Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-02-18 00:50:53
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên Kim Lai và cô bằng tuổi, mỗi ngày tự bộ nửa tiếng đến cung thiếu nhi, bữa sáng tự mua, cơm trưa tự mua.
Mà Lâm Tiếu ít cơ hội ăn đồ ăn sáng ở bên ngoài, Lữ Tú Anh luôn cảm thấy đồ ăn bên ngoài sạch sẽ. Thỉnh thoảng mới thể mua cho cô bánh quẩy, đậu hũ nước đường, bánh rán, trái cây cũng đều là xách về nhà ăn ở bàn ăn.
Cuộc sống của Viên Kim Lai hình như khác so với .
"Cậu thật cừ." Lâm Tiếu cảm khái , ngờ Viên Kim Lai khiến chán cũng chỗ tài giỏi như .
Cũng là học sinh tiểu học lớp hai, Lâm Tiếu ngừng ăn cơm trong nhà, mỗi ngày đưa đón, Viên Kim Lai tự do tự tại như thế.
Viên Kim Lai thấy ánh mắt ghen tị của Lâm Tiếu, càng thêm đắc ý: "Đây là gì, lúc tớ lớp một tự bộ."
Bây giờ bé sắp học lớp ba, chuyện gì để khoe khoang.
Sau khi bàn tính của Viên Kim Lai vỡ tan thành từng mảnh, đổi một cái mới, bé cùng gảy bàn tính với những bạn học khác trong lớp bàn tính, nhưng mà bởi vì đó bàn tính của Viên Kim Lai vỡ tan thành từng mảnh, những bạn học khác cũng chịu gảy cùng bé.
Học sinh lớp bàn tính cũng đều là cùng một lớp, ngoại trừ ba học sinh mới như Lâm Tiếu và Viên Kim Lai , còn học sinh mới lớp hai, học sinh mới lớp bốn.
Học sinh mới lớp bốn để ý tới cái đầu ngắn của Viên Kim Lai, học sinh mới lớp hai lá gan quá nhỏ.
Viên Kim Lai chỉ thể cô đơn gảy bàn tính ở ngoài hành lang, mấy ngày giẫm nát một cái.
Lâm Tiếu lập tức : "Cậu xem tớ, bàn tính của cũng vỡ, chứng tỏ bàn tính của vỡ liên quan đến tớ chút nào."
Viên Kim Lai ỉu xìu cúi đầu, thể thừa nhận lời của Lâm Tiếu.
Cái bàn tính đầu tiên phá, Viên Kim Lai dối cho qua, cái bàn tính thứ hai phá, Viên Kim Lai mắng chửi một trận, cha mua bàn tính mới cho bé nữa.
Lâm Tiếu cảm thấy Viên Kim Lai đáng đời Viên Kim Lai ở trong lớp bàn tính nên gì. Ngay cả bàn tính cũng , ở lớp bàn tính .
Lớp bàn tính học xong phép cộng hai chữ số với hai chữ , phép cộng ba chữ với ba chữ , bắt đầu học phép nhân.
Hôm nay học chính là phép nhân hai chữ số với một chữ .
Phép nhân của lớp bàn tính cũng tính từ đơn vị cao đến đơn vị thấp.
Làm bên trái , đó bên .
Tất cả các phương pháp đều ngược với trường học dạy.
Giáo viên của lớp bàn tính đưa một ví dụ, Lâm Tiếu lập tức tính như thế nào. Thật cô cần gảy từng cái bàn tính, bàn tính một chút là rốt cuộc nên gảy hạt châu bàn tính như thế nào. Không bàn tính cũng , mặc kệ là tính từ đơn vị thấp đến đơn vị cao, là tính từ đơn vị cao đến đơn vị thấp, Lâm Tiếu cảm thấy cũng khác , đều là kết quả ngay .
Lâm Tiếu một gảy hạt châu bàn tính đến trạng thái cuối cùng.
Giáo viên lớp bàn tính xuống bục giảng, lượt qua bên cạnh các bạn học, kiểm tra gảy bàn tính.
Lúc qua bên cạnh Lâm Tiếu, giáo viên lớp bàn tính khẽ gật đầu, tiếp tục về phía .
Lâm Tiếu đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng của giáo viên lớp bàn tính. Nếu giáo viên đến phía thì chẳng lập tức sẽ phát hiện Viên Kim Lai mang bàn tính .
"Bàn tính của em ?" Quả nhiên, nhanh giọng của giáo viên lớp bàn tính từ phía cuối lớp học vang lên.
Viên Kim Lai nhỏ giọng : "Quên mang ạ."
Giáo viên lớp bàn tính: "Trên lớp bàn tính ngay cả bàn tính cũng mang, nếu để cho em đánh trận, chiến trường em đeo vũ khí à?"
"Lần lên lớp nhớ mang đấy."
Viên Kim Lai thấp giọng đồng ý: "Dạ."
mà lên lớp, Viên Kim Lai vẫn mang bàn tính. Thái độ của giáo viên đối với Viên Kim Lai càng thêm nghiêm khắc: "Sao vẫn mang bàn tính?"
Viên Kim Lai cúi thấp đầu, lời nào.
Giáo viên lớp bàn tính: "Tiết học nhất định mang bàn tính, mang bàn tính thì em cũng cần đến nữa."
Nghỉ giữa giờ, Lâm Tiếu chạy đến hỏi Viên Kim Lai: "Sao vẫn mang bàn tính?"
Viên Kim Lai bĩu môi: "Cha mua cho tớ."
Liên tiếp hỏng hai cái bàn tính, cha của Viên Kim Lai Viên Kim Lai giẫm lên bàn tính, cũng thể đoán chắc chắn tự nhiên hỏng. Cha tức giận, để Viên Kim Lai ghi nhớ.
Lâm Tiếu: "Vậy tự mua, để dành nhiều tiền tiêu vặt ?"
Viên Kim Lai: "Tớ tự mua , tiền tiêu vặt của tớ mua xiên nướng."
Lâm Tiếu: "Thế nhưng bàn tính sẽ giáo viên phê bình."
Viên Kim Lai thờ ơ nhún vai: "Phê bình thì phê bình, phê bình vài câu đổi một nắm xiên nướng lớn, lời ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-105.html.]
Giáo viên lớp học thêm và giáo viên trong trường giống , phê bình học sinh đều chừng mực, nhiều nhất là hai câu giống như , cũng sẽ phạt , càng sẽ gọi phụ .
Lâm Tiếu cảm thấy Viên Kim Lai như thế đúng, nhưng cảm thấy bé chút đạo lý.
"Vậy tự vẽ cho một cái bàn tính ." Lâm Tiếu .
Viên Kim Lai trừng to mắt: "Vẽ bàn tính như thế nào?".
Lâm Tiếu kéo tờ giấy nháp bàn Viên Kim Lai tới, cầm lấy bút chì, vẽ ở phía một cái khung tròn, vẽ từng đường thẳng, vẽ xong một cái bàn tính đơn giản.
Viên Kim Lai ngờ vực : "Cái gì, vẽ bàn tính thể gảy."
Lâm Tiếu: "Cậu thể vẽ hạt châu ở phía , chẳng giống như gảy bàn tính ."
Viên Kim Lai há to mồm: "Mỗi gảy hạt châu vẽ một cái giấy, tớ sẽ mệt chết."
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không , trực tiếp vẽ kết quả cuối cùng.”
Viên Kim Lai: "Vậy để tớ kết quả cuối cùng là gì?"
Lâm Tiếu: "Cậu tính ở trong đầu."
Viên Kim Lai: "Cái ai thể tính ? Hôm nay giáo viên mới giảng phép tính ba chữ nhân hai chữ số, đó chắc chắn cũng sẽ luyện tập đề bài ba chữ nhân hai chữ số, tính khó như , ai thể tính trong đầu chứ?” Mặt Viên Kim Lai hiện lên vẻ đùa tớ .
Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: "Tớ thể tính , khó."
Viên Kim Lai: "Trâu bay trời, mặt đất khoác lác."
Lâm Tiếu tức giận: "Tớ khoác lác."
"Reng reng" Chuông học vang lên, Lâm Tiếu về chỗ , Viên Kim Lai hét lên với cô: "Nếu khoác lác thì chứng minh cho tớ xem, gảy bàn tính, , dùng đầu tính thẳng đáp án."
"Nếu thì mời tớ ăn ba que xiên nướng."
Lâm Tiếu đầu : "Được, nếu tớ , tớ mời ăn ba que xiên nướng, nếu như tớ , cũng mời tớ ăn ba que xiên nướng."
Viên Kim Lai hất cằm: "Nếu thể , tớ mời ăn mười xe xiên nướng".
Ánh mắt Lâm Tiếu sáng lên, cô sợ Viên Kim Lai đổi ý, cực nhanh: "Cứ quyết định , ngoéo tay móc ngược một trăm năm đổi."
"Không thấy chuông học vang , tất cả về chỗ nhanh lên." Giáo viên lớp bàn tính đặt ấm tráng men ở bục giảng.
Lâm Tiếu vội vàng chạy về chỗ của , đầu ghế cuối cùng trong phòng học, dùng ánh mắt nhắc nhở Viên Kim Lai chú ý.
Cô bắt đầu.
Giáo viên lớp bàn tính ở bảng đen đề bài xuống "389 nhân 52."
Lâm Tiếu chằm chằm bảng đen một giây đồng hồ, lập tức đưa đáp án cuối cùng bàn tính, vèo một cái giơ tay lên.
Giáo viên lớp bàn tính về phía Lâm Tiếu: "Sao ?" Tốc độ giơ tay của Lâm Tiếu quá nhanh, giáo viên nghĩ Lâm Tiếu tính xong, cho rằng cô nhà vệ sinh hoặc là chuyện khác nhờ giáo viên giúp đỡ.
Lâm Tiếu: "Cô giáo, em xong ạ."
Giáo viên lớp bàn tính đến bên cạnh Lâm Tiếu, thấy đáp án bàn tính của cô, bất ngờ phát hiện con phía mà đúng.
Giáo viên gật đầu với Lâm Tiếu: " ."
Trong lòng của giáo viên nổi lên nghi ngờ, Lâm Tiếu tính thế nào mà nhanh như , chẳng lẽ cái đề bài khéo cô qua, nhớ đáp án.
Cô trở bục giảng, nhịn lật sổ giáo án của xác nhận một chút, chẳng lẽ đề mới cũng .
Trong lớp mấy bạn học bình thường gảy bàn tính nhanh thường xuyên giáo viên khen ngợi, thấy Lâm Tiếu tính đáp án chính xác, tất cả đều cúi đầu yên lặng tăng tốc tốc độ ngón tay gảy hạt châu bàn tính.
Bọn họ ngay cả một nửa cũng gảy xong, Lâm Tiếu nhanh như .
Cành cạch cành cạch, loạt âm thanh gảy bàn tính rõ ràng là trở nên nhanh hơn, Lâm Tiếu đầu hất cằm về phía Viên Kim Lai.
Viên Kim Lai xua tay một cái với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nhẹ nhàng nhíu mày, Viên Kim Lai như là ý gì, tin là Viên Kim Lai tin, Lâm Tiếu chứng minh cho bé xem. Sau khi giáo viên lớp bàn tính xuống đề thi thứ hai, một giây đồng hồ Lâm Tiếu giơ tay lên, giơ cao thẳng.
Giáo viên lớp bàn tính kinh ngạc đến bên cạnh Lâm Tiếu, một nữa thấy đáp án chính xác ở bàn tính của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu đầu , một nữa hất cằm về phía Viên Kim Lai.
Lần Viên Kim Lai thật sự sốt ruột, cái m.ô.n.g từ ghế nâng lên, cả giống con rùa lớn rướn cổ về phía . Trời ạ, Lâm Tiếu thật sự thể chứ, bé cược mười que xiên nướng, mười que đấy.
Cậu bé nên tìm cớ gì để chơi đây.
Trong lòng Viên Kim Lai hoảng sợ chết, giống như một con thỏ nhỏ đụng thùng thùng trong lồng n.g.ự.c của bé. Trên mặt bé hiện lên sự căng thẳng, tiếp tục xua tay với Lâm Tiếu, giơ một ba về phía Lâm Tiếu.