Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-02-21 08:48:16
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tiếu tiếng kêu thức dậy, mê man mở mắt , cô mới ngủ một chút thôi mà.

Lữ Tú Anh : "Cái gì mà mới ngủ, sắp bảy giờ , con mau dậy ."

Lâm Tiếu bất ngờ, hai mắt mở to, thấy bên ngoài trời sáng, nhưng cô thật sự cảm thấy mới nhắm mắt thôi mà.

Lâm Tiếu chui khỏi chăn, cả liền run lên: "Lạnh quá!"

Mẹ đặt quần áo của cô ở bên cạnh giường, Lâm Tiếu luống cuống tay chân mặc đồ lót, quần lót, áo len, quần len.

Cổ áo len chật, lúc Lâm Tiếu chui đầu liền xảy hiện tượng tĩnh điện, khi cô mặc áo len xong, tóc của cô đều bay lên.

Lữ Tú Anh thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu liền bật : "Con nhà vệ sinh lấy cây lược nhúng một ít nước chải đầu ."

Lâm Tiếu mở vòi nước, chải đầu, đánh răng, rửa mặt.

"Lạnh quá ." Lâm Tiếu cau mày rửa mặt, nước lạnh quá mất.

Lữ Tú Anh: "Con ráng chịu đựng một chút, vài ngày nữa sẽ lò sưởi, trong nhà sẽ thoải mái hơn."

Rửa mặt xong xuôi liền ăn bữa sáng, món ăn sáng hôm nay giống như khi, bánh màn thầu, trứng gà, còn đùi gà kho.

Lâm Tiếu húp một ngụm cháo kê ấm cổ họng, đó dùng tay cầm lên đùi gà kho lên cắn một miếng.

Lâm Dược Phi bước khỏi phòng, vẫn quen khi em gái sáng sớm gặm đùi gà.

Lâm Tiếu sớm tạo thành thói quen, cô ăn bữa sáng cực kỳ đầy đủ và chắc bụng mỗi chủ nhật, nếu đến giờ học Olympic sẽ đói rã rời.

Tại đến giờ học Olympic dễ đói bụng hơn bình thường?

Giờ học Olympic đặc biệt dễ đói.

Ăn sáng xong, Lữ Tú Anh lấy xe đạp chở Lâm Tiếu đến phòng học. Trên đường, những cơn gió lạnh và cực kỳ khô khi thổi mặt liền cảm giác tất cả lượng nước mặt lấy . Lữ Tú Anh với Lâm Tiếu đang ở phía : "Con lấy khăn quàng cổ che mặt ."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn dùng khăn quàng che mặt, chỉ để lộ cặp mắt nhỏ.

Vào trong viện nhỏ của phòng giảng dạy, cây gần rụng hết lá.

Lâm Tiếu tung tăng qua viện nhỏ, giẫm lên những chiếc lá khô rụng sân vang lên tiếng xào xạc.

Lâm Tiếu đống lá khô quét một chỗ bên cạnh gốc cây một hồi cũng động lòng. Bây giờ cây khô đến mức thể nhổ tới rễ .

cửa phòng học, Lâm Tiếu đụng Chu Tuệ Mẫn ở phía đối diện.

Chu Tuệ Mẫn Lâm Tiếu một cái, lên tiếng chào hỏi.

Miệng của Lâm Tiếu mở liền lập tức khép , thì cô cũng chào hỏi Chu Tuệ Mẫn.

Trong tiết học , Lâm Tiếu giành vị trí thứ nhất nhiều nhất, các bạn học trong lớp Olympic Toán học từ kinh ngạc chuyển sang dần quen với chuyện .

Trong giờ học Olympic, thói quen trao đổi về bài khó. Dần dần các bạn học trong lớp ngày càng thích chuyện với Lâm Tiếu.

Một bạn học gọi Lâm Tiếu qua, Lâm Tiếu thấy Chu Tuệ Mẫn đang ở kế bên thảo luận với mấy khác. Ánh mắt của hai va đó nhanh chóng rời .

Mọi đang về bài tập, Lâm Tiếu bài , cô đáp án lên giấy giảng giải.

Lâm Tiếu ngắn gọn.

Chu Tuệ Mẫn đột nhiên cắt ngang: "Tại bước như ?"

Lâm Tiếu: "Tại vì nó chính là như ."

Chu Tuệ Mẫn Lâm Tiếu: "Cậu thể giải thích một chút bước ?"

Lâm Tiếu gãi đầu: "Sao mà giải thích đây? Vừa chính là như , cái giống như là một cộng một bằng hai , tớ giải thích như nào hết!"

Lâm Tiếu nên giải thích như thế nào, giống như cô để giải thích vì một cộng một bằng hai .

Chu Tuệ Mẫn giậm chân: "Lâm Tiếu, tớ ghét ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-152.html.]

Mặc dù Lâm Tiếu rõ vì Châu Tuệ Mẫn đột nhiên như nhưng cô lập tức đáp trả: "Cậu ghét tớ thì tớ cũng ghét ."

Hôm thứ hai Lâm Tiếu lớp, Trần Đông Thanh chạy qua với cô: “Lâm Tiếu, lớp Olympic Toán học các hôm qua phát giáo trình ? Cậu mang theo giúp tớ ?”

Lâm Tiếu gật đầu, lấy giáo trình mới phát hôm qua từ trong cặp đưa cho Trần Đông Thanh.

Trần Đông Thanh vội vàng nhận lấy, nâng niu như thứ bảo bối gì, nở nụ lộ hàm răng trắng tinh bé xíu: “Cảm ơn , hôm nay tớ đem về nhà để cha tớ photo, ngày mai trả .”

“Ừm.” Từ khi Lâm Tiếu lớp Olympic Toán học, cứ mỗi thứ hai hàng tuần là Trần Đông Thanh đều tìm cô mượn giáo trình, photo xong thì trả , Lâm Tiếu tập thành thói quen .

Viên Kim Lai quái lạ chạy qua, nháy mắt với Trần Đông Thanh và Lâm Tiếu: “Tớ thấy nhé, Lâm Tiếu cho Trần Đông Thanh thứ gì?”

Lâm Tiếu kỳ lạ Viên Kim Lai, hiểu tại dáng vẻ lạ lùng như .

Trần Đông Thanh đỏ mặt, lập tức đưa giáo trình Olympic Toán học của Lâm Tiếu mặt Viên Kim Lai: “Sao nào, cũng ?”

Viên Kim Lai thấy đề Olympic Toán học chi chít bên thì ngơ ngác, ôm đầu chạy xa tựa như Tôn Ngộ Không niệm chú Khẩn cổ nhi.

Cứu mạng, ai mà cần thứ đó chứ.

Học sinh ngoan đều điên hả? Trần Đông Thanh mà chủ động mượn bài thi Olympic Toán học của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu ha ha Viên Kim Lai hoảng loạn bỏ chạy, Trần Đông Thanh cũng theo.

Thật chỉ mỗi Viên Kim Lai nghĩ , trong mắt các bạn khác, hành động hàng tuần đều tìm Lâm Tiếu mượn giáo trình Olympic Toán học của Trần Đông Thanh cũng lạ lùng.

Vương Hồng Đậu cảm khái : “Lớp phó học tập thật yêu học hành.”

Diệp Văn Nhân gật đầu: “Trần Đông Thanh thể xem hiểu cũng giỏi đó.” Diệp Văn Nhân cũng từng tò mò xem giáo trình Olympic Toán học của Lâm Tiếu một , nhưng cô bé hiểu câu nào hết.

Sáng hôm , lúc Trần Đông Thanh trả giáo trình Olympic Toán học cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Trần Đông Thanh, thể hiểu đề trong hả?”

Đột nhiên Trần Đông Thanh lắp bắp: “Có thể, thể hiểu chút xíu.”

“Vậy đến phòng giảng dạy tham gia thi , đến phòng giảng dạy một bài thi Olympic Toán học là , lúc đầu tớ cũng một bài, đó thì học lớp Olympic Toán học luôn.”

Lâm Tiếu chia sẻ trải nghiệm của với Trần Đông Thanh: “Lúc đầu tớ thi 94 điểm, chỉ cần thi 94 điểm thì thể lớp Olympic Toán học .”

Lâm Tiếu cảm thấy lớp Olympic Toán học thú vị, nếu Trần Đông Thanh cũng thích đề Olympic Toán học, mỗi tuần đều tìm cô mượn giáo trình photo thì tại trực tiếp đến học luôn?

Lâm Tiếu với Trần Đông Thanh: “Thú vị lắm đó, còn thú vị hơn tự đề Olympic Toán học ở nhà nữa.”

Trần Đông Thanh hoảng loạn trốn tránh: “Tớ nhà vệ sinh cái.”

Mùa đông năm nay tuyết đầu mùa rơi vô cùng sớm.

Hơi ấm còn tan, tuyết đầu mùa rơi .

Sáng sớm Lâm Tiếu thức dậy, cảm thấy đầu mũi của đông lạnh thành nước đá , vội vùi đầu chăn, cố gắng đắp kín kẽ.

Bên ngoài gió thổi vù vù, rõ ràng đóng hết cửa sổ nhưng gió lạnh vẫn lẻn phòng qua khe cửa.

“Hắt xì.” Lâm Tiếu hắt một cái.

Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu dậy: “Mau dậy thôi con, tỉnh mà còn ở trong chăn thì càng càng lạnh đấy.”

Lâm Tiếu quấn chăn, dũng cảm dậy.

Lữ Tú Anh: “Dậy nào, tuyết rơi đường khó , ngoài sớm chút.”

“Tuyết rơi ạ?” Lâm Tiếu vén chăn , mang dép bông chạy đến cửa sổ, thấy bên ngoài là một vùng trắng xóa, kinh ngạc há hốc: “Quao, tuyết lớn quá.”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu chỉ mặc một bộ quần áo giữ nhiệt cửa sổ, vội chạy qua túm cô lên giường, cuống cuồng mặc quần áo cho cô: “Con lạnh ?”

Hôm nay trời lạnh như , mặc quần áo lông thôi đủ, cả quần áo bông mỏng cũng bỏ qua, Lữ Tú Anh trực tiếp lấy quần áo bông dày mặc cho Lâm Tiếu.

Lại thêm một chiếc áo và quần nhung tăm chắn gió bên ngoài nữa.

Lâm Tiếu mặc quần áo xong thì ấm hơn nhiều, bữa sáng uống một miếng cháo trắng nóng hổi, chợt ấm áp từ đầu đến chân.

Lữ Tú Anh cầm một quả trứng vịt muối chiếu đèn, chọn một bên đầu quả trứng đập , quả nhiên là đầu gần lòng đỏ.

Loading...