Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 263

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:44:07
Lượt xem: 243

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Chiêu mặc quần áo tử tế đẩy cửa .

"Làm ?" Cô hỏi.

"Mấy đầu bếp ngày hôm qua từ bệnh viện , đang ở cửa gây sự, bắt chúng bồi thường tiền." Lưu Minh .

"Bọn thương thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đều là thương ngoài da, Diêu Tam tay chừng mực, bọn ngày hôm qua ở bệnh viện xử lý xong theo lý thể cần viện đấy, nhưng bọn viện, bây giờ trực tiếp từ bệnh viện tới đây ." Lưu Minh .

Sau khi đưa bọn nhỏ về khách sạn, Diệp Thâm để cho ngoài quan sát những .

Quả nhiên thành thật một chút nào.

"Làm bây giờ? Đuổi ?" Lưu Minh hỏi.

Bọn sáu ở đây, hơn nữa đêm qua hai theo Trương Quế Lan trở về, 8 , đuổi những cũng đủ .

"Không cần." Hoa Chiêu : "Cứ để cho bọn náo, huyên náo càng lớn càng ."

Bằng thì saon thể để cho Bằng Thành rõ "Bếp Trương gia " thất bại.

Cũng để cho bọn là bà chủ tự phá đấy, những chuyện do bà chủ lòng , chỉ là quản cấp nghiêm che mắt.

Như đợi Trương Quế Lan mở cửa tiệm mới, thanh danh có thể gỡ một ít.

Đã như , Lưu Minh cũng nóng nảy rồi.

"Bất quá dì Trương xuống." Lưu Minh nói.

"Vậy cứ để cho bà xuống theo chân bọn họ giằng co, đem chuyện mặt cũng ."

Hoa Chiêu vẫn gấp, trở về rửa mặt, ăn cơm đó mới với Diệp Thâm: "Anh trông đứa nhỏ, em xuống xem một chút."

"Cẩn thận một chút." Diệp Thâm nói.

"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu.

"Đừng đánh ." Diệp Thâm : "Bị thương sẽ ."

"Ha ha ha." Hoa Chiêu to: "Bị thương thể là em? Có lẽ nên lo lắng em đánh c.h.ế.t ah ~ "

Diệp Thâm xác thực lo lắng chuyện hơn. . . . Sức lực của cô , năm đó cũng chống .

Hiện tại, cũng .

"Anh hôm nay cũng chuyện ?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm.

Diệp Thâm cũng tới chơi đấy, trái , cô theo Diệp Thâm công tác đấy.

Kết quả đến nơi nhà cô phiền toái.

"Không việc gì." Diệp Thâm : "Anh hiện tại vội, đang đợi kết quả điều tra của Mã Thiên Minh, đoán chừng còn điều tra mười ngày nửa tháng đấy."

Thu thập tin tức là năng lực của Mã Thiên Minh, bằng thì lúc cũng sẽ đưa đến tay .

"Vậy thật sự quá !" Hoa Chiêu hôn một cái mặt , hôn một cái mặt tiểu Thận, hì hì xuống lầu.

Có một vòng tròn lớn ở phía cửa khách sạn.

Bên ngoài nhiều xem náo nhiệt, bên trong là nhân viên của Trương gia, 30 .

Hơn nữa lưng Trương Quế Lan còn mấy .

nhiều nên an ninh khách sạn thể xử lý , chỉ thể thở dài.

Lưu Minh tách đám , Hoa Chiêu , thấy Kim Viên Viên Trương Quế Lan, bà ngăn cản một đám phụ nữ hùng hổ.

Tóc của cô cũng rối loạn, quần áo cũng nát, mặt còn thương, dốc sức liều mạng mà bảo vệ Trương Quế Lan lông tóc ít tổn thương.

Có bảy chiếc cáng đơn giản mặt đất, bảy đàn ông đang đó, phủ bằng tấm vải trắng của bệnh viện.

Nếu những đều mở to mắt, thỉnh thoảng nhịn động một cái, khác còn tưởng rằng đây là c.h.ế.t đây .

Hoa Chiêu : "Trận chiến lớn ah."

Nhìn thấy cô , Trương Quế Lan thở phào, nhanh chóng : "Nhanh để cho bọn rời , chúng đổi chỗ chuyện, ngăn ở cửa khác sạn sẽ ảnh hưởng ăn, ."

Bà lúc nào cũng khác suy nghĩ .

"Kim Viên Viên." Hoa Chiêu lưng, vỗ vỗ bờ vai cô : "Chúng chuyện."

Kim Viên Viên lập tức đầu khổ mà cô: " hiện tại là quản lý nữa rồi, bọn sẽ đấy."

Hắc!

Hoa Chiêu thò tay đẩy cô một cái.

Kim Viên Viên như đụng ngã đám nhân viên phục vụ đang loạn , đám đông lùi .

"Vậy thì một bên, đừng ở đây giả mù sa mưa." Hoa Chiêu bọn họ: "Các ngươi cái gì?"

"Chúng công tác! Muốn bồi thường!" Một phụ nữ 40 tuổi hô.

"Cô dựa cái gì mà đuổi việc chúng ?"

"Chúng nghiêm túc công tác, lười biếng, dùng mánh lới! Cô đuổi việc liền đuổi việc? tố cáo cô!"

Họ vẫn đổi, còn cho rằng đây là doanh nghiệp nhà nước, việc tương đương với việc cả đời.

"Còn bọn , cô sai khiến đánh! Cô bồi thường tiền!" Người phụ nữ chỉ đàn ông mặt đất hô: "Mọi mau đến xem xem ah, bà chủ đả thương công nhân của bồi thường tiền!"

Hoa Chiêu còn , Kim Viên Viên giãy dụa lên ngăn ở mặt Hoa Chiêu, với phụ nữ : "Không đánh, đừng oan uổng bà chủ, đánh chính là Diêu Tam gì , oan đầu nợ chủ, các nên tìm đòi bồi thường tiền."

đầu cầu cứu mà Trương Quế Lan: "Dì Trương, thể để cho chú Hứa gọi Diêu Tam đến , để cho phụ trách?"

Trương Quế Lan nhíu mày Hoa Chiêu, bọn đúng, Hoa Chiêu đánh, tìm thì tìm khác.

Hứa Tri Minh mang theo Diêu Tam ở bên ngoài đám .

Diêu Tam cà nhắc thấy tình cảnh bên trong .

Bồi ít tiền tính toán là cái gì, bồi ít tiền còn thể hảo cảm của Hứa Tri Minh, giá trị.

"Không cần." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Người chính là để cho đánh, coi như là đánh, chuyện gì tìm , cần tìm ."

Phải là bà chủ đánh công nhân, thanh lý môn hộ!

Người ngoài đánh công nhân, thì còn như rồi.

Tìm Diêu Tam gì?

Bước chân Diêu Tam dừng , con mắt lóe sáng mà Hoa Chiêu.

Người xem náo nhiệt cũng kích động.

Còn thấy qua ôm trách nhiệm như .

Cũng từng thấy qua bà chủ đánh công nhân, còn đánh ác như đấy.

Có bao nhiêu thù bao nhiêu oán?

thấy màn đối đáp của Trương Quế Lan cùng nhân viên phục vụ đó lập tức giải thích.

Người xem náo nhiệt càng kích động rồi.

"Đòi tiền đúng ? Vào ." Hoa Chiêu xong khách sạn.

Ân oán của bếp Trương gia truyền , , cần giữa trời nắng cũng bọn họ diễn trò.

Trương Quế Lan thất vọng Kim Viên Viên, theo lưng Hoa Chiêu .

Kim Viên Viên cùng những , đây là đang hát mặt đỏ mặt trắng đấy, xem bà là ngu .

Bà xác thực là ngu.

Hiện tại ngẫm , Kim Viên Viên cũng thường xuyên cùng bọn hát đôi, bà thật sự .

Còn ngây ngốc mà xem Kim Viên Viên là quản lý , để cho bà nhẹ nhõm ít.

Hoa Chiêu đến quầy lễ tân yêu cầu phòng họp, trực tiếp dẫn .

"Nói , bao nhiêu tiền?" Cô lướt qua 7 nâng , hỏi Kim Viên Viên.

Kim Viên Viên che vết thương mặt : "Chuyện tính, bọn họ tới đấy, cùng bọn họ thật sự quan hệ thích, nhiều lắm chỉ xem như đồng hương!"

hùng hồn, mặt còn vô cùng ủy khuất.

Cửa phòng họp đột nhiên đẩy , Hứa Tri Minh mang theo Diêu Tam đến.

Hứa Tri Minh Kim Viên Viên : "Cô đúng, Kim Viên Viên của trấn Kiều Đầu xác thực cùng với một nhà Kim Viên Viên của trấn Phượng Cương bất kỳ quan hệ thích nào."

Cả Kim Viên Viên như điện giật run lên thoáng một phát.

Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, hỏi Hứa Tri Minh: "Lời ý gì?"

Là ý cô đang nghĩ đến ?

"Kim Viên Viên là giả mạo đấy." Hứa Tri Minh lắc lắc tờ chứng minh phận trong tay .

Ngày hôm qua ông trực tiếp đem chứng minh phận của Kim Viên Viên cầm .

Thứ thời cũng tác dụng gì nhiều, Kim Viên Viên liền để ông cầm .

"Chú gọi điện thoại đến hỏi, Kim Viên Viên ở địa chỉ vẫn đang nông ở quê, hầu như bà con đều nông ở quê, ai lên thành phố cả.”

" chú tra , phận Kim Viên Viên xác thực lên đại học, hơn nữa nghiệp, vẫn ở nhà nông?

"Lãnh đạo địa phương Kim Viên Viên xác thực tham gia thi đại học một , nhưng thi đậu, nên kết hôn sinh con rồi."

Hoa Chiêu rõ, kinh ngạc mà Kim Viên Viên: "Hoá là cô mạo danh thế khác lên đại học ah, còn hại cả đời ah."

" , , chính là Kim Viên Viên!" Kim Viên Viên tiến lên đoạt chứng minh phận của : " chính là Kim Viên Viên !"

"Chú còn tra xét Kim Phán Phán , cũng tại gia tộc đó tìm Kim Phán Phán thật." Hứa Tri Minh Kim Đào Đào đằng đám :

"Tìm hiểu nguồn gốc, sẽ Kim Đào Đào, Kim Viên Viên, còn một đại gia đình thích bọn đều đến tiệm cơm ở Bằng Thành công, dân bản xứ cũng ."

Hoa Chiêu giật , trách Kim Viên Viên hùng hồn như khi cùng những quan hệ thích, sợ kiểm tra, vốn "Kim Viên Viên" xác thực cùng những liên quan.

"Còn ?" Hoa Chiêu hỏi Kim Viên Viên.

" , . . . Không! chính là Kim Viên Viên!" Chuyện kích thích quá lớn, khéo đưa đẩy như Kim Viên Viên rốt cuộc cũng thể bình tĩnh rồi, vẻ mặt sắp sụp đổ .

"Cái gì mà Phán Phán Viên Viên! Chúng tới chuyện bồi thường ? Bồi thường tiền!" Một đàn ông đang cáng đột nhiên giống như xác c.h.ế.t vùng dậy và hét lên.

Những lời nhắc nhở .

"! Bồi thường tiền!"

"Chúng thương! Nửa đời thể việc nặng rồi, cô bồi thường tiền!"

"Không bồi thường chúng sẽ để yên cho cô!"

Một đám bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận và hô hào, kích động mà lướt qua Kim Viên Viên, cùng Hoa Chiêu lý luận.

Rõ ràng cho thấy đang yểm hộ.

"Được, bồi thường tiền." Hoa Chiêu một câu để cho bọn trở nên yên lặng.

Đối phương sững sờ, nghĩ tới cô thống khoái như .

Vẫn là phụ nữ chuyện, cái giá sớm thương lượng : "Một một vạn! Còn chúng , các đột nhiên sa thải chúng , hại chúng công tác, cơm ăn, một cho chúng 1000."

"Người thương, một 1000, sa thải một 100." Hoa Chiêu thẳng con cô cảm thấy hợp lý.

Công nhân đột nhiên đuổi việc, xác thực nên bồi thường tiền.

Về phần chuyện những , cô sẽ bù từ chỗ khác.

Mắt phụ nữ sáng ngời: "Không , quá ít! Bọn một vạn sẽ dậy nổi!"

"Dậy nổi? Đánh một trận liền thể lên." Hoa Chiêu đầu mấy Lưu Minh.

Mấy lập tức ngầm hiểu, xông lên đem mấy đất kéo dậy đánh một trận.

Bọn đánh kỹ thuật đấy, cam đoan cho đó đau, tổn thương.

Mấy phụ nữ thấy thế liền xông lên bảo vệ ông chồng, em, con cháu của .

Thật hổ, đều cùng thu thập.

Trong phòng lập tức tràn ngập tiếng kêu thảm thiết.

Người ngoài cửa tò mò dùng sức đẩy cửa, đáng tiếc đẩy mở.

Rất nhanh, kêu thảm thiết dừng .

Một đám ngã đất.

Lúc ai dám lên phản kháng nữa.

Hoa Chiêu đem đủ tiền nhét trong tay Kim Viên Viên: "Nếu hài lòng hãy tới tìm đòi, đương nhiên sẽ cho đấy."

Kim Viên Viên bây giờ tâm tư quan tâm đến chút tiền trong tay rồi, hiện tại trong đầu cô còn đang suy nghĩ chuyện mạo danh thế .

Đột nhiên, cô đem tiền nhét tay Hoa Chiêu.

"Chúng cần tiền nữa, chuyện của , cầu xin cô chớ ngoài ?" Cô khẩn cầu mà Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu mấy Kim gia đầy đất.

Bọn đều trừng mắt phẫn nộ mà Kim Viên Viên.

Số tiền là của bọn đấy! Của bọn đấy! Không là của cô ! Cô dựa cái gì mà chủ?

Có thể mang đến chỗ , an bài công tác cho bọn , Kim Viên Viên tất nhiên là bảo vật trong nhà, nhưng hiện tại Kim Viên Viên xem cái gì cũng , còn lấy tiền của bọn !

Thấy lửa giận của bọn , Hoa Chiêu hài lòng.

Cô càng đem tiền nhét trong tay Kim Viên Viên: "Không cần, đây là tiền các nên cầm đấy. Nhớ kỹ, nên cho đưa một phần cũng thiếu, nhưng cũng sẽ đưa nhiều hơn một phân."

Nói xong cô mấy đất , mang ngoài rồi.

Tin tưởng bọn họ sẽ dám đến nữa.

Đều là mấy mới từ núi , dễ dàng thỏa hiệp, dễ dàng thỏa mãn, 1000 đủ trấn an bọn rồi.

Hơn nữa, đều là sợ đau.

"Chú hãy xử lý cô ." Ra cửa, Hoa Chiêu liền với Hứa Tri Minh: "Tố cáo cô mạo danh thế , hơn nữa luôn theo dõi, từ xuống đều xử lý sạch sẽ."

Mạo danh thế lên đại học, khẳng định một thể thao tác đấy, sẽ liên quan đến một chuỗi . Một cũng thể buông tha.

Bằng thì về còn bao nhiêu sửa vận mệnh cả đời

Hoa Chiêu nhớ kiếp xem qua một , thi hai , mạo danh thế hai , cuộc sống chỉ một chữ thảm.

Quả thực là bi kịch nhân gian.

Hứa Tri Minh do dự một chút mới gật gật đầu.

Hoa Chiêu lúc mới nhớ tới, chuyện hình như chút vượt qua phạm vi năng lực của ông rồi.

"Chú cần hỗ trợ ?" Hoa Chiêu hỏi.

Hứa Tri Minh vậy mà lắc đầu: "Chú thử xem."

Ông như , Hoa Chiêu liền yên tâm: "Vậy lúc nào thấy cần hãy cho cháu , cháu cũng thử xem."

Cô thử dựa Diệp gia, dựa chính , thể đem chuyện dọn dẹp .

Bây giờ là một thời đại đặc biệt, xử lý chuyện phương pháp đặc thù.

Ví dụ như, tiếng đó, thì đầu tư, cam đoan trở thành bạn của người đứng đầu địa phương đó.

Ân, cô thừa dịp đầu tư thấp lợi nhuận cao ngoài kết giao một vòng ~

Hiện tại một mấy vạn hơn mười vạn, mở một nhà máy thể việc, tương lai mấy triệu khác cũng thèm đếm xỉa gì đến.

Hoa Chiêu tìm chuyện cho bận rộn, cô mơ hồ nhớ rõ mấy lãnh đạo sẽ nhậm chức trong tương lai, nếu nhớ ..., tra tư liệu nội bộ cũng tìm .

Lãnh đạo, kết giao khi đối phương đến thời.

Hoa Chiêu đầu, Hứa Tri Minh.

Chuyện xong rồi, ông ý tứ , ánh mắt còn dính ở Trương Quế Lan.

Trương Quế Lan ông , nhưng dường như luôn chú ý đến ông .

Ai.

Hoa Chiêu thở dài.

"Giải tán ." Cô với mấy vệ sỹ.

Mấy lập tức tản việc của .

Liền lộ Diêu Tam ở phía .

"Anh việc?" Hoa Chiêu hỏi .

Diêu Tam ha hả : "Không việc gì, việc gì, chỉ. . . Đi ngang qua."

Hắn vốn là tìm Hứa Tri Minh chút việc đấy, nhưng đó Hứa Tri Minh sốt ruột tới nơi rảnh mà quan tâm , hiện tại đoán chừng cũng rảnh mà phản ứng , chút ánh mắt vẫn .

Hoa Chiêu nhớ tới cách ăn mặc của mấy tay , hỏi: "Anh công việc gì?"

Diêu Tam chút hổ : "Bản công tác gì. . . Chỉ là mang theo một đám đồng hương lợp nhà cho mấy ông chủ."

Mắt Hoa Chiêu sáng ngời, chủ thầu ah.

Cô đang cần.

"Vào đây chuyện một chút, từng những hạng mục gì." Hoa Chiêu mở cửa một căn phòng khác, dẫn .

Trương Quế Lan ở cửa : "Mẹ xem bọn nhỏ."

Ở đây xem chuyện gì của bà nữa.

"Chú cũng việc, hai cứ trò chuyện a." Hứa Tri Minh nói.

Hai đều đợi Hoa Chiêu chuyện xoay nha.

Được .

Cô mời Diêu Tam .

Diêu Tam tuy đến tìm Hoa Chiêu đấy, nhưng bây giờ thể cùng Hoa Chiêu trò chuyện, quả thực so với cùng Hứa Tri Minh chuyện phiếm còn vui vẻ hơn.

" đến Bằng Thành hơn 2 năm rồi, tổng cộng 2 hạng mục, xây hơn mười tòa nhà." Diêu Tam : "Bất quá đều là cùng những nhà thầu khác một trận đấy."

"Hiện trong tay việc ?" Hoa Chiêu hỏi.

Mông của Diêu Tam ở ghế vặn vẹo uốn éo, cảm giác đổ mồ hôi, yên!

"Không , , công việc đó chấm dứt! Kế tiếp còn tìm đây !" Hắn chờ mong mà Hoa Chiêu.

"Trong tay của ngược chút việc, hứng thú ." Hoa Chiêu nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có ! Bây giờ là việc gì, đều hứng thú! Bằng thì trăm miệng ăn há mồm đòi cơm, xương cốt cũng sẽ ăn sạch." Diêu Tam nói.

"Những đều là nuôi? Không việc thả bọn họ về nhà hoặc là tự ngoài tìm việc ." Hoa Chiêu nói.

Bằng Thành hiện tại thiếu , thiếu tiền, cánh tay chân sức lực, sẽ lo cơm ăn.

Vẻ mặt Diêu Tam lộ sự chua xót: "Trước cũng như đấy, nhưng , thực sự xin bọn ! Bọn theo , vất vất vả vả nửa năm, trả lương cho bọn . . . ."

Những tiếp xúc với ông chủ, chỉ thể tìm chủ thầu là .

Trên một trăm , vây quanh .

Hắn mỗi ngày bao ăn quản uống, thật sự là chi tiêu một khoản nhỏ.

Hắn tìm Hứa Tri Minh, cũng là bên mặt quản việc , để kết toán tiền công cho .

hiện tại a, lãnh đạo cũng thể đắc tội đấy. . . .

Đối phương cũng đưa, chỉ là kéo dài, ngày mai đưa, ngày mốt đưa, kéo kéo kéo, kéo dài tới bình thường chịu nổi, một nữa tìm việc mới, thời gian để yêu cầu kết toán sổ sách..

Diêu Tam chờ mong mà Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nhận.

là sứ giả chính nghĩa, việc cũng quản.

"Công việc nhỏ mà , chính là một hạng mục 200 vạn, ý định xây dựng một tòa nhà 4 tầng, các thể ?" Hoa Chiêu .

Diêu Tam chút thất vọng, bất quá cũng là trong dự liệu.

thể ôm chuyện của mà đắc tội với khác? Đối phương cùng cô cũng quá quen thuộc.

Hắn cũng chỗ gì cho cô, chút chỗ có thể lấy , đoán chừng cũng chướng mắt.

Đến 200 vạn trong miệng cũng chỉ là việc nhỏ đây .

"Được ! Chúng dám chắc ! Công việc cứ giao cho chúng , bà chủ cô cứ yên tâm ! Chúng khẳng định nhanh ! Chỉ điều. . ." Diêu Tam dừng một chút: "Chuyện tiền công, thể nửa tháng kết toán một . . ."

Hắn chút thấp thỏm yên.

Đối với kiến trúc của nhà nước, là một tháng kết toán một , công trường khác, đều là xong mới kết toán một , sợ nửa đường bỏ chạy nữa, chậm trễ tiến độ công trình.

chuyện cũng mạo hiểm, xong trả tiền.

là trứng chọi đá, kiếm tiền sẽ tiếp nhận quy tắc ngầm .

Nửa tháng kết toán một , quả thực quá phận.

" cũng biện pháp nào, bọn chút xúc động, sợ thấy tiền, bọn sẽ ." Hắn càng càng chột .

Việc do chính bản năng lực, liên quan gì với Hoa Chiêu?

Nói Diêu Tam cũng tự xấu hổ.

"Nửa tháng kết toán một cũng , bất quá quy định tiến độ công trình, kết thúc đúng thời hạn sẽ phạt tiền." Hoa Chiêu .

100 ngưởi đến, xây một toà nhà 4 tầng, tổng cộng cũng mất mấy tháng, kết toán nhiều hơn mấy cũng cả.

Cô cũng sợ những sẽ bỏ chạy việc.

Một toà nhà 4 tầng, thật sự chỉ là việc nhỏ, chỉ cần ngoài hô tiền lương trả theo tháng, ngày hôm sẽ nhiều đến đấy.

Diêu Tam cẩn thận, hỏi: "Tiến độ công trình cô tính định đoạt thế nào? Phạt tiền thì phạt bao nhiêu?"

Hắn sợ Hoa Chiêu định một nhiệm vụ thể thành, phạt tiền . . . .

Tuy cô thoạt như loại .

từng nếm qua một thiệt thòi, ai cũng tin rồi.

Vương Tín tên vương bát đản còn thiếu chút cùng kết bái thành em ! Một bộ thể vì tiếc cả mạng sống, kết quả đầu liền cho hai đao.

Hoa Chiêu. . . . .

"Tiến độ công trình dựa theo tiêu chuẩn quốc gia, cho phép ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bảo đảm chất lượng mà thành." Hoa Chiêu nói.

"Về phần phạt tiền, chậm một ngày liền khấu trừ một ngày tiền lương."

Vừa theo như tiêu chuẩn quốc gia, Diêu Tam liền an tâm.

Nghe xong khấu trừ một ngày tiền lương, càng yên tâm.

Người chỉ lo lắng tiến độ, lừa tiền .

"Bà chủ, chúng lúc nào khởi công?" Diêu Tam thực sự hỏi.

"Chờ một chút, mà còn mua đây ."

Một câu cho nụ mặt Diêu Tam vỡ vụn.

Mà còn mua?

Vậy khi ăn cho thành bã có thể khởi công ?

"Nhanh thôi, chờ ba ngày." Hoa Chiêu .

"Được." Diêu Tam cao hứng rồi, ba ngày, vẫn thể đợi đấy.

Hắn cho rằng đất của Hoa Chiêu còn thiếu 3 ngày nữa mới tới tay, tuyệt đối thể tưởng Hoa Chiêu còn mảnh đất ở chỗ nào.

Nếu rõ, đoán chừng sẽ cho rằng Hoa Chiêu đang trêu chọc , đầu ngay.

"3 ngày hãy đến tìm ." Hoa Chiêu nói.

"Ai! Được !" Diêu Tam cao hứng bừng bừng mà thẳng bước .

Hoa Chiêu gọi điện thoại gọi Tần Trác tới.

"Trước đó trong tay 200 vạn, cảm thấy hiện tại bằng trực tiếp xây một toà nhà mới, cũng xài nhiều hơn bao nhiêu tiền." Hoa Chiêu nói.

"Được, chị dâu đúng." Tần Trác nói.

Ở Bằng Thành mấy năm , thấy nhiều toà nhà cũ rồi, chút hiểu rõ.

"Vậy thì xây dựng một cái, dự toán 200 vạn, địa điểm nào lý tưởng ?" Hoa Chiêu hỏi.

Kiếp hoạt động ở Bằng Thành, nhưng là giá phòng nội thành và ngoại thành khác biệt lớn.

Một mét vuong chênh lệch 1 vạn, một tòa nhà sẽ giá chênh lệch trời.

Cô sợ chọn một địa điểm tương lai sẽ Tần Trác oán trách.

Cho nên để chính bản chọn a, cũng chẳng trách ai.

"Địa chỉ em ngược mấy nơi đang suy nghĩ." Tần Trác .

Xây nhà cho thuê, nhất định xây ở nơi nhiều , ở Bằng Thành lâu như , rõ nơi nào nhiều nhất.

Hoa Chiêu địa chỉ cảm thấy quen tai.

"Mấy chỗ chị cũng mấy miếng đất?" Cô hỏi.

"Có." Tần Trác : "Em cảm thấy những nơi , chị tùy tiện mua, em liền mua."

"Cậu mua cho mấy miếng ?" Hoa Chiêu hỏi.

"Không ." Tần Trác : "Lúc em tiền."

Lúc mua mấy miếng đất , Bằng Thành còn bắt đầu phát triển, hoặc là mới phát triển, mà rẻ.

Lúc đất rẻ chướng mắt, cảm thấy Hoa Chiêu xài tiền bậy bạ. . . .

Mình cũng gấp, dù dễ dàng như , chờ kiếm tiền mua.

Kết quả hiện tại giá đất cũng trở nhiều , tuy cũng chút trước rồi, nhưng mua nổi rồi.

200 vạn là đủ mua một miếng lớn nhỏ đấy, nhưng mua xong sẽ tiền xây nhà rồi.

Cho nên , 200 vạn cái gì cũng , cần đắc chí.

"Cậu cho chị một chút về tình huống mấy miếng đất xem." Hoa Chiêu .

Cô đang nghĩ, cô giấy tờ của những miếng đất , nhưng mang theo .

Cụ thể ở , cô cũng nhớ rõ.

Tần Trác nhớ rõ rõ ràng, dù đều là tự mua đấy.

Hắn tìm bản đồ mà khách sạn tặng, chỉ cho Hoa Chiêu.

"Cậu cảm thấy mấy miếng đất , miếng nào là thích hợp nhất?" Hoa Chiêu hỏi.

"Chị đầu tư?" Mắt Tần Trác sáng ngời.

Có Hoa Chiêu đầu tư..., càng ít mạo hiểm hơn!

Hoa Chiêu tuyệt đối sẽ thâm hụt tiền mua bán!

"Em cảm thấy chỗ !" Tần Trác chỉ một miếng đất.

Xung quanh đều là nhà cao tầng, xây xong rồi, đang sửa chữa.

Hơn nữa tư liệu nội bộ, khu vực sẽ là khu buôn bán trọng điểm trong tương lai.

Người công tác ở đây, khẳng định đều thiếu tiền, phòng ở lo cho thuê .

"Vậy , bán cho ." Hoa Chiêu .

"À?" Tần Trác lập tức thất vọng: "Không hùn vốn ?"

Hoa Chiêu : "Không , chị vẫn chờ trở thành Tần tổng .”

cùng thích hùn vốn.

Đường Phương Hà tính, cô còn xem bà thích, tương lai nếu Đường Phương Hà dám phản bội cô, cô cũng sẽ nương tay.

Tần Trác giống, mấy năm vì cô mà bận bận , nể mặt cô cô cùng Tần Hướng Đông, thực sự mâu thuẫn gì, cô cũng hạ thủ.

Cho nên hợp tác.

"Được a." Tần Trác .

"Theo như giá thị trường bán cho ah, cũng giá mua lúc , chị dâu bao giờ chịu thiệt thòi đấy." Hoa Chiêu .

Tần Trác khổ, bất quá đây mới là Hoa Chiêu đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-263.html.]

"Được." Hắn .

Vốn cũng ý định chiếm tiện nghi của Hoa Chiêu, chị , cũng sẽ dựa theo giá thị trường mà mua.

Sau khi xác định vị trí, Hoa Chiêu liền mang theo một đám nhỏ hiện trường.

Mảnh đất là của họ bọn chúng đấy, sắp tới sẽ xây dựng một công trình ở đây.

Đây cũng là một kiểu kiến thức.

Tương lai bọn trưởng thành, cũng nên sự nghiệp lớn.

“Mọi thử nghĩ xem, tòa nhà xây xong , lãi nhất?” Hoa Chiêu cũng bồi dưỡng ý thức kinh doanh của bọn chúng.

"Mở cửa hàng! Bán cửa hàng bách hóa." Có ngay.

"Mở một thư viện."

"Mở một nhà hàng."

"Mở rạp chiếu phim!"

nhiều ý tưởng

Hoa Chiêu : "Trở về đem ý nghĩ của xuống, thành một bài văn với tiêu đề “ một miếng đất” nếu một miếng đất, các cháu sử dụng nó như thế nào."

Diệp Thâm ở một bên , bọn nhóc nếu để cho Hoa Chiêu dạy dỗ, đoán chừng Diệp gia bọn họ về sẽ trở thành một gia tộc buôn bán?

Hoa Chiêu cảm thấy suy nghĩ nhiều, mấy đứa nhỏ hiện tại mặt vẫn bình thường, hiển nhiên đối với việc chính một miếng đất cũng thấy hứng thú.

Hai ngày , Hoa Chiêu thăm dò những mảnh đất khác của cô.

Có nhiều chỗ đến xem qua một , nhưng hiện tại , xung quanh đổi nhiều, nhận rồi.

Cô cũng nên quy hoạch một chút các hạng mục của rồi.

Nếu đất nhàn rỗi lâu sẽ thu hồi.

Tất nhiên là bao giờ đến tình trạng đó, giá đất hiện tại quả thực tăng gấp mấy , thậm chí hơn chục ở những nơi , giờ cô thể kiếm nhiều tiền nhờ sang tên đổi chủ.

giữ trong tay sẽ kiếm nhiều hơn nữa....

Tần Trác tiền, thể thao tác gian nhỏ, mạo hiểm, chỉ thể xây nhà cho thuê.

tiền sợ lỗ, nên nhiều chỗ để hoạt động.

Một tòa nhà văn phòng ở đây, một khách sạn ở , một khu dân cư và thương mại ở đó.

Công ty bất động sản của cô thành lập lâu, cũng đến lúc chính thức khởi động dự án, nếu sẽ hổ khi đối mặt với Diệp Danh.

Lúc Diệp Danh khuyên cô vội, cô nhất quyết , kết quả thủ tục xử lý xong , cô để đó.

Ngẫm cũng chút hổ.

Hoa Chiêu , đợi Diêu Tam đến, sẽ nhờ giới thiệu cho một nhà thầu đáng tin cậy, cô bên còn hạng mục lớn.

Diêu Tam... Hạng mục lớn vì để cho ? Chẳng lẽ là bởi vì ?

"Anh quá bốc đồng, bởi vì một nhân viên phục vụ lời lạnh nhạt, thể dẫn đến đập phá."

Hoa Chiêu , mặt tươi : "Nếu như đúng lúc đụng , nếu như khi ăn xong mới đến, nếu đến sớm hơn một giờ, cũng xong, hiểu ?"

Khi đó cô cái gì cũng .

Nếu như cô xuống xe lửa thấy đập phá cửa hàng, một giây đập nát chính là Diêu Tam.

"Thiên hạ ông chủ như cũng ít đấy, gặp coi như gặp may." Hoa Chiêu nói.

Diêu Tam một mồ hôi lạnh.

Sự đắc chí mấy ngày nay lập tức biến mất.

Hoa Chiêu đúng, phàm là gặp ông chủ khác, công nhân của cửa hàng xảy vấn đề, đập phá cửa hàng cũng đạo lý.

Dùng năng lực của Hoa Chiêu, thể cho bồi thường đến táng gia bại sản.

Ân, Hoa Chiêu còn giúp ngăn cản một tai hoạ, những phục vụ trong hàng đó vốn lao về phía đấy.

Tất nhiên so với Hoa Chiêu, dễ bóp hơn nhiều.

Đến lúc đó, cũng thủ đoạn như Hoa Chiêu, đem doạ sợ dám đến nữa.

Hắn nhiều lắm là đem đánh một trận, đó cảnh sát bắt .

Không giống Hoa Chiêu đánh rồi, bọn căn bản dám báo động.

" sai , về gặp chuyện nhất định sẽ tỉnh táo." Diêu Tam .

Hoa Chiêu , những lời , lên còn chút cứu , chỉ xem thể thôi.

... .

Kim Viên Viên đang "Vây công" .

"Chúng tố cáo cô a! Ai ôi!!!. . . ." Dượng của Kim Viên Viên, vốn là đầu bếp của tiệm cơm .

Hắn ngay từ đầu của Diêu Tam đánh cho chút nghiêm trọng, đầu rơi m.á.u chảy đấy, về của Hoa Chiêu đè xuống đất cọ xát một chầu, hiện tại đau đến mức thể rời giường.

Hắn nuốt trôi cơn tức , báo cảnh sát.

Kim Viên Viên cho.

"Báo cảnh sát cũng vô dụng, ai thấy bọn đánh chúng hả?" Kim Viên Viên nói.

Một câu cho câm miệng, nín thở.

Những đóng cửa đánh , hiện tại qua mấy ngày, đầu cáo cảnh sát cũng chậm.

"Còn do cô, còn ngăn cản chúng , hoặc là lúc chúng liền tố cáo, cô khẳng định sẽ cho thêm tiền bồi thường!"

"Chắc chắn là ."

Mọi bảy mồm tám lưỡi thảo luận oán trách Kim Viên Viên, càng càng tức giận.

"Làm bây giờ? Công tác còn, chúng trở về quê?" Có hỏi.

" sẽ , về nhà tiếp tục trồng trọt ? Mỗi ngày ăn lương thực phụ, một năm cũng ăn một ngụm thịt, chịu đủ rồi, về ông tự mà về." Có tức giận .

"Anh trở về thì thể gì đây? Công tác cũng mất?" Người chuyện lấy ánh mắt liếc xéo Kim Viên Viên.

" mặc kệ, công việc đấy, cho tới bây giờ cũng từng phạm sai lầm, công tác còn cũng thể trách !" Có .

Cũng lấy ánh mắt c.h.é.m xéo Kim Viên Viên.

Kim Viên Viên rõ, những đều là cho cô đây .

Thật là. . . Trước lúc bọn dựa , thấy cô là tỏ thiết! Đối với cô quả thực so với con gái ruột nhà còn hơn, nhưng bây giờ âm dương quái khí.

"Viên Viên, chúng cũng cháu năng lực, hiện tại tất cả đều cơm ăn, cháu hãy nghĩ biện pháp ah." Cuối cùng, chú ba .

Ánh mắt , giọng cũng khách khí.

"Nghĩ biện pháp, chúng chỉ có thể về chuyện với cha cháu , công tác là cháu tìm cho chúng cũng giả, nhưng chúng đấy, cháu quấy nhiễu chúng rồi, còn để cho chúng đánh mấy trận, đây là đạo lý gì ?"

Mặt Kim Viên Viên đỏ bừng, việc nếu truyền về trong thôn, cha sẽ rõ, cha nhất định sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ mắng cô .

Còn chuyện thế . . . .

Kim Viên Viên hiện tại thể nghĩ tới chuyện , nghĩ tới liền hoảng sợ.

"Tốt , cháu ngoài nghĩ biện pháp." Cô vội vàng từ phòng trọ mới tìm , tìm Âu Dương.

"Tiệm cơm mới lúc nào mở? Nhanh chóng mở ..., đem những dàn xếp xuống, tránh khỏi bọn phiền em." Nhìn thấy Âu Dương, Kim Viên Viên .

"Hiện tại giống với lúc nữa, mở liền mở ." Âu Dương nhíu mày : "Các đắc tội Trương Quế Lan, còn xuất tiền mở tiệm cơm?"

"Không em đắc tội đấy, là Đào Đào." Kim Viên Viên nói.

"Đã sớm với em thể cho nó tới tiệm cơm công tác, em , hiện tại xong ?" Âu Dương bất mãn .

"Ai như ?" Kim Viên Viên thấy thái độ của liền tức giận: "Nó lớn như rồi, từ trong nhà , công tác, nhàn rỗi như em nuôi nó ?"

"Hừ, lúc nào cô cũng lý." Âu Dương hừ lạnh.

"Anh thái độ gì ?" Kim Viên Viên trừng mắt: "Được! Cho dù việc sai , hiện tại như , việc cấp bách là nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề! Mà oán trách !"

Âu Dương lộ vẻ nhạo: "Sinh viên đúng là sinh viên, chuyện trình độ, còn dùng thành ngữ đây ."

Mặt Kim Viên Viên thoáng cái trắng bệch, ?

Hắn ? Ngày đó căn bản ở bên ngoài khách sạn!

Chuyện cô mạo danh, ngoại trừ cha và mấy qua tay , khác rõ.

cũng sẽ ngốc mà cho Âu Dương.

Âu Dương là ngoài trường mà khi cô lên đại học mới gặp , điên cuồng theo đuổi cô , bộ dạng tuấn, đối với cô , sủng cô như công chúa, cô đáp ứng.

Sau khi nghiệp đại học lời hắn, từ bỏ công tác phân phối, đến tiệm cơm công, nhẫn nhịn cùng bà chủ mập mờ. . . .

"! mạo danh đấy! Thế nào a? Anh bây giờ? Cùng chia tay ?" Kim Viên Viên hung ác mà Âu Dương.

Âu Dương lên tiếng.

Trầm mặc chính là một loại thái độ.

Lòng Kim Viên Viên lạnh trầm xuống, cô cái gì cũng cho rồi, vậy mà cùng cô chia tay?

"Không cửa ! Anh dám cùng chia tay, sẽ cho Trương Quế Lan những ý định xa của ! Nhìn Hoa Chiêu thể quấn lấy !"

Âu Dương lập tức đổi sắc mặt, vẻ mặt tức giận mà quát: "Nói cái gì đó? Ai chia tay hả? Anh là hạng như ? Anh chỉ đang tức giận, em luôn thừa nhận chính sai, lý còn bao biện ba phần!

"Giống như chuyện , từ đầu đến chân đều là em sai, em còn thừa nhận!"

Sắc mặt Kim Viên Viên khá hơn nhiều.

"Được rồi, tìm Trương Quế Lan, xem chuyện , nếu như thể thành, nhanh đem tiệm cơm mở cửa..., dàn xếp bầy tổ tông nhà em." Âu Dương : "Lại cầu xin bà , chuyện của em, thể với bên ngoài."

Sắc mặt Kim Viên Viên triệt để lên : "Vậy nhanh ."

Âu Dương , sắc mặt lo lắng liền biến mất, khóe miệng nhếch lên trào phúng .

Hắn bệnh mới thể dùng những "Đại gia" , nguyên một đám tổ tông, còn dùng phận là lớn để áp lên đầu , còn thấy bọn họ cùng Kim Viên Viên khoa tay múa chân.

Thực sự đến tay , khẳng định cũng sẽ cùng khoa tay múa chân.

Hơn nữa thử qua tay nghề của đầu bếp , nếu bỏ đồ gia vị của Trương Quế Lan, thật sự cái gì cũng , bày quán ven đường cũng ăn.

Kim Viên Viên chính là như , vĩnh viễn nhận .

. . .

Nghe Âu Dương gặp , Trương Quế Lan lập tức : "Không gặp."

Vệ sỹ ngoài trở về: "Hắn cùng Kim Viên Viên chia tay rồi, là tới xin đấy, đến cầu tình."

Trương Quế Lan sững sờ.

Hoa Chiêu ở một bên : "Cứ để cho ."

Trương Quế Lan lập tức : "Con gặp gì? Mẹ gặp."

"Mẹ xem sắc mặt, cũng cùng Kim Viên Viên chia tay rồi, hai quen nhiều năm, tình cảm vô cùng, lập tức kết hôn ?" Hoa Chiêu : "Loại thấy qua a? Phải thêm kiến thức, tránh khỏi về gặp khác nữa sẽ mệt c.h.ế.t đấy, còn thể lừa."

Nói cho Trương Quế Lan hổ .

Trước bà thực sự cảm thấy Âu Dương là đàn ông , đối với bạn gái như , thấy bà cũng hâm mộ. . . Kết quả chia tay hả?

"Làm chia tay hả?" Âu Dương nhà, Hoa Chiêu lập tức hỏi.

Âu Dương lập tức khổ: " nghĩ tới cô như , vậy mà mạo danh khác lên đại học, loại nhân phẩm như , thể vượt qua rào cản trong lòng."

Nói lắm, như chính trực .

Nét mặt của xác thực cũng chính trực, vẻ mặt vì đại nghĩa quản

Trương Quế Lan tuy mặt biểu tình, nhưng đáy mắt thậm chí chút ít giãy dụa.

Trong lòng Hoa Chiêu thở dài, của cô kiến thức vẫn quá ít.

Nhìn bình thường còn thể, nhưng chống mấy kẻ thích diễn trò, bà cũng là đối thủ.

Tuy trong nhà nhiều diên viên, ví dụ như Diệp Thư, Miêu Lan Chi, nhưng những đều chân thành đối đãi với bà , diễn kịch.

Trương Quế Lan liền rồi.

"Tốt , chúng , hôm nay đến đây còn chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi.

" chính là cùng chị Trương một tiếng, cùng cô phân rõ giới hạn, cô là cô , , là loại , những chuyện , cô cũng với ."

Âu Dương thở dài: "Bất quá vẫn xin , thực xin ."

"Được, đó thì ?" Hoa Chiêu gặm hạt dưa .

Âu Dương cảm thấy Hoa Chiêu ở đây, thật sự vướng bận.

Thái độ đắn , quá phá hư khí rồi. . . .

vẫn kiên trì tiếp: "Chỉ là căn nhà , chủ nhà đến hỏi còn thuê nữa , chị Trương, đó là một chỗ , bỏ qua thì quá đáng tiếc."

"Xem địa điểm gì? Mở tiệm cơm?" Hoa Chiêu hỏi.

" ." Âu Dương nói.

"Hai đó bàn bạc thế nào ? Mở tiệm cơm gì? Hình thức kinh doanh thế nào? Anh định bỏ vốn nhập cổ phần? Ra bao nhiêu?" Hoa Chiêu hỏi.

Âu Dương cùng cô chuyện, cảm thấy lúc chuyện, đáy mắt cô đều là trào phúng cùng trêu chọc, cô xem thường .

Sự tức giận từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, nhưng càng thả lỏng, đến càng tự nhiên càng mắt.

"Chúng định mở tiệm cơm đặc biệt, chuyên bán các loại canh, Bằng Thành hiện tại tuy đều là từ bên ngoài, nhưng phương nam nhiều hơn một chút, bọn càng thích ăn canh."

Âu Dương : " chị Trương từng qua hình thức kinh doanh của các ở thủ đô, nhà hàng tư nhân chỉ tiếp đãi khách cao cấp, cảm thấy , chúng thể dùng loại hình thức kinh doanh .”

"Một chén canh bán bằng 10 giá tiền bình thường, bán cho kẻ tiền, tại 10 chén bán cho bình thường? Vừa xuất lực thu kết quả , kiếm ít tiền." Âu Dương chậm rãi .

Nếu như khách đến nhà hàng bọn đều là ông chủ, đều là lãnh đạo, ông chủ như có thể lấy tuyệt đối chỉ là tiền cơm vài bữa .

Đem những hầu hạ , đạt chính là nhân mạch!

Hắn thể lợi dụng những nhiều chuyện mà bình thường như ! Sẽ kiếm tiền thể tưởng tượng !

Hoa Chiêu nhẹ nhàng vỗ tay: "Nói đúng, cũng nghĩ như ."

Âu Dương suy nghĩ lúc của cô, bằng thì tiệm cơm ở thủ đô cũng sẽ mở như .

Về phần ở đây, lúc chính là vì đem Trương Quế Lan đuổi tới cùng Hứa Tri Minh chuyện yêu đương đấy, gấp cô cũng nhiều lời.

Hơn nữa Trương Quế Lan một ở đây, cũng chống đỡ nổi loại hình kinh doanh như ở thủ đô, cô gì, chỉ để cho chính bà tự .

Kết quả hiện tại yêu đương cùng tiệm cơm đều cho đến mức đập phá.

Không nghĩ tới cũng Hoa Chiêu khẳng định, Âu Dương bình tĩnh , tiếp tục : "Về phần bỏ vốn, xuất gia đình bình thường, tiền vốn gì, chỉ thể thêm chút sức cho chị Trương.

"Cô yên tâm, nhất định kinh doanh thật tiệm cơm , tuyệt đối sẽ phát sinh chuyện như Kim Viên Viên!"

Hoa Chiêu điều tra qua , , là Hứa Tri Minh điều tra qua , ngày đó khi Hứa Tri Minh đem tư liệu của Âu Dương cho cô rồi.

Hắn xác thực xuất gia đình bình thường, cha đều là công nhân bình thường, trong nhà chị em một đống, cuộc sống chút túng quẫn.

Dựa một chút quan hệ thích, dựa miệng lưỡi, công nhân tạm thời trong một đơn vị.

đó cho con gái của ông chủ thích.

Lúc hai đang mập mờ, một đàn ông thích cô bé ép buộc đến còn đường để .

Sau đó Âu Dương gặp Kim Viên Viên, lập tức thích cô sinh viên , và rời xa con gái của ông chủ.

Này mới khiến tiếp tục đơn vị lăn lộn tiếp.

cũng lăn lộn thoải mái.

Một đến Bằng Thành công tác, đúng lúc đến tiệm cơm của Trương Quế Lan ăn cơm, lập tức giật nảy . . . . .

Sau khi Kim Viên Viên nghiệp, liền đem đưa đến mặt Trương Quế Lan.

"Không xuất tiền chỉ xuất lực ?" Hoa Chiêu cao thấp quét mắt : "Vậy còn định chia hoa hồng? Chỉ vì lớn lên trai ?"

Nói lắm, xuất lực, kết quả chính là công đấy, còn chia hoa hồng? Hắn khả năng thật sự cảm thấy lớn lên trai.

Âu Dương cho chút hổ, nhưng kiên trì : " cũng nhân mạch, quen nhiều , thể giới thiệu cho bọn họ tới tiệm cơm ăn cơm."

"Anh quen những , đều là giống như ? Ví dụ như lái xe của đơn vị, bảo an, bán hàng? Chiếm chút món lời nhỏ, tuyệt đối lãnh đạo, đúng ?" Hoa Chiêu thẳng.

Mặt Âu Dương hiển hiện vẻ hổ, cho nên , thích cùng Hoa Chiêu chuyện!

"Tốt , điều xong, thể nha." Hoa Chiêu .

Âu Dương đầu về phía Trương Quế Lan: "Chị. . . ."

"Ngừng." Hoa Chiêu : "Đừng gọi đến mật như , ai là chị của ? Bà là chị của , còn gọi một tiếng ~?"

Ánh mắt cô lạnh lùng.

Âu Dương thở dài, khổ : "Xem chúng khả năng hợp tác. chị xem thể như ? Trong tay em kỳ thật một chút tiền, thể mở một tiệm cơm, chị Trương, chị thể bán cho em công thức gia vị bí mật của chị , em sẽ chia cho tiệm cơm của chị một nửa tiền hoa hồng.”

"Tương lai tiệm cơm mặc kệ mở bao nhiêu tiệm, em đều chia cho chị một nửa tiền hoa hồng." Âu Dương lời thề son sắt.

Hoa Chiêu quả thực thể tin những gì cô đã, lập tức "HAAA" một tiếng: "Anh thật lớn mặt!"

Âu Dương hùng hồn : "Nó chỉ là một chút gia vị, nhưng thể đổi lấy mấy vạn, hơn mười vạn, thậm chí mấy trăm vạn mấy ngàn vạn tiền lời trong tương lai, xứng ?"

Hắn khẩu khí lớn, tin tưởng tràn đầy!

"Anh xem, rõ ràng rõ đồ gia vị giá trị bao nhiêu." Hoa Chiêu gật đầu: "Thật sự ánh mắt , nó thực sự xứng đáng với giá trị hàng ngàn vạn”.

Âu Dương , thấy Hoa Chiêu : " xứng."

"Tiễn khách." Hoa Chiêu nói.

Lưu Minh lập tức mở cửa, Âu Dương.

Âu Dương vẫn yên, như thấy lời Hoa Chiêu : "Vậy trực tiếp bán cho ? Bao nhiêu tiền một cân, cô một con ?"

Hoa Chiêu về phía Lưu Minh.

Lưu Minh lập tức tới kéo Âu Dương .

Âu Dương chỉ kịp liếc Hoa Chiêu, ánh mắt lạnh như băng.

"Mẹ! Mẹ xem , còn trừng mắt với con!" Hoa Chiêu lập tức kéo Trương Quế Lan .

Trương Quế Lan cũng thuận thế thấy ánh mắt của Âu Dương, bà lập tức nhíu mày.

Biểu cảm Âu Dương cứng đờ.

Cửa lớn đóng cản trở tầm mắt của .

Nụ mặt Hoa Chiêu cũng biến mất.

"Mẹ thấy ? Chính là kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, lòng tham đáy." Cô .

Trương Quế Lan hiện tại mới , Âu Dương thực tế coi trọng cách điều chế gia vị trong tiệm.

Trước chỉ khen ngợi tiệm cơm, khen bà kinh doanh, một chữ cũng đề cập tới "tinh chất gà".

hiện tại ngẫm , từng mấy dẫn đường cho bà cách điều chế.

Bà đều ăn ngay thật rồi: "Con gái của trộn đấy, ."

Nhờ như thế ah...

"Không đề cập tới nữa, mất mặt." Trương Quế Lan đột nhiên .

Nghĩ tới chính từng ở mặt Hoa Chiêu khen ngợi loại , bà liền hổ.

"Bất quá con thực sự cảm thấy đúng? Chúng có thể tiếp tục phương thức kinh doanh ? Tiếp nhận đặt mở cửa cho khách bình thường? Không kiếm tiền của bình thường?" Trương Quế Lan hỏi.

"Không." Hoa Chiêu lắc đầu: "Ở đây Diệp gia tọa trấn, chúng danh tiếng ở đây, sẽ ai mua."

Cửa hàng ở thủ đô thật là bởi vì ăn ngon mới bán mắc như ?

Không .

Là vì Diệp gia, bởi vì vòng tròn luẩn quẩn.

Ở chỗ núi cao hoàng đế xa đấy, ở đây vòng tròn luẩn quẩn Diệp gia là một chuyện, cho dù , khẳng định cũng chỉ là sơ qua.

Không ích, cũng cần trông mong.

Đụng chuyện gì cho chút mặt mũi cũng tệ .

Ở chỗ mở một cửa hàng giống thủ đô cũng , nhưng cần năng lực tọa trấn sắp xếp.

Người như ngược một , Diệp Thâm. . . . .

Diệp Thâm lúc quá bận việc thì ?

Hoa Chiêu ngẫm cũng khó xử.

"Tiệm cơm vẫn nên dành cho bình thường, nhưng cao cấp hơn một chút." Cô .

Kẻ tiền ở Bằng thành sẽ ngày càng nhiều, bọn cần mấy tiệm ăn nhỏ như ruồi, dù cho ăn ngon cũng sẽ đấy, cái bọn ăn là môi trường, là mặt mũi.

"Mẹ chọn địa điểm để mở nhà hàng ah, thấy nhà hàng trong khách sạn ở Bàng Thành ? Chúng mở một cái xa hoa hơn đấy.” Hoa Chiêu nói.

Trương Quế Lan chút nhếch miệng, sự xa hoa của khách sạn ở Bằng Thành bà cũng từng thấy qua ở thủ đô đấy, còn xa hoa hơn so với chỗ , bà căn bản tưởng tượng .

"Mẹ cứ chọn địa chỉ, con sẽ thiết kế." Hoa Chiêu nói.

So với cô, Trương Quế Lan hiện tại hiểu rõ Bằng Thành nhiều hơn, Hoa Chiêu yên tâm để cho bà chọn.

quan tâm miếng đất kiếm nhiều tiền ít tiền, dù cô cũng ý định bán, cô định mở một nhà hàng lâu đời.

Một trăm năm, hai trăm năm , nó vẫn sừng sững ở đó, coi như là các cô lưu chút gì đó của thời đại .

Hoa Chiêu : "Phải lớn mật mà chọn, 10 mẫu đất trở lên."

Trương Quế Lan kinh ngạc : "10 mẫu? Bao nhiêu tiệm cơm mà cần 10 mẫu?"

"Chúng xây dựng hoa viên, khách sạn trong rừng cây nhỏ." Suy nghĩ của Hoa Chiêu như suối tuôn, lập tức lấy một tờ giấy bắt đầu vẽ cho Trương Quế Lan.

xây một khu vườn kiểu Trung Quốc, ở bên trong ẩn giấu một cái khách sạn.

Nó là một phiên bản nâng cấp của bếp Trương gia.

"À, đến chuyện , tiệm cơm của thủ đô cũng đổi chỗ rồi, cái ngõ quá nhỏ chút xứng với nó." Hoa Chiêu nói.

Trước suy nghĩ của cô vẫn đơn giản, nghĩ tới mở tiệm cơm để kiếm tiền, nhưng ngờ nó lãi đến , đến ăn cũng càng lúc càng nhiều.

Mà xung quanh nó, là đại tạp viện.

Môi trường đáng lo ngại.

"Ở thủ đô, con cũng sẽ mua 10 mẫu để nó."

Hoa Chiêu vẽ.

Rất nhanh hình thức ban đầu của khu rừng nhỏ vẽ .

Trương Quế Lan xong động tâm : "Được, con cái gì đều , cứ theo như con ."

Hoa Chiêu .

Cô thích nhất điểm ở Trương Quế Lan, quyết đoán, dám .

Hơn nữa năng lực hành động cũng tệ.

Hoa Chiêu chỉ vẽ lên một sơ đồ phác thảo, bà liền lên tìm.

"Lần con đầu tư, quản lý. . ." Trương Quế Lan liền dừng , bà cũng hổ khi quản lý, quản cho thành cái dạng gì.

Bà cũng chút lòng tin. . . .

"Ngã một khôn hơn một chút, cứ giao cho quản lý." Hoa Chiêu .

"Được." Trương Quế Lan gật gật đầu: "Mẹ , chuyện tuyệt đối sẽ tái phạm."

Nói xong bà ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c mà ngoài.

Bước chân chút gấp.

Hoa Chiêu , là bà hổ thẹn chuyện đó, tìm chút chuyện gì đó để né tránh Hứa Tri Minh.

Đến đây mới phát hiện, lực ảnh hưởng của Hứa Tri Minh đối với bà vẫn chút lớn đấy, hai đến cùng thể cắt đứt .

Hoa Chiêu dậy, gọi Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần tới, đem chuyện cửa hàng với bọn chúng.

Bọn chúng cũng nhỏ nữa, những quyết sách quan trọng trong gia đình, bọn chúng cũng quyền tham dự.

Nghe thấy đổi tiệm cơm, bốn đứa trẻ đều vui vẻ.

"Em sớm Kim Viên Viên rồi." Đại Cần đột nhiên .

"Làm ?" Hoa Chiêu hỏi.

"Cô . . ." Đại Cần liếc Đại Vĩ, chuyện.

Mặt Đại Vĩ đột nhiên chút hồng, trừng mắt , cho con bé .

“Có chuyện gì ?” Hoa Chiêu càng hiếu kỳ rồi, hỏi Đại Vĩ.

Tiểu Cần mở miệng: "Cô thông đồng với cả."

Hoa Chiêu lập tức trừng lớn mắt, may mắn uống nước, bằng thì khẳng định phun .

một giây , hai mắt cô nhíu , nguy hiểm : "Thật sự?"

Đại Vĩ mới 15!

Tuy ăn ngon lớn lên , hiện tại cao hơn một mét bảy, dáng một trai trai phong độ, nhưng đầu óc vẫn trưởng thành!

lúc gì với thằng bé quả thực đều tục tĩu!

"Đừng mò!" Đại Vĩ xấu hổ mà trừng mắt Tiểu Cần: "Không thể nào!"

"Cô tranh cướp giặt quần áo cho cả! Đến đồ lót cũng giặt! Không cho cô giặt cô liền cướp! Không hổ!" Tiểu Cần nói.

Hoa Chiêu lập tức đánh c.h.ế.t Kim Viên Viên.

"Còn Kim Đào Đào , từ khi đến liền vây quanh cả, đôi khi còn cùng chị đoạt đồ lót của cả!" Tiểu Cần : "Buồn nôn c.h.ế.t !"

Mặt Đại Vĩ đỏ đến nhỏ máu.

Hoa Chiêu hỏi: "Vậy ẹm ý gì? Thích cả hai đó?"

Mặt Đại Vĩ lập tức dọa trắng bệch : "Không , ! Em ai cũng thích!"

"Vậy quần áo tự giặt, chờ bọn họ đến cướp?" Hoa Chiêu chằm chằm .

"Oan uổng! Em đều giặt sạch! Họ phòng lục lọi những gì em giặt đem giặt !” Đại Vĩ vẻ mặt ủy khuất.

"Hơn nữa cũng buồn nôn như hai em , bọn họ đem quần áo của bốn em chúng em đều giặt, chính là nịnh nọt. . ." Đại Vĩ nói.

Sắc mặt Hoa Chiêu khá hơn nhiều.

"Mới ! Đồ của em cùng chị bọn họ giặt, bọn họ còn chúng em là bé gái chịu khó, tự giặt." Tiểu Cần nói.

Đại Vĩ vẻ mặt đau khổ: "Chuyện liên quan đến em. . . Về chúng em đều khoá phòng , bọn họ liền thể tiến ."

"Chị ." Hoa Chiêu gật gật đầu.

Kim Viên Viên nha, Hứa Tri Minh bên thế nào ?

Cô thò tay cầm điện thoại bên cạnh gọi qua, đối phương Hứa Tri Minh ở văn phòng, bận việc ngoài rồi.

Hoa Chiêu an tâm.

...

Âu Dương ủ rũ mà trở phòng thuê, Kim Viên Viên lập tức qua.

"Thế nào ? Cô đồng ý ? Còn vạch trần em ?" Hiện tại chuyện cô quan tâm nhất tiệm cơm gì, kế hoạch gì, mà là tiền đồ của cô .

Nếu như chuyện mạo danh vạch trần, tương lai của cô sẽ còn gì , quá khứ của cô cũng còn.

hổ khi thấy tất cả những và bạn bè của !

Mất mặt c.h.ế.t !

"Cô đồng ý, bọn họ sẽ tiếp tục vạch trần em đấy." Âu Dương .

Kỳ thật căn bản quan tâm, nhưng thế nào để chọc nỗi đau của Kim Viên Viên liền như thế đó.

Mặt Kim Viên Viên lập tức như tro tàn.

"Vậy bây giờ?" Cô hỏi.

"Anh bây giờ?" Âu Dương mặc kệ cô .

Quá khứ sợ cô đến mặt Trương Quế Lan lung tung, hiện tại cái gì đoán chừng cũng là một kết quả, còn sợ cô ?

Bất quá. . . . .

Âu Dương đột nhiên ngẩng đầu, chân thành khuyên nhủ Kim Viên Viên: "Em hãy chạy trốn a."

Chạy, những vật sẽ là của .

Loading...