Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-02-19 01:02:48
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông chủ tiệm sách ngăn cản cô : “Cô hãy chờ một chút.”
Thẩm Vân hiểu: “Chờ cái gì ạ?”
Ông chủ tiệm sách: “Chờ để xem lô hàng hóa mới kiếm tiền .”
Thẩm Vân quyết định theo ông chủ tiệm sách, dù thì về chuyện buôn bán , ông chủ tiệm sách kinh nghiệm nhiều hơn cô .
Thẩm Vân kiềm chế tính tình đợi mấy ngày, lửa giận trong lòng dần tiêu tan từng chút một. Ông chủ Đào gửi cho cô “hàng mới”, tuy rằng một mặt hàng là hàng tồn kho đọng , nhưng mà hai mặt hàng khác bán chạy hơn bình thường.
Bán còn nhanh hơn so với bất kỳ một loại văn phòng phẩm nào đó.
Thẩm Vân tính tính ở giấy nháp, cuối cùng quyết định gọi cuộc điện thoại chất vấn nữa.
Cứ cho là hàng tồn kho và chất lượng kém, đến một cái cô cũng bán mà bỏ tất cả. mà hàng mới mà ông chủ Đào gửi đến đây cho cô vẫn giúp cô kiếm nhiều.
Thẩm Vân tiếp tục gọi điện thoại bổ sung hàng hóa, đương nhiên tiếp tục nhập thêm hai loại hàng hóa bán chạy .
Tín hiệu điện thoại đường dài lắm, giọng của ông chủ Đào đứt quãng truyền đến: “Được, ngày mai sẽ gửi cho cô.”
“Ngoài hai loại mà cô , ghép cho cô thêm kiểu dáng khác, cô thử xem bán .”
Ông chủ Đào ghép hàng hóa, Thẩm Vân cần thử cũng nhất định là bán .
cô hề do dự một chút nào mà đồng ý: “Được, cảm ơn ông chủ Đào.”
“Tiếu Tiếu, thôi.” Lữ Tú Anh thúc giục bốn, năm , cuối cùng cũng túm Lâm Tiếu khỏi tiệm sách Văn Lan.
Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh với Lâm Tiếu: “Sau lúc chị Tiểu Vân đang ở tiệm sách, con thích những món văn phòng phẩm nào thì cũng đừng thẳng nhé.”
Lâm Tiếu mờ mịt : “Tại ạ?”
Lữ Tú Anh : “Giống như hôm nay, con chỉ cần thích là chị Tiểu Vân chắc chắn sẽ tặng cho con.”
Lữ Tú Anh và Thẩm Vân đẩy qua đẩy thật lâu, cuối cùng mua với giá nhập hàng, Lữ Tú Anh cảm thấy đang chiếm lợi của Thẩm Vân, thật sự ngại.
“Chị Tiểu Vân ngại lấy tiền của con, chúng cũng thể chiếm lời của mãi như .”
Lần Lữ Tú Anh thấy Thẩm Vân thì cảm thấy cô thật sự trưởng thành hơn nhiều, xem ăn thật sự thể rèn luyện con .
Mái tóc vốn dài đến eo của Thẩm Vân cũng cắt ngắn, chỉ còn dài qua bả vai, thắt một b.í.m tóc đuôi ngựa ở gáy khiến tướng mạo vốn dĩ dịu dàng giờ thêm vài phần nhanh nhẹn.
“Chị Tiểu Vân của con chỉ buôn bán nhỏ, kiếm một ít tiền cũng dễ.” Lữ Tú Anh nhớ đến cảnh ngộ của Thẩm Vân thì thở dài, phận của Thẩm Vân cũng đủ khổ .
Lâm Tiếu nhăn mày nhỏ: “Thế con mua văn phòng phẩm trong tiệm sách thì đây ạ?”
Văn phòng phẩm ở chỗ chị Tiểu Vân là nhất, Lâm Tiếu từng thấy văn phòng phẩm nào xinh như thế ở những nơi khác.
Lữ Tú Anh nghĩ cho Lâm Tiếu một ý kiến: “Con mua văn phòng phẩm gì thì đừng tự , nhờ bạn học mua giúp con là .”
Lâm Tiếu gật đầu, chỉ thể như thế thôi, nhưng mà thật là phiền phức.
Lâm Tiếu ở yên xe đạp của , xé mở bìa quyển sách văn học thiếu nhi mới nhất.
Lữ Tú Anh thấy tiếng sột soạt ở lưng, cần đầu cũng Lâm Tiếu đang gì: “Về nhà , sách mặt trời sẽ hư mắt đấy, trong lớp con bạn đeo kính .”
Trước khi nghỉ hè, trong lớp Lâm Tiếu một bạn nữ đeo kính cận. Trở thành bạn học đầu tiên đeo kính trong lớp, bạn nữ cả lớp vây xem. Lâm Tiếu cũng xích gần kỹ kính mắt của bạn nữ , hai mắt kính bằng pha lê, thêm một cái gọng kính gác ở mũi, trông là nặng mũi, là mệt mỏi.
Sau khi Lâm Tiếu về nhà kể cho chuyện trong lớp bạn học đeo kính, thì đến mùa hè , chỉ cần Lâm Tiếu xem TV lâu là Lữ Tú Anh sẽ với cô: “Nghỉ ngơi một lát , xem nhiều là cận đấy.”
Hiện tại cô ở yên xe đạp của , nôn nóng xem sách văn học thiếu nhi, mà : “Về nhà xem, sắp hư mắt đến nơi đấy.”
“Sao mà xem TV cũng hư mắt, sách cũng hư mắt chứ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh: “Xem gì cũng hư mắt cả thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-115.html.]
Lâm Tiếu thở dài, mắt yếu ớt thế nhỉ.
Lâm Tiếu học xong lớp tính toán bằng bàn tính sớm nên ở nhà chơi vui vẻ hết hơn một tuần lễ, đó mới trở cung thiếu nhi.
Sau khi vượt qua vòng sơ tuyển cuộc thi mẫu nhí thì cần đến lớp đào tạo. Mỗi ngày đều học, liên tiếp hơn hai mươi ngày cho đến khi kì nghỉ hè kết thúc.
Lúc Lâm Dược Phi đến chuyện thì Lâm Tiếu học hai ngày.
Lâm Dược Phi nhíu mày: “Tham gia cuộc thi mẫu nhí nhất định đến lớp đào tạo ?”
“Mẹ, từng hỏi trong những đăng ký tham gia cuộc thi mẫu nhí thì bao nhiêu thông qua kỳ sơ tuyển ?”
Lúc Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến lớp đào tạo cũng loáng thoáng những phụ khác đến: “Hình như là tuyển chọn gì cả, vòng sơ tuyển chỉ xem đơn đăng ký, đến lúc thi đấu bán kết mới chọn .”
Chân mày Lâm Dược Phi càng nhíu chặt hơn: “Học phí của lớp đào tạo là bao nhiêu ?”
Lữ Tú Anh thoáng qua Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đang chơi vui vẻ cùng với Tiểu Hoàng, bọn họ chuyện, Lữ Tú Anh hạ giọng một con .
Gấp bốn học phí lớp tính toán bằng bàn tính.
Xem cho dù là thời đại nào cũng đều như thế.
Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu đến: “Tiếu Tiếu, em thích lớp đào tạo mẫu nhí ?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Thích.”
Ở lớp đào tạo mẫu nhí, Lâm Tiếu gặp bạn học cùng lớp, là lớp phó văn thể mỹ của lớp cô, Đường Kiều.
“Chỉ là cô giáo cho xếp hàng theo chiều cao, con cách Đường Kiều xa." Lâm Tiếu ở vị trí gần phía , còn Đường Kiều ở cuối cùng, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi giữa giờ thì hai căn bản thể chuyện với .
“Mấy đứa lên lớp đào tạo thì sẽ gì?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu đếm đầu ngón tay tính cho trai xem: “Cô giáo dạy bọn em như thế nào, như thế nào, còn học động tác biểu diễn.”
Trong lớp đào tạo hai cô giáo, Lâm Tiếu : “Hai cô giáo dịu dàng.”
Dịu dàng hơn cô giáo lớp bàn tính nhiều, còn ngừng khích lệ mỗi học sinh, từ đầu đến chân đều khen một .
Lâm Dược Phi hiểu rõ, chính là dỗ con nít chơi đây mà.
“Nếu như Tiếu Tiếu thích thì học cũng .” Lâm Dược Phi né tránh em gái mà với .
Lữ Tú Anh thấy câu hỏi của Lâm Dược Phi cũng dần dần tỉnh táo : “Con có thấy đây là đang lừa tiền ?”
“Cũng thể tổ chức ở trong cung thiếu nhi chứ?”
Lâm Dược Phi lắc đầu: “Chỉ là tổ chức ở cung thiếu nhi, cũng do chính cung thiếu nhi tự tổ chức, bây giờ phòng học ở trong cung thiếu nhi chỉ cần đưa tiền thì ai cũng có thể thuê.”
“Lần đằng nào cũng trả tiền , để Tiếu Tiếu chơi một chút cũng . Chỉ là nếu thêm lớp đào tạo thi đấu bán kết, chung kết gì gì đó, mặc kệ giáo viên thế nào thì chúng cũng đăng ký.”
Lữ Tú Anh do dự : “Vậy nếu như Tiếu Tiếu thực sự thích thì ?”
Hiện tại mỗi ngày Lâm Tiếu đến lớp đào tạo đều vui vẻ, lúc về nhà ở yên xe đạp Lữ Tú Anh, miệng nhỏ cứ bô lô ba la ngừng.
Lâm Dược Phi : “Nếu như con bé vô cùng thích mà đăng ký học tiếp thì cứ cho con bé học phí là bao nhiêu, tiền nộp học phí có thể mua bao nhiêu đồ ăn ngon, đổi thành xiên que thì con bé ăn cả năm cũng hết.”
Căn cứ sự hiểu của Lâm Dược Phi đối với em gái, Lâm Tiếu chắc chắn sẽ chọn xiên que.
Lữ Tú Anh nheo mắt : “Tiếu Tiếu ăn xiên que khi nào?”
Lâm Tiếu tức c.h.ế.t mất.
Lâm Dược Phi lỡ miệng lộ , phạt là cô, Lâm Tiếu phạt rửa bát ba ngày, còn ăn nhiều bí đao và mộc nhĩ.
“Ăn xiên que dễ nóng trong , những thứ giúp thanh nhiệt hạ hỏa.”
Lâm Tiếu dám ăn, từng miếng từng miếng ăn hết chén canh bí đao mộc nhĩ, cô ăn xiên que là chuyện của nửa tháng , nếu nóng trong thì nóng từ lâu, còn đợi đến bây giờ mới thanh nhiệt chứ.
Anh trai đúng là đồ chơi , khi lỡ miệng chuyện của cô thì mỗi ngày sớm về trễ, căn bản thể thấy bóng dáng, để một Lâm Tiếu mỗi ngày ăn các thể loại món ăn thanh nhiệt trừ hỏa mà .
Vì đồ ăn ngon đều cho sức khỏe, mà đồ cho sức khỏe thì ngon chứ.