Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-02-21 01:39:11
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Dược Phi nghi ngờ Thẩm Vân, nghĩ mãi mà hiểu, lo lắng Thẩm Vân chỉ là mạnh miệng , nhưng trong lòng thật sự vẫn thể buông xuống .

Tuy nhiên giọng điệu của Thẩm Vân vô cùng kiên định: "Đời , cháu cha ."

"Cháu nợ bất cứ ai trong cái nhà đó, bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ lấy lợi ích gì từ cháu."

"Cùng lắm thì cháu đổi thành phố khác, để bọn họ tìm thấy cháu nữa." Hiện tại đổi thành phố khác khó, ngoại trừ điều động công tác , khó mà thể đổi thành phố khác mà sống, nhưng dù vẫn cách, nhất là kiểu tự do tự tại giống Thẩm Vân, cùng lắm thì đổi một thành phố khác bắt đầu từ đầu.

Cha, kế, trai, em trai của cô một ai có thể đổi thành phố.

Lâm Dược Phi thấy Thẩm Vân đổi thành phố, giật kêu lên, bây giờ cũng thể đổi thành phố. Lâm Dược Phi vội vàng : "Nếu em thật sự coi cha em là cha, coi cả gia đình đó là , cách khiến bọn họ còn dám đến tìm em nữa."

Lâm Dược Phi vốn dĩ lo lắng là Thẩm Vân thực sự suy nghĩ kỹ càng, xử lý cả nhà đó, đó Thẩm Vân ầm ĩ cãi với , đời hai cũng ít bởi vì nguyên nhân mà cãi .

bây giờ, Lâm Dược Phi cũng quan tâm nhiều như , cũng thể để cho vợ vì tránh cả gia đình chạy đến thành phố khác.

Lâm Dược Phi: "Em giao cho , đảm bảo sẽ khiến bọn họ dám đến tìm em nữa."

Lữ Tú Anh những lời của Lâm Dược Phi cho khiếp sợ kêu lên: "Con thể chuyện phạm pháp."

Lâm Dược Phi trấn an Lữ Tú Anh: "Tuyệt đối chuyện phạm pháp, ngay cả một sợi tóc của bọn họ con cũng sẽ động ."

Những thủ đoạn đòi nợ hợp pháp , Lâm Dược Phi cũng cần lấy hết, đủ để cả gia đình chịu đựng.

Huống chi cha của Thẩm Vân là công nhân chính thức việc đường sắt, bây giờ còn về hưu. Kiểu bát sắt dù đánh c.h.ế.t cũng nỡ vứt bỏ bát sắt như ông , ở trong mắt Lâm Dược Phi dễ nắm thóp.

Ban ngày Thẩm Vân gặp cha cô ở nhà sách, đến bây giờ vẫn hết sợ hãi, dám sống một , sợ cha cô ở chỗ nào.

cũng thể luôn sống nhờ trong nhà Lâm Tiếu , Lâm Dược Phi trở về nhà thì chuyện xong, bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, Thẩm Vân dậy xin phép trở về.

"Mẹ, con đưa Thẩm Vân về, nhân tiện một chuyện, hai ngủ ." Lâm Dược Phi .

"Đi , giữ cửa cho con, khóa cửa, chờ buổi tối con đột nhiên trở về ngủ." Lữ Tú Anh dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Dược Phi, dù trễ cũng về nhà ngủ, kiên quyết cho phép ngủ ở chỗ Thẩm Vân.

Lâm Dược Phi : "Mẹ, cần lo lắng cho con."

Thẩm Vân lên chỗ phía xe đạp của Lâm Dược Phi, vì chỗ phía của Lâm Tiếu buộc một lớp đệm xốp, lên mềm mại hề cấn m.ô.n.g một chút nào.

"Chúng một chuyến đến lều ." Lâm Dược Phi với Thẩm Vân.

Thẩm Vân tưởng rằng Lâm Dược Phi việc đến lều để giải quyết, đó mới đưa cô về nhà, ngoan ngoãn chỗ phía xe đạp theo đến lều.

Trong lều sáng đèn, các công nhân xây dựng đều đang đánh bài, tiếng xướng bài từ xa thể thấy.

"Lão La, lão Dương, Thành Tử, Phong Niên đều đây ?" Lâm Dược Phi gọi mấy công nhân xây dựng cao to.

"Ở đây."

"Ông chủ, ở đây."

"Chắc chắn là ở đây."

Mấy nhanh từ trong lều , Lâm Dược Phi với bọn họ: "Cho một nhiệm vụ mới, mấy ngày tới cần đến công trường, tiền công vẫn sẽ trả như việc tại công trường."

"Mấy ngày tới cùng một vài nữa giúp ."

Thẩm Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ, về phía Lâm Dược Phi: "Anh tìm đánh bọn họ?"

Mấy công nhân xây dựng về phía Thẩm Vân, Lâm Dược Phi : "Bà chủ của ."

Các công nhân thi khen ngợi ông chủ và bà chủ xứng đôi, Thẩm Vân đỏ mặt, xua tay lùi về hai bước, để bóng dáng Lâm Dược Phi che khuất cô , cúi đầu xuống.

"Ông chủ, việc đánh , giúp bà chủ đánh cũng ." Lão Dương .

Mấy công nhân bên cạnh cũng thi phụ họa: "Đúng vậy ông chủ, nhiều việc vất vả cũng than mệt, còn đánh thì thật sự ."

Lâm Dược Phi : "Yên tâm, đánh ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-147.html.]

" bao giờ chuyện phạm pháp ?" Lâm Dược Phi : "Mọi theo dõi, theo sát, hiểu chứ?"

"Không cần chuyện gì, cũng cần gì, chỉ cần bày vẻ mặt hung dữ một chút là ."

Nghe Lâm Dược Phi như , mấy công nhân xây dựng lập tức hiểu, một trong bọn họ từng Lâm Dược Phi cho đòi nợ: "Cũng giống như việc đòi nợ ư?"

Lâm Dược Phi dùng ánh mắt khen ngợi về phía công nhân chuyện, mấy khác từng đòi nợ, bên cạnh chuyện, cũng hiểu .

Việc đơn giản thôi.

Thoải mái hơn nhiều so với việc đổ mồ hôi công trường.

Sau một ngày dễ dàng như , thể nhận tiền lương như công trường, trong lòng các công nhân chỉ vui mừng: "Ông chủ yên tâm, chúng nhất định sẽ xử lý gọn gàng giúp ông chủ."

Người phát cơm trong công trường, bọn họ mấy ngày nay ngoài cùng , Lâm Dược Phi cũng cho tiền cơm: "Ở bên ngoài tìm chỗ ăn tô mì, ăn một ít bánh rán..."

"Năm rưỡi sáng sớm ngày mai tới tìm , dẫn nhận dạng một chút."

Sáng sớm ngoài, chặn ở cổng khu nhà, chắc chắn thể một cũng thấy mặt đất.

Lâm Dược Phi an tâm.

Sau khi sắp xếp xong, đạp xe chở Thẩm Vân về chỗ ở của cô . Thẩm Vân đột nhiên còn lo lắng cha trai sẽ chặn cô ở chỗ ở của cô nữa, rõ ràng Lâm Dược Phi còn bắt đầu gì, nhưng Thẩm Vân cảm nhận , địa vị của cô và gia đình cô đảo lộn.

từ con mồi biến thành kẻ săn mồi.

Trong nháy mắt, nỗi sợ trong lòng Thẩm Vân biến mất còn dấu vết.

Trước đây cái gì cô cũng sợ, cô còn là một đứa trẻ ở nhà, từ bộ quần áo đến một miếng cơm cũng đều dựa sự bố thí của cha và kế nữa.

Bây giờ cô trưởng thành, độc lập, có thể tự sống , tiền cô kiếm còn nhiều hơn so với mỗi trong cái nhà đó.

Chỉ cần cô theo sự sắp xếp của bọn họ thì bọn họ thể gì.

Làm chuyện phạm pháp? Cả cha, kế, trai, em trai đều một ai dám .

Cha từ bỏ công việc định, trai cũng sẽ vì cô mà thêm điều tiền án tương lai của chính , em trai tuổi còn nhỏ, tuy chiều hư nhưng cũng chỉ dám tung hoành ở nhà.

Mặc dù kế một lòng mưu tính bòn rút tiền từ Thẩm Vân, nhưng còn chăm sóc con trai cưng của , chằm chằm túi tiền của cha, sẽ vì Thẩm Vân mà đánh mất cuộc sống sung sướng của bản .

Chuyện phạm tội phạm pháp cũng là chuyện mà ai cũng thể , cả cái nhà cũng một nào cái lá gan đó.

Điều bọn họ thể cũng chỉ là tát một cái cho một quả táo đỏ, dọa nạt cô lừa dối cô .

sẽ bọn họ lừa gạt, chuyện cô thể tìm đến công an, tìm Hội Liên hiệp Phụ nữ.

Nếu như bọn họ dám đến phiền công việc ăn của cô , cô lập tức đến đơn vị của bọn họ, tìm lãnh đạo đơn vị giải quyết vấn đề, đến lúc đó bọn họ nhất định còn sợ hơn cô .

"Tiểu Phi, cần tìm giúp em, em tự xử lý ."

Thẩm Vân để Lâm Dược Phi phòng, rót cho một ly nước, Lâm Dược Phi uống một cạn sạch.

"Tự em xử lý thế nào?" Lâm Dược Phi tò mò hỏi.

Thẩm Vân những suy nghĩ đường của cho Lâm Dược Phi: "Nghĩ kỹ thì càng cảm thấy gì đáng sợ, thật sự bọn họ cơ bản dám gì em."

Thẩm Vân nhảy khỏi vòng tròn từng vây hãm cô , còn coi những đó là nhà nữa, chặt đứt nỗi sợ hãi của bản kéo dài từ thời thơ ấu đến bây giờ.

còn là đứa trẻ bất lực nữa.

"Bọn họ già trẻ, đơn vị trường học. Em sợ cái gì chứ, sợ nên là bọn họ, em lẻ loi một chẳng vướng bận gì, chân trần sợ mang giày."

Lâm Dược Phi nắm chặt cổ tay Thẩm Vân: "Sao em lẻ loi một , chẳng lẽ em bận tâm ?"

Thẩm Vân đỏ mặt: "Em ý , hơn nữa giỏi giang như , nhà em cũng thể ."

Trong lòng Thẩm Vân, Lâm Dược Phi còn ghê gớm hơn so với cái gia đình miệng hùm gan sứa, sợ mạnh h.i.ế.p yếu nhiều.

"Thật đó, cần giúp đỡ, tự em ." Trong mắt Thẩm Vân dường như bùng lên một quả cầu lửa, là Lâm Dược Phi cho cô dũng khí.

Loading...