúc .
Từ Mai lý với bà nữa.
rốt cuộc cũng là ruột, những năm là duy nhất chăm sóc quan tâm cô , bây giờ cánh tay tím xanh, Từ Mai tức giận đến hô to: "Để bọn dừng tay!"
Bốn đàn ông lưng lập tức , hai ba quyền tách bảy tám .
Mọi đối xử như , Từ Cường cùng Từ Phú cũng đánh trúng vài cái.
"Ai ai! Các đang gì !" Từ Cường Từ Phú đồng thời mắng.
"Có chúng là ai ? Các cũng dám đá ! Xem khai trừ các !" Từ Cường hô.
"A." Trả lời chính là tiếng lạnh của mấy .
Từ Cường mất mặt rồi, vỗ vỗ quần áo từ mặt đất lên, đến mặt Từ Mai, vênh mặt hất hàm sai khiến : "Mau khai trừ cho ! Hiện tại, lập tức!"
Từ Mai là ai? Từ Mai là em gái của , từ nhỏ đánh quen.
Sau khi lớn lên, Từ Mai càng những chuyện mất mặt hổ như , đối với Từ Mai chút hoà nhã nào.
Bao nhiêu năm cũng thèm liếc mắt cô một cái, hiện tại Từ Mai phát đạt, nhưng trong mắt , vẫn là cô em gái mất mặt hổ , mặc kệ kếu đến hét .
Từ Mai từ đến nay luôn chán ghét , từ nhỏ che chở bảo hộ cô thì thôi, khi còn bé đánh, đến từ ngoài, mà là đến từ hai trai trong nhà.
Huống chi, chuyện ngày hôm nay, bọn đánh cũng xứng đáng.
"Bảo vệ rồi, còn qua đây? Đem bọn họ đều đuổi ngoài!" Từ Mai hô.
Lúc , mới mấy giống như bảo vệ từ bên ngoài tới, ngang qua Hoa Chiêu, về phía Từ Mai.
Cái bước chân , nhanh chậm đấy.
Từ Mai lúc cũng thấy Hoa Chiêu, lập tức sắc mặt đỏ bừng.
Hiện tại cô thừa nhận, nhà máy quản thành như , đến mấy bảo vệ cô cũng quản , đều là của cô .
Trước chính quản lý mười mấy bán thịt kho, cảm giác thuận buồm xuôi gió đấy. . . .
Được , kỳ thật lúc cũng quản , ngay từ đầu đều là Diệp Danh giới thiệu đến đấy, tổ chức kỷ luật tố chất, cần cô quản cũng bất kỳ tật gì.
Về chính cô tuyển thêm mấy , kết quả hơn phân nửa đều bỏ cô , ngoài một , đoạt bát cơm của cô .
Lúc nếu cô xử lý thật , cũng trở thành như ngày hôm nay.
Bảo vệ tiến , năm sáu đàn ông đối diện Từ Cường, chút khẩn cầu : "Anh Vương, đừng để cho chúng khó xử. . . ."
Hắc!
Hoa Chiêu thật hận hiện tại lớp học cho quản lý cấp cao, bằng thì cô cho Từ Mai đến học.
" khó dễ các ." Người gọi là Vương bỏ qua bảo vệ, với Từ Mai: " chuyện , cô cho một cái công đạo! Lúc là trai chị dâu cô dốc sức liều mạng ngăn cản cho đổ gia vị đấy, là cô đồng ý đấy, lệnh sai ?"
"Anh lệnh đúng , nhưng đầu óc chính là đúng, có thể hạ cái loại mệnh lệnh ?" Từ Mai tức giận.
"Chuyện đó ai mà ." Anh Vương cứng cổ : "Bọn họ là ruột chị dâu cô, cho dù bọn giả truyền thánh chỉ, đây cũng là chuyện nhà các , liên quan tới , dựa cái gì mà khai trừ ? !
"Nhanh chóng khôi phục công tác cho ! Bằng thì. . ." Anh Vương Từ Mai, lạnh lùng uy h.i.ế.p : "Bên ngoài thế nhưng ít thuê với mức lương cao đấy, nếu đến nhà , mở một nhà máy thực phẩm lợi hại hơn các , đến lúc đó cô đừng trách !"
Từ Mai tức giận đến mức rơi tình thế khó xử.
Hắn đúng, mang theo cách điều chế ăn máng khác thì bây giờ? Cái thế nhưng rõ cách điều chế thịt kho của bọn họ đấy.
Trong lúc nhất thời khí chút lạnh.
Từ Cường Từ Phú cùng hai phụ nữ hình như rõ chính gây họa, núp ở lưng bà Từ lên tiếng.
Từ Mai cầu cứu mà về phía Hoa Chiêu, bây giờ?
Hoa Chiêu tới, hỏi Từ Mai: "Đã ký hiệp nghị giữ bí mật ?"
Từ Mai sững sờ, đó con mắt lập tức sáng lên, hung hăng gật đầu: "Ký! Tất cả đều ký!"
Thời còn lưu hành hiệp nghị giữ bí mật, một xí nghiệp tư nhân, cái gì mà giữ bí mật ?
Từ Mai rốt cuộc cũng là từng chút từng chú bán thịt kho lập nghiệp đấy, rõ cách điều chế nhà bọn họ giống thường, rõ cách điều chế đáng giá, cho nên lúc dạy cẩn thận, chẳng những dặn dặn , còn ký hiệp nghị.
Hoa Chiêu gật đầu, coi như thể cứu chữa.
"Anh ăn máng khác cũng , nhưng nếu như tiết lộ cách điều chế, sẽ trừng phạt, nhẹ thì vài năm, nặng thì hơn mười năm, xem xử lý." Hoa Chiêu với Vương gì .