Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:55:54
Lượt xem: 209
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ thật Hoa Chiêu hết, tiêm thuốc gây điếc rốt cuộc thể khôi phục , còn xem tác động sâu cạn, thời gian dài ngắn.
Một mất chức năng thính giác, chỉ cần một loại thuốc nuôi dưỡng dây thần kinh là thể khôi phục một phần chức năng.
Hoa Lão Ngũ điếc lâu , Hoa Chiêu cũng thể kiểm tra triệt để, hiện tại dám những lời , sợ hai thất vọng.
Chỉ Hoa Lão Ngũ thể chuyện, thím Mã và Mã Thu Bình cao hứng.
Hiện tại bọn họ cầu cái gì khác, chỉ cầu thằng bé thể sống như một bình thường, ít kỳ thị hơn, thể lập gia đình, thể nuôi sống bản .
Như , họ c.h.ế.t cũng nhắm mắt.
Về phần Hoa Lão Tam.
Tầm mắt Mã Thu Bình gian nan dời khỏi , kiếp chắc chắn cô tạo nghiệt, đời ông trời mới trừng phạt cô như .
"Trời quá muộn, mau nghỉ ngơi , ngày mai còn lên núi." Thím Mã lau nước mắt, bảo Hoa Chiêu trở về nghỉ ngơi.
Nghĩa địa của thôn Kháo Sơn ở trong núi, hơn một tiếng đồng hồ mới tới.
Nhìn da thịt mềm mại của Hoa Chiêu, bà sớm quên chuyện cô yếu đuối.
Hoa Chiêu cũng ở , mang bọn nhỏ trở về nhà .
Lúc nãy, mấy vệ sĩ và Phương Hải Tinh thu thập xong nhà cũ của cô, cũng đốt xong giường, miễn cưỡng thể ở .
Nhà cô chắc chắn ở hết , phân vài ở nhà thím Mã.
Một đêm ngủ, mấy đứa nhỏ đều ngủ , lầm rầm thảo luận về thôn, thảo luận về một nhà Hoa Sơn, thảo luận về thím Mã, thảo luận mấy Hoa Lão Đại.
Ở đây giống như những gì chúng nghĩ. . . .
"Thận Hành, con cẩn thận lời và hành động." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Hôm nay con tay quá nặng, nếu cả con kịp thời cứu giúp, đối phương mất m.á.u quá nhiều sẽ chết, con nên bây giờ? Tuổi còn nhỏ gánh vác vụ kiện mạng ?”
Tên nhóc đang hưng phấn ngừng lập tức câm miệng.
"Mẹ, con sai ." Thằng nhóc nhanh chóng nhận sai, chân thành.
Bởi vì nó thật sự sai.
điều đó ngăn nó tay ...
Mấy năm nay, từ khi Thận Hành 3 tuổi, thằng nhóc thường xuyên xin .
Lúc đầu là vô tình tổn thương bạn bè, về là ngoài để "trừng phạt cái ác đề cao cái thiện", thu thập những bắt nạt các bạn nhỏ khác.
Sau đó nữa, là đem ma trảo, , vươn tay về phía lớn.
Đi du lịch, thỉnh thoảng gặp chuyện gì bất bình, Tiểu Thận Hành đều là đầu tiên ngoài, gặp bất bình rút đao tương trợ.
Cho nên hôm nay tay, căn bản chút do dự, tàn nhẫn chuẩn.
Hoa Chiêu thở dài, cô cảm thấy trong bóng tối hư vô tự thiên định, thằng bé gọi là "Thận Hành", chính là cho xung quanh một ngày 800 gọi nó, nhắc nhở nó "Thận Hành", bởi vì nó căn bản cẩn thận!
Chờ mười mấy tuổi, nhanh chóng ném trong bộ đội huấn luyện , nàng thật sự chút quản .
Có thằng bé cũng để trong lòng, cô biện pháp gì.
Vẫn là theo chính sách giáo dục của Diệp gia, để cho quốc gia quản ...
"Y thuật của Vân Phi ngược , một tay châm cứu thể xuất sư ." Hoa Chiêu khen Vân Phi.
Mấy năm nay y thuật của cô luôn rèn luyện, vẫn luôn học tập với ông Tôn.
Sau đó Vân Phi cũng gia nhập, lúc đầu thằng bé tự học, về thế nào lọt mắt ông Tôn, cũng ông thu học trò.
Tính , Vân Phi chính là tiểu sư của Hoa Chiêu.
Hơn nữa thiên phú còn hơn cô, đặc biệt là một tay châm cứu, xuất thần nhập hóa. Nếu Hoa Chiêu dị năng phụ trợ, cũng chắc lợi hại như thằng bé.
Hôm nay cô thấy Vân Phi cầm m.á.u cho Hoa Long, vài mũi châm xuống cầm máu.
Nếu để cho trong nghề thấy, sẽ giật nảy .
"Con còn một chặng đường dài để ." Vân Phi khiêm tốn .
"Ừm, tiếp tục cố gắng." Hoa Chiêu .
"Được , ngủ , ngày mai còn núi." Hoa Chiêu .
Mấy đứa nhỏ lúc mới ngủ.
Hoa Chiêu giường quen thuộc , ngủ .
Nhớ năm đó, cô xuyên qua ở đây, lúc còn tưởng rằng đang mơ, còn như ....
Ha ha ha.
Cũng Diệp Thâm bên thế nào, thuận lợi chứ.
……
Chuyện đả kích Chu gia cũng thuận lợi.
Bọn họ lúc là ỷ tay nhanh chóng, thừa dịp tất cả kịp phản ứng đánh cho Chu gia tàn phế.
Bọn họ , Chu gia cũng tìm chỗ dựa.
Nhất thời cả đảo Quỳnh Châu thần hồn nát thần tính.
mà bọn cũng vấn đề ở chỗ nào.
Những kẻ lúc tham dự bắt cóc Hoa Chiêu, mấy lửa thiêu chết, mấy cứu nhưng hôn mê bất tỉnh.
Bồi bàn khách sạn?
Bây giờ miệng đóng như mấy con hàu.
Cô thể đoán chuyện liên quan đến mấy phụ nữ mất tích, nhưng hiện tại đánh c.h.ế.t cô cũng dám !
Nói sẽ gia chủ phẫn nộ giận chó đánh mèo, chính là chết!
hiện tại Chu gia cũng tâm tư đối ngoại, bọn họ đang nội đấu, tranh đoạt vị trí gia chủ.
Mặc kệ những kẻ lưng vị trí gia chủ là ai, một cũng thèm quan tâm, mặc kệ ai gia chủ, cũng liên quan đến bọn chúng.
Chúng phái ngoài truy xét những bảo vật biến mất của Chu gia.
một chút manh mối cũng , rốt cuộc đối phương che giấu tin tức xe cộ như thế nào, tra thế nào cũng .
Đương nhiên tra , bởi vì căn bản dùng xe.
Diệp Thâm cũng điểm , nhưng chỉ coi như thế lực bên thứ ba chen , đục nước béo cò .
Hoặc là nào đó ở Chu gia thừa dịp hỗn loạn trộm .
Điều càng cho Chu gia nội đấu đến lợi hại.
Điều ngược thuận tiện cho , công việc ăn biển, lập tức cướp một nửa.
Mặc dù , Chu gia cũng nghĩ đến thủ phạm là Diệp Thâm.
Anh dùng phận lão đại Bằng Thành, Chu gia chỉ cho là trúng thị trường Quỳnh Châu, vơ vét qua giới hạn.
Diệp Thâm cướp cướp, ngược vô tình phát hiện Hoa Tiểu Ngọc.
Anh lập tức nghĩ đến lời lúc của Hoa Chiêu, bảo Hoa Tiểu Ngọc trở về hầu hạ thực vật.
Chủ ý .
Diệp Thâm mặt mà dẫn Chu gia đến mặt Hoa Tiểu Ngọc.
Thế là đủ .
Bà Chu nhớ tới lời của Hoa Tiểu Ngọc, Chu Hiếu bởi vì phụ nữ khác mà mắng cô , lúc Chu Hiếu ở cùng mấy phụ nữ, rốt cuộc là ai?
Chuyện của Chu gia, chắc chắn liên quan đến mấy phụ nữ !
Mặt Hoa Tiểu Ngọc đánh sưng phồng.
cô cũng dám một lời.
Nếu để cho bọn đó là chị họ của cô , cô dẫn tới, là con dâu Diệp gia, cô sẽ c.h.ế.t ngay lập tức! Sẽ chặt tám miếng lớn ném xuống biển cho cá ăn.
Biến mất vô tung vô tích, bất kỳ nào báo thù cho cô .
Cô chịu đựng, chỉ là mấy phụ nữ lang thang, là ai.
Cuối cùng bà Chu g.i.ế.c cô .
Quả thật lưu bảo mẫu cho Chu Hiếu, mặt khác, còn nhiều thật lòng tìm kiếm Đại Hổ.
Tuy rằng, khả năng Đại Hổ còn sống nhỏ.
......
Trời sáng, tiểu viện nhà Hoa Chiêu náo nhiệt hẳn lên, mấy đứa nhỏ sớm thức dậy.
Một nhà Hoa Sơn trở về, vẫn là chiếc xe bò ngày hôm qua, vẫn là những ngày hôm qua, chỉ thiếu vợ của Hoa Đại Ngưu và Hoa Long.
Chắc vẫn còn trong bệnh viện.
xe trâu thêm một , Hoa Sơn run rẩy từ cao dậy.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy Hoa Cường.
Trong ánh mắt đục ngầu nhất thời lóa ánh sáng hy vọng.
“Anh cả!” Hoa Sơn Hoa Cường, run rẩy hô lên.
Hoa Cường hừ lạnh một tiếng, gì.
Lúc ông từng đoạn tuyệt quan hệ với em , còn liên quan nữa.
hiện tại bộ dạng sắp c.h.ế.t của Hoa Sơn, lời tàn nhẫn ông nên lời.
Duyên phận cả đời sẽ hết, đây cũng là sắp chết, ông chấp nhặt với ông nữa.
Nghĩ đến bao giờ gặp nữa, Hoa Cường thế nhưng khó mềm lòng, hỏi: "Có chuyện gì với ông ?"
Hoa Sơn giống như một đứa trẻ khen ngợi khuyến khích, run rẩy từ xe bò bò xuống, để cho Hoa Tam Ngưu đỡ ông tới.
Đời ông sinh năm con trâu, chướng mắt nhất chính là Hoa Tam Ngưu thiếu tâm nhãn, nhưng già mới phát hiện, thể sai bảo chỉ Hoa Tam Ngưu thiếu tâm nhãn .
“Anh cả, em nhớ !” Hoa Sơn tới mặt Hoa Cường, kéo tay ông .
Ông mở to đôi mắt đục ngầu, cẩn thận đánh giá Hoa Cường.
Vừa cách xa thấy rõ, chỉ thể dựa cảm giác xác định đây là Hoa Cường, đến gần, ông ngược tin.
Đây là Hoa Cường?
Trẻ hơn khi ông rời khỏi làng!
12 năm trôi qua!
Ông đây là cải lão đồng?
Làm thể như !
sự thật ở ngay mắt, thể tin.
Hoa Sơn kinh ngạc nữa.
Bộ dạng của Hoa Cường chứng tỏ suy đoán trong lòng ông là đúng....
"Anh cả, bác sĩ em ung thư dày, giống như năm đó, sống quá năm nay! Anh cả, cứu em!” Hoa Sơn .
Khuôn mặt của Hoa Cường trầm xuống.
Còn tưởng rằng ông chỉ tới ôn chuyện, thì là chuyện cầu xin khác, trách thái độ như .
Ông thật sự quá ngây thơ.
" cũng bác sĩ, cứu ông." Hoa Cường dừng một chút : " thủ đô ngược mấy bệnh viện , bác sĩ nào am hiểu bệnh dày, thể cho ông .”
Hoa Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y ông buông : "Bác sĩ gì cũng bằng cả, cả, năm đó chữa khỏi? Anh uống loại thuốc nào?”
Hoa Cường lắc đầu: "Năm đó nào tiền mua thuốc, cơm cũng ăn nổi, năm đó cũng do bác sĩ chẩn đoán nhầm, khi thủ đô kiểm tra , bác sĩ viêm dày bình thường, ung thư dày, cho nên mới chữa khỏi.”
Ung thư đột nhiên biến mất, đủ để tạo thành tin tức lớn.
chẩn đoán sai là bình thường.
Hiện tại đối với bên ngoài Hoa Cường đều như .
Hoa Sơn sửng sốt, như ?
Hắn Hoa Cường, bộ dạng Hoa Cường giống như chỉ lớn hơn Hoa Đại Ngưu mấy tuổi kích thích ông , ông chắc chắn thật!
"Anh cả, cứu em , năm đó lúc ba , bảo chiếu cố em ah! Anh thể thấy c.h.ế.t mà cứu! Bằng đến lúc đó, thể mặt cha !” Hoa Sơn .
"Năm nay ông 75 tuổi ?" Hoa Cường : "Coi như là hỉ tang , thể bàn giao với cha .”
Hoa Sơn...
"Bác ơi! Năm đó chúng cháu sai , chúng cháu bắt nạt Hoa Chiêu, chúng cháu tội đáng c.h.ế.t vạn chết!" Hoa Tam Ngưu đột nhiên mở miệng.
Nói xong liền quỳ xuống bắt đầu dập đầu cho Hoa Cường và Hoa Chiêu.
"Bác cả, Hoa Chiêu, dập đầu cho các ! Cầu xin các cứu cha , thể cha a!" Hoa Tam Ngưu lóc .
Hắn là một ông già 50 tuổi, một đàn ông nghèo, quỳ mặt đất như một kẻ ngốc, , đứa trẻ.
Nước mắt nước mũi cầu xin khác cứu cha .
Lòng hiếu thảo , khiến những xem náo nhiệt chút cảm động.
Một nhà Hoa Sơn đáng ghét bao? Hoa Tam Ngưu là man rợ nhất, đánh sẽ đánh lên đầu khác, nhưng xem bọn họ hiện tại lãng tử đầu vàng, sai thể sửa.
Thực sự cảm động.
"Anh Hoa, thể giúp thì giúp một phen , đều là em ruột thịt." Một ông già chuyện.
"Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua , em ruột, cắt đứt xương cốt còn liền gân, cho dù thù qua đêm, chuyện cũng mười mấy năm, bọn họ cũng báo ứng, hiện tại thương xót cho bọn họ ." Lại một .
Mọi đều thích xen việc của khác....
Đặc biệt là bây giờ, mấy câu, chậm trễ cái gì, lẽ còn thể để cho một nhà Hoa Sơn nhớ kỹ, về tìm bọn họ phiền toái.
Hơn nữa, bọn họ cũng vô cùng tò mò, Hoa Cường rốt cuộc phương thuốc điều trị ung thư .
Người già mấy ai sinh bệnh, bọn hiện tại cũng già . . . . .
Nếu như Hoa Cường ngay cả Hoa Sơn cũng thể tha thứ, bọn họ chuyện gì cầu xin , cũng dễ mở miệng .
Hoa Cường động đậy.
Ông lạnh mặt, với Hoa Tam Ngưu: "Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình, ai cũng lúc cha, cũng bất lực.”
Động tác của Hoa Tam Ngưu dừng , trong mắt mang theo tức giận.
Nếu đến mềm , thì cứng rắn! Hắn Hoa Đại Ngưu.
Hoa Đại Ngưu : "Bác cả, con trai hiện đang trong bệnh viện, trứng còn, chính là phế nhân, một đàn ông trứng, cuộc sống như thế nào? Bác định bồi thường như thế nào?"
“Đi giám định tư pháp , nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu." Hoa Chiêu .
Năm 88, 2 quả trứng đáng giá.
Hoa Đại Ngưu lạnh một tiếng: "Tiền? Bao nhiêu tiền cũng mua mệnh căn của đàn ông! Cô lấy mạng sống của con trai , ha ha!”
Tầm mắt của xoay một vòng đứa nhỏ phía Hoa Chiêu, cuối cùng rơi xuống Tiểu Thận Hành.
Hắn sẽ ăn miếng trả miếng!
Tầm mắt Hoa Chiêu cũng trầm xuống.
Bất cứ ai đánh cô, cô sẽ tức giận, bắt cóc cô, mạng cô, cô tức giận.
Báo thù là , tức giận, đến mức.
nếu ai dám đánh chủ ý lên con cô, cho dù chỉ mới suy nghĩ một chút, cũng !
Tầm mắt của cô cũng rơi con trai Hoa Đại Ngưu.
Hoa Long xong , còn Hoa Hổ và Hoa Báo.
2 quả trứng là gì, cô 6!
Sáu còn tính, cô còn tức c.h.ế.t cha !
"Muốn bệnh của ông nội tại thể chữa, kỳ thật đúng là nhờ một phương thuốc." Hoa Chiêu đột nhiên .
Tất cả tầm mắt đều rơi cô.
Hoa Sơn là nhiệt tình nhất.
" đào một cây sâm trăm năm ở núi, ủ rượu cho ông nội , ông mấy mới chữa khỏi." Hoa Chiêu .
"Thủ đô nhiều chỗ chúng nhân sâm , còn chuyên môn tới đây thu mua, mấy năm gần đây còn nào đào ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Có." Triệu Lương Tài : "Mấy tháng , Tiểu Hổ Tử nhà họ Lâm còn đào một cây sâm núi 40 năm ở núi, một lãnh đạo họ Hạ ở thủ đô bỏ 5 vạn thu mua.”
Họ Hạ? Hạ Kiến Ninh?
Mấy năm nay Hoa Chiêu thỉnh thoảng sẽ gặp Hạ Kiến Ninh trong yến hội, vẫn bộ dáng tái nhợt suy yếu nhiều năm , một cơn gió liền ngã xuống.
ngã.
Tin đồn là thuốc treo.
Y thuật của Lý Mộc càng ngày càng cao siêu.
nghĩ tới nhân sâm chỗ cũng tác dụng lớn.
Năm đó cô rải chút hạt giống nhân sâm ở núi, đào .
Những cây tìm thấy, hoa và kết quả, sinh sản nhiều.
Xung quanh núi đúng là trở thành một núi bảo vật.
Những đào sâm núi đều dọn khỏi khe núi nghèo , thành phố sinh sống.
"Các đào nhân sâm trăm năm? Đó chính là bảo bối.” Hoa Sơn run rẩy nắm tay Hoa Cường, hỏi: "Sâm núi , còn nữa ?"
Hoa Cường Hoa Chiêu, còn ? Ông cũng !
“Có.” Hoa Chiêu : “Năm đó ông nội chỉ dùng một nửa củ nhân sâm rừng để chữa bệnh, còn điều trị cơ thể , các xem hiện tại thể của ông chỗ nào giống một tám mưới tuổi ? Nói sáu mươi cũng tin.”
“ đúng .” Mọi nhao nhao gật đầu.
Bọn họ sớm thấy kỳ lạ vì Hoa Cường thoạt trẻ tuổi như , hóa là ăn nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi!
Trăm tuổi, thành tinh ?
Chẳng trách nó đem hiệu quả kỳ diệu như .
“Anh cả, cứu em, cả....” Hoa Sơn kéo tay Hoa Cường, ô ô lên.
Hoa Tam Ngưu bắt đầu dập đầu ‘bang bang’.
Hoa Đại Ngưu cũng kêu gào đòi Hoa Chiêu bồi thường trứng, chỉ âm trầm chằm chằm bọn họ.
Chờ cô lấy nhân sâm !!
Hoa Chiêu lắc đầu: “Xin , sẽ cho.”
Thấy cô cự tuyệt quá dứt khoát cho Hoa Tam Ngưu tức giận đến mức nhảy dựng lên ngay lập tức.
Hoa Sơn tiếp tục .
“Anh cả....”
“Cha ruột cũng tác dụng.” Hoa Chiêu : “Nói cho chính là cho, cũng quên những ngày ở nhà ông nội ba tranh giành thức ăn với heo.”
Nói xong liền bảo với bọn nhỏ: “Đi thôi, chúng nên núi .”
Mấy đứa nhỏ tất nhiên lời, mặc quần áo thể thao đeo theo túi xách nhỏ theo cô.
Hoa Cường hất tay Hoa Sơn .
Một ông lão gần đất xa trời nhưng tay vẫn giữ chặt như kìm, gắt gao giữ chặt ông.
Đây là hy vọng của ông !
Hy vọng trong tay thể dễ dàng buông ?
Hoa Cường thở dài, Hoa Chiêu đang cố ý chọc giận ông ... Đáng đời!
Nếu năm đó ông trở về đúng lúc thì ông cũng sẽ cô cháu gái , khi hiện tại ông cũng sớm trở thành một nắm đất vàng .
“Lại đây.” Hoa Cường với vệ sĩ bên cạnh.
Hai thanh niên trẻ tuổi liền lập tức tới, dễ dàng bắt lấy Hoa Sơn, kéo tay ông đó ném trả cho nhà Hoa Đại Ngưu.
Rồi bảo vệ cho Hoa Cường rời .
Những vệ sĩ bên cạnh Hoa Chiêu đều là những mới .
Vốn những cũ đều hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi , những việc khác thì còn vệ sĩ thì thể.
Hoa Chiêu tôn trọng ý kiến của bọn họ, khi về hưu thì trở về nhà việc khác, thì sắp xếp công ty khác của cô.
Thanh niên trẻ tuổi Khổng Vũ cường tráng khỏe mạnh, xem thể đánh với Long Hổ Báo nhà Hoa Sơn.
Mấy nhà Hoa Đại Ngưu, Hoa Nhị Ngưu và Hoa Tam Ngưu đều nhúc nhích chỉ lẳng lặng đoàn Hoa Chiêu xa.
“Cha, bọn họ...” Hoa Tam Ngưu cam lòng kéo tay Hoa Sơn .
Bị con mắt hình viên đạn của Hoa Sơn trừng đến câm miệng.
Hoa Sơn già đôi mắt cũng trở nên vẩn đục nhưng đôi mắt màu xanh trắng thoạt càng trở nên kinh khủng hơn.
Nhìn đoàn Hoa Chiêu, ánh mắt âm trầm đáng sợ, run rẩy trở xe bò.
“Đi, đuổi theo.” Ông .
Hoa Cường cúng tổ tiên, tổ tiên nào? Cũng là tổ tiên của ông !!
Ông đến mộ phần của cha mà , cả mặc kệ ông !
Hai nhóm cách một đoạn khá xa.
Vân Phi bên cạnh Hoa Chiêu hỏi cô: “Mẹ, chọc giận bọn họ gì?”
Đương nhiên trong nhà cái gì gọi là nhân sâm hoang dã trăm tuổi, dù từ đến nay nó cũng từng thấy qua.
Thúy Vi đầu trai, há miệng nhưng gì.
Cô bé ngược trong nhà nơi cất giấu nhiều nhân sâm rừng.
Mặc dù cô bé thấy qua nhưng mà thể cảm nhận ....
“Người khác động thủ , thể đánh trả?” Hoa Chiêu Vân Phi .
Nếu một nhà Hoa Sơn chút gì thì cô thể qua đánh ?
Vậy là đạo lý, cõng tội danh.
Người khác động thủ , cô lý do “Phòng vệ chính đáng”, quang minh chính đại, hợp lý hợp tình.
Vân Phi: “... Được .”
“Con tới con tới!” Tiểu Thận Hành nhảy đây : “Mẹ, lúc đánh trả để cho con tới!”
Vừa nó cảm giác những đó , sát khí!
Nó chút nhịn .
“Đến lúc đó .” Hoa Chiêu : “Cho con tới khả năng còn bồi thường tiền.”
Tiểu Thận Hành thích lấy bạo chế bạo, đó vết thương cũng thể giấu bồi thường tiền.
Phòng vệ quá mức.
Mọi trò chuyện, đùa giỡn nên cảm thấy đường núi cũng nhanh, cách bọn Hoa Sơn càng ngày càng xa.
Hoa Tam Ngưu đang cõng Hoa Sơn nhanh hơn cũng , hơn nữa đường núi gập ghềnh cũng là hơn 50 tuổi cũng chịu đựng nổi nữa.
“Nghỉ ngơi một chút.” Hoa Sơn đột nhiên .
Một đứa con lời như ông thể để nó mệt mỏi đến chết.
Hoa Tam Ngưu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thật đặt Hoa Sơn xuống.
Nhìn thấy cha bộ nhưng cũng thở hổn hển, Hoa Tam Ngưu thực sự đau lòng.
“Cha! Để con trộm nhân sâm đó tới đây!” Hoa Tam Ngưu .
Hoa Sơn chỉ trừng một cái, một lời cũng lười .
Đạo hiếu thì nhưng tâm nhãn thì thật sự .
Vợ của Hoa Tam Ngưu là Khương Cần ít tâm nhãn, trừng : “Làm ông bọn họ mang nhân sâm đó ở ? Tự nhiên việc gì ai mang theo nó?”
“Vậy thì...” Hoa Tam Ngưu gì nữa.
“Hơn nữa ai chuyện nhân sâm trăm năm thật , thể là Hoa Chiêu cố ý để chọc giận chúng .” Khương Cần .
Lúc nãy thái độ của Hoa Chiêu rõ ràng, chính là chọc giận.
Nói cho khác rằng thứ nhưng cho các ! Cho các tức chết!
“Ai đồ như sẽ ngoài chứ?” Khương Cần suy bụng bụng .
“Vậy, cái đó....” Hoa Tam Ngưu càng thể hiểu nỗi.
Hoa Sơn Hoa Nhị Ngưu.
Trong ba con trai chỉ Hoa Nhị Ngưu là nhiều tâm nhãn nhất nhưng lá gan nhỏ nhất.
Cho nên khi Hoa Chiêu trở về, phế Hoa Long, Hoa Nhị Ngưu chỉ xuất lực.
Đứng phía gia đình giả vờ giả vịt, cũng dám nhiều một câu.
“Con xem bây giờ?” Hoa Sơn hỏi Hoa Nhị Ngưu.
Hoa Nhị Ngưu liếc mắt cha đó những xung quanh.
Thế hệ trẻ chỉ Hoa Báo, Hoa Hổ ngoài còn con trai Hoa Kim, Hoa Ngân, cả nhà Hoa Tam Ngưu chỉ hai vợ chồng đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai đứa con trai của bọn họ ngoài bài bạc còn trở về.
Tất cả ở đây đều là những cực kỳ đáng tin cậy.
“Con cảm thấy củ nhân sâm thực sự tồn tại. Cho dù nhân sâm thì trong tay bọn họ cũng thứ sẽ cứu Hoa Cường.” Hoa Nhị Ngưu .
Không bọn họ là chẩn đoán sai nhưng đều thấy bộ dạng lúc hấp hối của Hoa Cường, cũng ho máu!
Lại xem hiện tại, ăn thứ thể dưỡng cơ thể khỏe trở thì còn thể xảy chuyện gì nữa?
“Bắt mấy đứa con trong nhà cô ! Không tin cô đem đồ đổi!” Hoa Nhị Ngưu thấp giọng .
Hoa Sơn gật đầu, ý tưởng nảy trong lòng ông .
“Mọi tập trung đông một chút.” Hoa Sơn .
Một tập trung tại chỗ.
Chờ đến khi bọn họ phương hướng hành động, đó đuổi theo Hoa Cường nhưng đương nhiên đuổi kịp.
Khi bọn họ tiếp tục lên đường, nhóm Hoa Cường thành việc cúng bái tổ tiên và trở về.
Hoa Sơn cũng thành tiếng, lập tức há hốc mồm.
Trên núi mấy con đường nhỏ nên lúc nhóm Hoa Chiêu thấy bọn tránh chọn một con đường khác.
Cách tuy rằng xa nhưng Hoa Sơn tới kêu chút khó khăn.
Hai mắt đục ngầu của Hoa Sơn trừng lớn chằm chằm bóng dáng của Hoa Cường, ông ở đường núi nhưng bước chân vững vàng, thở cũng vững vàng giống như những thanh niên trẻ tuổi bên cạnh.
Có chỗ nào giống ông chứ, con trai cõng lưng nhưng cũng thở hổn hển như trâu.
Sự ghen ghét trong lòng Hoa Sơn thiêu đốt giống như cháy rừng, hơn nữa chỉ là ghen ghét mà còn là khát vọng sống.
Khi con sắp c.h.ế.t mới rằng gì quan trọng hơn sức khỏe.
Cánh tay Hoa Sơn siết mạnh cổ Hoa Tam Ngưu thiếu chút nữa c.h.ế.t ngạt.
Mấy đứa nhỏ của Hoa Chiêu giống như động vật nhỏ núi linh hoạt xuyên qua rừng rậm.
Tuổi trẻ, tươi sống, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Tầm mắt của cả nhà Hoa Sơn đều ở bọn họ.
Hoa Hổ Hoa Báo chằm chằm Thúy Vi chớp mắt.
Một thiếu nữ 11 tuổi xinh như một nụ hoa, nụ hoa chớm nở là vẻ mà bọn họ từng thấy qua.
Cả hai đều thể rời mắt.
Hoa Chiêu chút gì đó thấy Thúy Vi tay.
Ngón tay cô bé khẽ động, cỏ dại bên chân Hoa Hổ và Hoa Báo đột nhiên đổ xuống chân bọn họ nhưng ai phát hiện.
Trong lòng Hoa Chiêu lắc đầu, dị năng của Thúy Vi vẫn đủ lực hoặc là lòng con bé còn đủ tàn nhẫn.
Ngón tay Hoa Chiêu động, một ít bột phấn tên theo gió bay đến hai .
Chờ đoàn Hoa Chiêu qua xa, cả nhà Hoa Sơn mới nhúc nhích.
Không tiếp tục viếng mộ mà cũng trở về.
Mới nhấc chân Hoa Hổ và Hoa Báo lảo đảo ngã về phía .
Phía chính là sườn núi dốc, trong núi đá cây cối, nếu như ngã xuống thể chịu đựng nổi.
Hai tiện tay nắm lấy bên cạnh.
Hai bọn chúng là cường tráng nhất nhà Hoa Sơn kế thừa từ cha, mạnh như trâu bọn chúng kéo một cái còn trong lúc đối phương chuẩn , ai cũng chịu nổi
Kết quả Hoa Hổ Hoa Báo kéo Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu lăn xuống núi hơn nửa ngày mới thể dừng .
Đầu rơi m.á.u chảy
Tiểu Thận Hành từ cây nhảy xuống, hừ lạnh một tiếng.
Nếu chị tay, sẽ tới !
Từ núi xuống, mục đích chủ yếu của trở về thôn Kháo Sơn xem như đạt .
Ở thêm hai ngày nữa chờ hạt giống đậu phộng tới bọn họ thể rời .
“Thôn Kháo Sơn gì thú vị?” Về đến nhà, Tiểu Thận Hành lặng lẽ ở cửa hỏi Hoa Lão Đại.
Ánh mắt Hoa Lão Đại sáng lên, đứa nhỏ một chút cũng chê còn chơi với .
“Dưới chân núi một dòng suối nhỏ, nước cạn thể bắt cá.” Hoa Lão Đại .
Ở những nơi khác, chân của thể qua cũng gì vui để chơi, chỉ thích suối nhỏ bắt cá, bắt về nhà còn thể ăn.
Đôi mắt Tiểu Thận Hành cũng sáng ngời, nó cũng thích bắt cá.
“Đi thôi! Mau đưa !” Thằng nhóc .
Hai đầu liền .
Phía theo một cái đuôi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-313.html.]
Ba đứa nhóc Thiên Kim, bọn chúng thích nhất là theo chơi với trai nhỏ, trai nhỏ luôn dẫn bọn chúng chơi những trò chơi thú vị...
Không giống theo cả chị cả, cho bọn chúng cái , cho bọn chúng cái .
Còn theo trai nhỏ cái gì cũng thể !
“Các theo .” Hoa Chiêu với mấy vệ sĩ.
Vân Phi và Thúy Vi thấy yên tâm nên cũng theo.
Cẩm Văn ngó trái ngó , thành thật theo Hoa Chiêu, cô bé hứng thú với căn nhà đất nơi sống từ nhỏ .
Cô bé tìm thấy bảng vẽ nhỏ từ hành lý của đó đặt nó trong sân để vẽ.
Sân nhà Hoa Chiêu cũng để trống, lúc cô và ông nội rời nhờ những trong thôn đến trồng, những thứ họ trồng đều thuộc về thôn.
Hiện tại trong sân trồng đầy hoa hướng dương, chính là thời điểm hoa nở, như một bức tranh, cô bé vẽ .
Hoa Cường ở trong sân mỉm xung quanh.
Không nghĩ tới Hoa Sơn sắp c.h.ế.t còn nhiều chuyện như , mấy tên đầu trâu nhà ông cũng cải tà quy chính, về ông cũng trở về thôn Kháo Sơn nữa.
Chờ , bảo Hoa Chiêu đem mộ của bà nội và cha con bé chuyển , một nhà bọn họ đoàn tụ ở thủ đô.
Hoa Chiêu và Phương Hải Tinh ngoài tìm mấy hộ gia đình trong thôn mua mấy con gà, lấy một ít nấm để trở về cơm trưa.
Hôm nay ăn gà hầm nấm, nhiều như , nấu vài nồi.
Chỉ riêng mấy đứa nhỏ tham ăn nhà cô cũng ăn hết 2 con gà.
Ngay khi nồi đầu tiên nấu xong, bọn họ liền thấy tiếng kêu gào từ núi xuống.
Hoa Chiêu cần rộ lên.
Ngược Phương Hải Tinh tò mò ở cửa xem, phát hiện là một nhà Hoa Sơn.
Cô còn tưởng rằng bọn họ tới gây chuyện, kết quả cả nhà bọn họ giống như quỷ đuổi, chạy ngang qua cửa, chạy xa.
“Làm ?” Cô kinh ngạc hỏi.
Hoa Chiêu hiệu cho phía , : “Nhìn xem.”
Phương Hải Tinh kỹ hơn, tức khắc “Ai nha” một tiếng.
Chỉ thấy một đám ong mật truy đuổi ở phía bọn họ chịu bỏ qua.
“Bọn họ chọc phá tổ ong vò vẽ ?” Phương Hải Tinh ngạc nhiên thốt lên.
“Có lẽ là .” Hoa Chiêu một chút, đầu tiếp tục nấu cơm.
Cái còn nguy hiểm hơn so với việc chọc tổ ong vò vẽ, nếu bình thường chỉ cần đó chạy đủ nhanh thì ong vò vẽ sẽ đuổi kịp.
cô rải đồ lên Hoa Hổ và Hoa Báo, trong vòng ba ngày tất cả ong vò vẽ đều sẽ đuổi g.i.ế.c bọn họ, c.h.ế.t ngừng.
Cả nhà Hoa Sơn một đường từ núi chạy xuống thôn khiến bộ thôn đều kinh động.
Mấy đứa trẻ đang chơi ở con suối chân núi cũng thấy, ánh mắt Thúy Vi sáng lên, chơi nữa mà chạy về nhà hỏi .
Phương Hải Tinh bên cạnh nên lên tiếng chỉ Hoa Chiêu bằng ánh mắt lập lánh.
Hoa Chiêu bọn nhỏ dị thường, bọn chúng cũng phát hiện chút khác thường…
Đặc biệt là Thúy Vi, dị năng tương tự với cô, cảm nhận sâu sắc nhất.
Nhìn như động vật bạo động, nhưng cô bé ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Hóa phấn hoa còn thể sử dụng như ! Cô bé học !
“Gọi bọn chúng trở về ăn cơm.” Hoa Chiêu .
“Đến giờ ăn !!” Không cần kêu, mấy đứa nhỏ tham ăn cũng trở .
Một đoàn nhóc con Vân Đằng cửa liền hô lên.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của đám nhóc lưng, nếu thằng nhóc cái đuôi chắc chắn cong lên.
Mẹ của nó lợi hại nhất! Nấu ăn ngon nhất! Mấy đứa nhỏ trong thôn đều thèm đến phát !
“Ấu trĩ.” Tiểu Thận Hành ấn đầu nó chạy lướt qua, thằng nhóc ăn đùi gà!
Trong nhà quá đông con đôi khi đủ mỗi một cái, 2 con gà cũng chỉ 4 chân.
Cho nên Hoa Chiêu quy định ai tới thì .
Trên cơ bản sẽ phát sinh tranh giành, Vân Phi và Thúy Vi còn Cẩm Văn lớn hơn một chút đều sẽ nhường cho em trai và em gái.
4 chân là đủ.
"Đi gọi bà nội Mã và dì Mã qua đây ăn cơm." Hoa Chiêu với Tiểu Thận Hành.
Tiểu Thận Hành cảm thấy mỹ mãn xách theo một cái đùi gà ngoài.
Vào tới trong sân, thằng bé ăn mà đem đùi gà trong tay nhét tay Hoa Lão Đại : “Các ăn .”
Hoa Lão Đại cảm động đến hốc mắt cũng đỏ lên, cũng nhớ rõ bao lâu ăn đùi gà, đúng dường như từ tới nay từng ăn đùi gà!!
Hắn ăn mà đẩy cho Tiểu Thận Hành.
“Cho thì cứ ăn !” Tiểu Thận Hành trợn to hai mắt mang theo vẻ uy nghiêm, động tác của Hoa Lão Đại liền dừng .
Tiểu Thận Hành chạy xa tìm bà Mã và Mã Thu Bình ăn cơm.
Hai từ chối.
Bà nợ Hoa Chiêu quá nhiều, kém một bữa cơm.
Sau khi bữa cơm trưa vô cùng náo nhiệt kết thúc, hai trở về tiếp tục thu dọn đồ đạc rời cùng với Hoa Chiêu.
một lúc , Hoa Chiêu liền thấy tiếng hét từ sườn đồi.
Hoa Chiêu vội vàng chạy ngoài kiểm tra, phát hiện là vợ của Hoa Đại Ngưu dẫn theo Hoa gia tới nữa.
Vợ của Hoa Đại Ngưu đang túm tóc Mã Thu Bình kéo cô ngoài, một chút cũng bận tâm đến việc cô đang là phụ nữ mang thai.
Tư thế giống hệt với Hoa Long ngày hôm qua.
Hoa Lão Đại la hét chạy tới kéo bà nội , kết quả bà nội đá ngã.
Hoa Lão Ngũ nhỏ con nên đá xa hơn.
Hoa Lão Tam thấy , khi đỡ cả xong liền vội vàng chạy tới đỡ em trai dậy.
“Cút ngay! Mấy đứa tàn phế!” Vợ Hoa Đại Ngưu ghét bỏ thoáng qua ba đứa nhỏ mặt đất, tiếp tục kéo Mã Thu Bình ngoài.
Thím Mã nóng nảy vội vàng chạy tới kéo , kết quả mấy đứa con trai của Hoa Nhị Ngưu ngăn .
Tiểu Thận Hành giống như một cơn lốc nhỏ cuốn đến cửa Mã gia, hét lớn một tiếng: “Các đang gì ?!”
Nhìn thấy thằng bé, vợ Hoa Đại Ngưu liền nghĩ tới con trai đang ở giường bệnh, lập tức hận đến tròng mắt cũng đỏ lên.
“Tiểu súc sinh! Mày còn dám tới!” Vợ Đại Ngưu lập tức ném Mã Thu Bình trong tay vọt tới chỗ Tiểu Thận Hành.
Điều cho Tiểu Thận Hành vui chết.
Không sợ bà tới, chỉ sợ bà tới.
“Mọi mau tới đây! Bà già đang đánh mấy đứa nhỏ!” Thằng nhóc thét to.
Mẹ mỗi như thể chỉ động thủ, động khẩu mà còn động não.
Rốt cuộc ai là tay , nó tìm thấy còn là lợi với nó.
thời gian cơm trưa nên trong thôn đều ở nhà.
Nghe thấy giọng của Tiểu Thận Hành, lập tức xem náo nhiệt.
Thật là, Hoa Chiêu mới trở về, thôn bọn họ liền trở nên náo nhiệt hơn nhiều....
Tiểu Thận Hành né tránh bàn tay vợ của Đại Ngưu.
Mỗi bà suýt đánh trúng nó, nó mới né tránh.
Chỉ cách nó một chút.
“Đánh đánh …” Tiểu Thận Hành còn mặt quỷ chọc tức vợ Đại Ngưu.
Vợ Đại Ngưu tức giận đến mức nhất định đánh bằng nó!
Hoa Kim, Hoa Ngân và Hoa Bảo nhà Hoa Nhị Ngưu Tiểu Thận Hành cũng thấy tức giận.
Không hổ là con trai của Hoa Chiêu, cũng chán ghét như cô !
Bởi vì Hoa Ngân chịu thiệt thòi trong tay Hoa Chiêu, để bóng ma tâm lý nên đặc biệt chán ghét cô.
Hiện tại loại chán ghét rơi Tiểu Thận Hành giống như Hoa Chiêu.
Ba em liền nhào tới Tiểu Thận Hành.
Ba đứa nhỏ gấp đến độ túm lấy áo của Vân Phi: “Anh cả! Mau giúp hai!”
Vân Phi sờ sờ đầu nhỏ của bọn chúng, : “Anh hai mấy đứa lợi hại, cần giúp nên cứ xem .”
Quả nhiên, cho dù thêm ba bọn chúng vẫn thể sờ tới góc áo của Tiểu Thận Hành.
Mỗi chỉ thiếu một chút.
Người xem náo nhiệt vị trí.
Đã thấy rõ tình huống liền quát lên: “Làm gì ? Mau dừng tay!”
“Người cũng già đầu ! Sao còn bắt nạt một đứa nhỏ!” Người đến gần quát lên.
Nếu bọn họ chuyện tác dụng, cả nhà Hoa Sơn là ác bá trong thôn .
Không ai dừng .
“Người lớn đánh trẻ nhỏ!” Tiểu Thận Hành xong câu liền giống như chạy nổi, cuối cùng vợ Đại Ngưu bắt .
Ba đứa cháu trai khác cũng vây quanh, vây Tiểu Thận Hành ở giữa.
Không đợi bọn chúng đánh lên Tiểu Thận Hành, bọn chúng thét chói tai đó ngã xuống đất.
Mỗi đều ôm một bên chân của ầm ĩ hét to.
Tiểu Thận Hành gì, chỉ giẫm lên một chân của mỗi .
Đoán chừng giẫm gãy xương, nó tiếng “Răng rắc” giòn tan.
Nó thích nhất là loại âm thanh ..... Mỗi đều cảm thấy sảng khoái....
mà sẽ cho phép nó tùy tiện giẫm.
“Anh cả, bọn họ ?” Tiểu Thận Hành kỳ quái ngã xuống đất, nhảy khỏi vòng vây tới bên cạnh Vân Phi.
Vân Phi mặt đất, nhàn nhạt : “Anh đoán lẽ là ăn vạ.”
Người thôn Kháo Sơn cái gì gọi là ăn vạ, quá chuyên nghiệp .
Vân Phi một nữa: “Bọn họ lừa gạt .”
Nói như liền hiểu ngay!
Cũng phù hợp với phong cách của nhà Hoa Sơn.
Triệu Lương Tài tức giận đám mặt đất, từ đến nay nhà Hoa Sơn đều tức giận.
Trước đây cũng , là tiểu đội trưởng phương pháp trị bọn họ.
Có thể phân công việc nặng nhọc cho bọn họ, cũng thể tìm công khai trừ từng đồng, thậm chí còn thể mở cuộc họp chống bọn họ!
hiện tại những phương pháp đó đều thể dùng, thật đúng là cách nào khác với bọn họ, đây cũng là nguyên nhân quản chuyện của Hoa Long và Mã Thu Bình.
“Mau lên! Đừng ở chỗ trò mất mặt hổ, ở chỗ nào thì về chỗ đó !” Triệu Lương Tài quát những đất: “Các lừa gạt là phạm pháp ? Cẩn thận đưa mấy đến đồn cảnh sát!”
Ba ngã đất tức chết, bọn chúng thật sự gạt ! Bây giờ chân bọn chúng đang đau chết!
Hoa Chiêu chậm rãi từ trong nhà , tiên thoáng qua mấy Hoa Đại Ngưu.
Rất lòng.
Ngoại trừ vợ Đại Ngưu mới từ bệnh viện trở về, những Hoa gia khác đến gây chuyện, mặt đều sưng phồng lên.
Bị ong vò vẽ đốt.
Cũng khó cho bọn bây giờ còn tinh lực tới gây chuyện.
Hoa Hổ và Hoa Báo ở đây, hiện tại bọn đang ngâm dòng suối nhỏ ở chân núi để trốn ong vò vẽ.
Cô tới nâng Mã Thu Bình đang đất dậy.
Bụng cô lớn, hôm qua Hoa Chiêu mới hỏi 8 tháng còn hơn một tháng nữa cô sẽ sinh con.
Mà bản Mã Thu Bình vô cùng gầy, da bọc xương, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn suy dinh dưỡng, đang mang thai, cô yếu đến mức chỉ cần đất là thể tự dậy.
Ngược quên mất, thể cứ như mà bỏ .
“Trước khi , xong thủ tục với Hoa Long.” Hoa Chiêu hỏi Mã Thu Bình: “Ly hôn với Hoa Long, cô đồng ý ?”
Mã Thu Bình lập tức gật đầu: “Đồng ý!”
Cô động kinh mới thể đồng ý, cô đến mơ cũng cắt đứt quan hệ với Hoa Long!
đây cách duy nhất cô thể nghĩ đến chỉ là c.h.ế.t cho xong việc, bằng đời cô sẽ thể thoát khỏi Hoa Long.
bây giờ thì khác, cô thể ly hôn với Hoa Long.
“ đồng ý!” Vợ Đại Ngưu bò dậy từ mặt đất, hét lên.
“Bà đồng ý cũng vô dụng.” Hoa Chiêu .
“Con trai cũng đồng ý!” Vợ Đại Ngưu quát Hoa Chiêu: “Đây là việc của gia đình ! Cô là một ngoài lấy tư cách gì xen ! Chuyện liên quan đến cô!”
“Các lúc rằng bởi vì Mã gia quan hệ với nên lúc đó mới bắt nạt bọn , lúc đó bà nghĩ là ngoài, chuyện đó liên quan đến ?” Hoa Chiêu .
Vợ Đại Ngưu lập tức mắc kẹt.
Lúc lựa chọn Mã Thu Bình là sự đồng ý của cả nhà, quả thật bởi vì thím Mã và Hoa Chiêu quan hệ thiết.
“Cho nên việc nhất định quản.” Hoa Chiêu xong đó liền kéo Mã Thu Bình về nhà .
Vợ Đại Ngưu đột nhiên hét lên: “Đem hai đứa nhóc đó tới đây!”
Phía đám đông, Khương Cần xách theo hai bé .
Hai đứa nhỏ, một đứa năm hoặc sáu tuổi, một đứa ba hoặc bốn tuổi.
Mã Thu Bình thấy bọn chúng lập tức nức nở.
Đây là hai đứa nhỏ của cô , bởi vì thể khỏe mạnh gia đình Hoa Đại Ngưu nuôi dưỡng, Hoa Lão Nhị và Hoa Lão Tứ.
Hai đứa còn đại danh là Hoa Mãn và Hoa Điền.
Hai đứa nhỏ ở trong tay Khương Cần xoay tới xoay lui, xách cũng sợ hãi, mà vô cùng bất mãn.
“Buông !” Hoa Mãn túm lấy tay Khương Cần hét lên.
Khương Cần để ý tới nó, Hoa Mãn lập tức cắn lên tay bà .
“Ai nha đứa nhỏ đáng c.h.ế.t !” Khương Cần một chân đá văng nó .
Trẻ con gì đó ngoại trừ của nhà , của nhà khác đều thấy chán ghét!
Huống chi bà và nhà Hoa Đại Ngưu sớm phân gia, là hai nhà khác , bà là bà nội ba, một chút cũng thích mấy đứa con ngỗ nghịch của nhà Hoa Long.
Hoa Mãn đá xuống đất cũng , hùng hổ lên, giận dữ trừng mắt với Khương Cần.
Hắn định xông tới cắn tiếp vợ Đại Ngưu bắt lấy, hét lên với Mã Thu Bình: “Cô dám ly hôn, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hai thằng nhóc của cô!”
Lời thật tàn nhẫn, xung quanh tức khắc xôn xao.
“Bà đang cái gì ? Nó cũng là cháu trai của bà!” Triệu Lương Tài tức giận .
“Lần đầu tiên thấy chồng lấy cháu trai đe dọa con dâu!”
“ từng thấy chồng nào nhẫn tâm như !”
Mã Thu Bình đờ đẫn trừng mắt chồng Hoa Mãn trong lòng n.g.ự.c bà mà đột nhiên đỏ mắt.
“Được ! Bà g.i.ế.c ! Bây giờ bà g.i.ế.c ngay! Không g.i.ế.c bà chính là tên khốn kiếp!” Mã Thu Bình gào thét.
Những đứa trẻ mà tới? Là cô sinh ? Đều là mấy tên súc sinh nhà Hoa Đại Ngưu cưỡng bức!
Thậm chí cô còn cha của những đứa trẻ là ai!
Mỗi ngày cô đều tra tấn!
Cô thích mấy đứa trẻ lắm ?
Những đứa tàn tật trong nhà nuôi thì , bọn chúng bà ngoại nuôi nấng, cùng một lòng với cô , đau lòng cho cô , cô đánh, bọn chúng còn lên che chở.
Hai đứa tên súc sinh Hoa Long nuôi dưỡng bên thì khác, bọn chúng giống như mấy tên súc sinh , chính là một tiểu súc sinh!
Ngày thường đối xử lạnh nhạt với cô , quát mắng cô , cũng giống như nhà Hoa Đại Ngưu, đối xử với cô như gia súc, một chút xem cô là một .
“Giết ! Bà g.i.ế.c ! Bà là đồ khốn nạn!” Mã Thu Mai chỉ Vợ Đại Ngưu mắng.
Vợ Đại Ngưu chặn ở đó.
Thật bà cũng nghĩ tới việc g.i.ế.c bọn chúng, đây là giống nòi của Hoa gia, là của con trai lớn…Hoặc là của đứa con trai nào đó!
Hiện tại con cả phế , cũng thể con nữa, hai đứa cháu trai chính là gốc rễ của , chăm sóc đến khi chết.
“Cô, gì nào như cô, g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của ! thấy cô là thứ gì , đúng là đồ táng tận lương tâm, ông trời thu nhận cô luôn !” Vợ Đại Ngưu mắng.
“Muốn thu cũng là thu ngươi , thu một nhà các ngươi!” Mã Thu Bình mắng.
Hai hùng hùng hổ hổ, dứt.
cho vợ Đại Ngưu tức chết.
Con trai phế bởi vì đứa xui xẻo , từ khi ngôi chổi nhà, bọn họ liên tiếp xui xẻo.
Cuộc sống càng ngày càng nghèo, thế nào cũng thể trở .
Sinh 5 đứa con thì 3 đứa khuyết tật!
Trong phạm vi trăm dặm một gia đình nào xui xẻo như !
Sớm như lúc bọn họ cũng sẽ tìm Mã Thu Bình gây phiền toái.
Lúc Hoa Long chuyện với cô gái thôn bên cạnh..... ở thôn bên , bởi vì Hoa Diệp ăn cắp tất cả tiền trong nhà chạy trốn nên bọn họ thể lấy thứ gì lễ đính hôn.
Vừa nghĩ tới đây, vợ Đại Ngưu liền cảm thấy hoa mắt, dường như bà thấy Hoa Diệp?
Đau đến ảo giác?
Mười mấy năm nay bà gặp Hoa Diệp, nhận .
Người phụ nữ hơn 30 tuổi mắt cũng giống như Hoa Diệp trong trí nhớ.
Người mắt , là trong thành, còn khí phái.
thấy bà lão bên cạnh phụ nữ , vợ Đại Ngưu thoáng cái trợn to mắt, xác nhận đây là Hoa Diệp!
Bà Hoa nhiều đổi, bà vẫn như một bà lão, chỉ béo hơn một chút, trắng hơn một chút, mặt cũng bớt một chút nếp nhăn.
Những thứ khác cơ hồ đổi, vẫn mặc mặc chiếc áo khoác cài cúc màu xanh nước biển , tóc búi về phía chỉnh tề.
“Mẹ?” Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu cũng thấy hai , thể tin mà thốt lên.
Bà Hoa thấy con cháu, mí mắt cụp xuống, biến thành bà Hoa trầm mặc giống như một cái bóng trong quá khứ
Vợ Đại Ngưu thẳng đến chỗ Hoa Diệp, nếu chân đau mà dậy nổi, hiện tại bà tuyệt đối nhảy đến xé xác tiện nhân !
“Hoa Diệp! Lúc cô trộm tất cả tiền trong nhà! Làm hại chúng thật khổ sở! Cô còn nhanh trả tiền ! Bằng , bằng chúng sẽ báo công an bắt cô!” Vợ Đại Ngưu quát.
Bây giờ xé xác con tiện nhân chỉ là thứ yếu, quan trọng là lấy tiền mất năm đó, chờ cô nhổ tiền , tiếp tục xé!
Lời của bà khiến Hoa Đại Ngưu nhớ rằng hồi đó Hoa Diệp lấy trộm tất cả tiền bạc và hòm châu báu của gia đình, khiến họ khổ sở vô cùng!
Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu lập tức tiến lên, mỗi túm lấy một bên Hoa Diệp hất bà Hoa bên cạnh đến loạng choạng, nếu Vân Phi gần lanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì bà ngã mặt đất.
Đã lớn tuổi như nếu quăng ngã sẽ là chuyện đùa.
“Mẹ!” Hoa Diệp lo lắng bà Hoa, thấy bà ngã liền cảm kích Vân Phi.
Cô từng gặp Vân Phi nhưng dáng vẻ và phong thái của Vân Phi cô liền đây là con của Hoa Chiêu.
“Làm gì ! Buông ! Trả cho các là !” Hoa Diệp run rẩy .
Nếu trở , cô quả thật ý định trả tiền.
Bởi vì Hoa Chiêu trợ giúp nên mấy năm nay cô sử dụng tiền đó.
Vốn dĩ cô trả nhưng vì về nên trả .
Bằng chính là tình huống như hiện tại, mấy sẽ tha cho cô .
Nghe thấy cô sẽ trả tiền, cánh tay Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu liền nới lỏng.
Hoa Diệp lấy một chiếc hộp đó mở mặt : “Đây, đây là những thứ lấy năm đó. Tất cả đều ở đây, trả các !”
Trong hộp vài trăm đồng, còn một đồ trang sức bằng vàng và bạc.
Cô cũng sợ của cải lộ, dù nó cũng là của nữa.
Có vì tìm Hoa gia gây chuyện, thì tìm chứ .
Hoa Đại Ngưu và Hoa Nhị Ngưu thấy thứ bên trong, hai mắt lập tức sáng lên, cả hai bắt đầu tranh .
Hoa gia bây giờ còn là Hoa gia đoàn kết một lòng như xưa, Hoa Sơn trấn áp , ba con trai ở riêng quá lâu nên cách lòng.
Mỗi thấy tiền đều sáng mắt.
Hai em thiếu chút nữa đánh mặt bởi vì cướp đồ.
Mọi thấy thổn thức đến khinh bỉ.
Đột nhiên, Hoa Tam Ngưu cõng Hoa Sơn run rẩy tới.
Bọn họ ong vò vẽ tấn công từ , những khác đều nhanh chân chạy nhanh hơn thỏ, Hoa Tam Ngưu cõng Hoa Sơn thể chạy nhanh còn bởi vì hoảng sợ mà rơi xuống khe núi.
Khe núi sâu, hai trong nháy mắt liền biến mất.
Kết quả cũng ai dừng cứu bọn họ, đó cũng ai tìm bọn họ.
Sau vài tiếng đồng hồ Hoa Tam Ngưu và Hoa Sơn mới bò khỏi khe núi.
Nếu còn một chống đỡ, Hoa Sơn cảm thấy ông tức chết!
Không ngờ lòng vòng thế nào, ông c.h.ế.t mà còn thấy bà vợ c.h.ế.t tiệt của !
Hoa Sơn chỉ bà Hoa, tay run run : “Bà, bà….”
Bà Hoa ngẩng đầu lên quan sát ông .
Ông thực sự già , già đến mức thể đánh nổi bà.
Ngọn núi to lớn mà bà chôn chặt đáy lòng, dường như biến mất trong nháy mắt.
Bà Hoa cúi đầu xuống, gì với ông .
Hoa Sơn đám trong sân, mấy đứa cháu trai đang gào thét mặt đất, ăn thiệt thòi .
Thời gian trôi qua quá lâu, nên ông quên mất Hoa Chiêu mạnh mẽ như thế nào ?
Ông thấy tận mắt, chỉ cảm thấy mấy Hoa Chiêu đánh.
“Về nhà” Hoa Sơn dùng chút sức lực còn run rẩy .
“Ba, . Thằng ranh con nhà Hoa Chiêu giẫm gãy chân con , chân đau dậy .” Vợ Đại Ngưu lóc kêu.
“Làm phiền đưa bọn họ , đừng để bọn họ ở chỗ lừa bịp .” Hoa Chiêu .
Tất cả đều đồng ý, vội vàng chạy đến khiêng mấy đứa cháu và vợ của Đại Ngưu rời .
Hoa Chiêu đồng ý cho trong thôn hạt giống cây đậu phộng, cho nên đừng nhờ bọn họ đưa nhà Hoa Sơn trở về, bây giờ bảo bọn họ đánh cả nhà Hoa Sơn cũng .
Dọc đường Hoa Kim Hoa Ngân gào thảm thiết, ai chạm chân bọn chúng, bọn chúng sẽ kêu như heo chọc tiết.
Hình như giống giả vờ.
Bọn chúng thật sự thương.
thế thì ?
Chỉ cần Hoa Chiêu một tiếng, bọn họ còn thể đánh cho mấy đau đớn hơn nữa.
Hoa Chiêu thèm đếm xỉa tới bọn họ, trạng thái của Mã Thu Bình lắm.
Cô nhanh chóng dìu nhà, cho cô uống một ngụm nước.
Gương mặt tái nhợt của Mã Thu Bình lúc mới khá lên một chút. Cô cảm thấy da đầu bớt tê tại, mắt còn hoa, bụng cũng thắt nữa.
Làm cô sợ c.h.ế.t khiếp, cứ tưởng sắp sinh đến nơi.
Sống bảy sống tám*, nếu bây giờ cô sinh nó , đứa nhỏ c.h.ế.t ngay lập tức thì thể cũng yếu ớt bẩm sinh do sinh non.
(Có nghĩa là trẻ sinh non 7 tháng thể sống , còn trẻ sinh non 8 tháng thì dễ sống)
Đối với ai cũng .
Tuy là cô thích, thậm chí còn hận mấy đứa nhỏ , nhưng dù cũng do dứt ruột đẻ , loại cảm giác huyết mạch tương liên , khiến cô mềm lòng đau khổ.
Thím Mã đột nhiên lo lắng hỏi: “Chúng , Hoa Mãn và Hoa Liên bây giờ?”
Lúc vợ Đại Ngưu ăn ngoan độc, nhưng bình thường bà đối xử với hai đứa cháu khỏe mạnh , dường như nuông chiều thành thói, một đứa nhỏ nào thể bắt nạt nó, nếu bà sẽ tìm tới tận cửa.
Dù bọn họ cũng thể , nếu , thì chỉ thể nhờ tới Hoa Chiêu.
Như lắm.
Hoa Chiêu giúp bọn họ thoát khỏi sự kiểm soát của cả nhà Hoa Sơn, còn đưa các cô khỏi đây, phần tình cảm quá lớn .
Không thể để cho cô va chạm với cả nhà Hoa Sơn nữa.
Nhà bọn họ là một lũ vô , hai đứa nhỏ huyết thống với bọn họ, ầm lên cũng .
Được , vốn náo loạn ầm ĩ .
tự gây rối thì tự gây rối, thể lúc nào cũng bởi vì con bà mà ầm lên .
Mã Thu Bình và thím Mã chút cảm giác gia đình nào với nhà Hoa Sơn, con bà nghĩ liên quan gì đến nhà bọn họ.
Thông gia?
Họ !
“Hoa Mãn. Hoa Điền….” Mã Thu Bình yếu ớt giường, uống thêm một ngụm nước, tiếp: “Thích thì , con quản .”
Cô mặc kệ, cứ để bọn nó tiếp tục ở nhà Hoa Đại Ngưu .
Thím Mã : “Cũng đúng, bọn chúng ông bà nội cha, cần chúng bận tâm.”
Chẳng qua bà chỉ hỏi một câu. Bà cũng mấy tình cảm vời hai đứa cháu ngoại . Chúng nó Hoa Đại Ngưu dạy thừa nhận bà ngoại .
Để chúng nó , để chúng nó .
“Hôm nay phiền cháu , khi nào chúng thế?” Thím Mã hỏi Hoa Chiêu.
“Xem tình huống , hai ngày nữa chúng sẽ rời .” Hoa Chiêu
“Ừ.” Thím Mã xoa bóp đầu cho Thu Bình cho sắc mặt cô hơn một chút.
Lúc chuyện phiếm với Hoa Chiêu, bà nhịn nhiều chuyện, bèn hỏi: “Không ngờ bà Hoa với Hoa Diệp ! Không mấy năm nay hai ở , sống như thế nào, đột nhiên về nhỉ?”
Hoa Chiêu , nhắc đến chuyện cô giúp đỡ bọn họ đây.
Bằng cả nhà Hoa Sơn đến đây quầy rầy cô, phiền phức.
“Ai mà ? Đã còn ? Bọn họ sợ bọn Hoa Đại Ngưu đánh?” Hoa Chiêu : “Thời gian qua sống , còn về gì?”
Lúc cô gọi điện cho Hoa Diệp, cũng báo cho cô chuyện Hoa Sơn, ngờ rằng bọn họ thật sự trở .
Cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ bao giờ về đây, hoặc ít nhất đến khi Hoa Sơn c.h.ế.t mới trở .
Không ngờ lá gan của hai họ lớn như .
Vì thế trả tiền cũng tiếc mà về Hoa Sơn cuối ư?
Cô cũng tò mò, khi chuyện với thím Mã thêm đôi ba câu, cô về nhà, giường tập trung “xem kịch”.
Cả nhà Hoa Sơn đang họp, bà Hoa ở giường còn Hoa Diệp đang hai em đè ép quỳ mặt đất.
Hoa Diệp cũng dứt khoát, “Bang Bang” đập đầu vái lạy Hoa Sơn mấy cái.
“Cha, con trả bộ tiền.” Cô lớn tiếng xong, ưỡn thẳng cổ, cây ngay sợ c.h.ế.t .
Nếu sẽ ai nhận đây là Hoa Diệp chỉ lẳng lặng cúi đầu việc năm xưa.
Cô nghĩ sai! Cũng chẳng gì hối hận.
Năm đó nếu cô trốn, chẳng lẽ ở chờ bán cho một tên ngốc ư? Rồi cả đời cuộc sống của cô sẽ trở nên uổng phí, ngày như bậy giờ?
Vợ Đại Ngưu nghĩ tới thời gian khó khăn của gia đình trong những năm qua, chịu đựng nổi dáng vẻ của cô . Tiền trong nhà lấy trộm hết, cho bọn họ cưới chổi Mã Thu Bình, hại con trai bà thành phế nhân…
Bà lao đến cho Hoa Diệp một cái tát.
Hoa Diêp tránh , bàn tay đánh vai cô , quá đau.
Hoa Diệp lập tức từ đất nhảy dựng lên, kéo dâu bắt đầu đánh .
Từ đến nay vợ Đại Ngưu là một một gian dối chuyên giở thủ đoạn, ban đầu khi còn ở trong một tập thể lớn, bà mấy khi việc.
Sau con cái lớn, bao sản đến hộ*, bà càng việc, cả ngày chỉ ở nhà nấu cơm, sức lực tay chẳng bao nhiêu.
(*ấn định hạn ngạch sản lượng cho từng hộ gia đình)
Làm thể so với Hoa Diệp khi còn ở nhà, từng như một con bò già, khi ngoài liều mạng kiếm tiến.
“Ba ba ba” vài cái, mặt mũi Hoa Diệp đánh cho sưng vù lên.
Hoa Đại Ngưu phản ứng , ông thể để cho vợ chịu thiệt thòi lập tức vọt tới hỗ trợ.
Sức lực của ông đương nhiên mạnh hơn Hoa Diệp, Hoa Diệp đánh đến choáng váng
Bà Hoa chịu nổi nữa, vội vàng chạy tới bảo vệ con gái.
“Kéo bà .” Hoa Sơn mở miệng .
Hai con dâu lên sàn, tách bọn họ trong giây lát.
Chỉ Hoa Diệp đánh
Điều chút khác biệt với suy nghĩ ban đầu của bà Hoa, bà cho rằng chỉ cần đưa tiền cho bọn họ là !!
“Tất cả dừng tay !” Bà Hoa hét lên.
Không một ai lời bà, trong chớp mắt, Hoa Diệp đánh ngã xuống đất, miệng mũi chảy m.á.u ròng ròng, gượng dậy nổi.
Bà Hoa hoảng sợ, thét lên: “Các định gì? Các g.i.ế.c ? Trừ phi hôm nay các g.i.ế.c c.h.ế.t hai con , bằng Hoa Chiêu nhất định sẽ bắt các đền mạng! Cho dù Hoa Chiêu quan tâm, thì chồng của Hoa Diệp nhất định cũng sẽ quản! Các sẽ đền mạng!"
“Dừng tay.” Hoa Sơn chậm rì rì .
Vợ Hoa Đại Ngưu miễn cưỡng dừng tay .
Hoa Sơn bà Hoa, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ một nụ nham hiểm: “ sắp chết, giờ kéo theo các cùng cũng khá .”
Bà Hoa đột nhiên cảm thấy tê dại, ngay cả Hoa Diệp còn một chút thần trí cũng cứng đờ, ngờ về nhà một chuyến, thành đường chết?
“Không chết, cũng thôi.” Hoa Sơn run rẩy với bà Hoa: “Vậy bà chút chuyện.”