Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-02-21 08:48:18
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tiếu nhận trứng vịt muối, dùng đũa chọc nhẹ, lòng đỏ vị dầu ớt trong trứng vịt muối chảy . Cô vội bưng lên hút một cái, lòng đỏ trứng muối sền sệt ăn cùng cháo trắng nóng nghi ngút, quả thật là tuyệt vời.
Lâm Tiếu ăn hết từng miếng lòng đỏ trứng muối, nhíu mày lòng trắng. Lữ Tú Anh thấy thế thì : “Lòng trắng mặn quá thì đừng ăn nữa, để cho con ăn.”
Lâm Dược Phi từ trong phòng ngủ đúng lúc thấy câu : “Con thèm ăn đồ thừa của em .”
Lữ Tú Anh trợn mắt Lâm Dược Phi: “Con thật lắm chuyện.”
Lâm Dược Phi khì khì: “Thì cũng là di truyền từ đó.”
Lữ Tú Anh nên lời, chính bà cũng sẽ ăn trứng muối thừa của Lâm Tiếu. Ngày xưa dù kinh tế gia đình eo hẹp, Lữ Tú Anh cũng kiên quyết chịu ăn cơm thừa của Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu.
Lâm Dược Phi: “Không ăn thì bỏ , trứng muối là để ăn lòng đỏ mà, bỏ lòng trắng .”
Lúc và chuyện, Lâm Tiếu dùng đũa móc sạch lòng trắng trứng , chọc nát trộn cháo, trong một muỗng cháo một miếng lòng trắng trứng nhỏ, thế thì mặn nữa, cháo trắng cũng ngon hơn.
“Mẹ ơi ơi, hai đừng cãi nữa.” Lần nào cô cũng sẽ ăn sạch lòng trắng trứng muối.
Lâm Tiếu thở dài, vì để ăn lòng đỏ trứng muối ngon tuyệt, cô thể chấp nhận lòng trắng trứng muối mặn chát.
“Mẹ ơi, hôm nay tuyết rơi, con đưa Tiếu Tiếu học.” Lâm Dược Phi nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân xong, hai ba cái ăn xong bữa sáng, đẩy xe đạp.
Lúc Lâm Tiếu và trai khỏi nhà, Tiểu Hoàng cũng chen . Nó và Lâm Tiếu đều thích tuyết rơi, trông thấy bãi tuyết trắng mênh m.ô.n.g bên ngoài thì hưng phấn vô cùng, nhảy nhót trong đó.
Lữ Tú Anh túm Tiểu Hoàng về, bảo Lâm Dược Phi mau đóng cửa , tiếng quở mắng Tiểu Hoàng của Lữ Tú Anh từ cửa truyền đến: “Không sáng sớm dẫn mày ngoài ?”
“Gâu gâu.” Tiểu Hoàng ấm ức hừ hừ, như đang ngoài chút xíu đủ chút nào.
Lâm Tiếu đầu một cái, thầm nghĩ Tiểu Hoàng thật đáng thương, ngày tuyết vui như cũng thể chơi.
Lát nữa cô tới trường thì thể chơi thỏa thích .
Hoa tuyết rơi lất phất, Lâm Tiếu yên xe đạp của trai, đeo bao tay đón hoa tuyết. Hoa tuyết rơi lên bao tay lâu lâu cũng tan , Lâm Tiếu chăm chú quan sát từng mảnh hoa tuyết.
Cô thích nhất là hoa tuyết sáu cánh mỹ, nhưng lâu lắm mới thể bắt một cái. Đa hoa tuyết đều hai cánh, ba cánh, nhiều hoa dính chùm với , còn là hình sáu cánh nữa.
Cuối cùng đón một hoa tuyết sáu cánh hảo, Lâm Tiếu một tay nâng hoa tuyết, tay còn cố gắng cởi bao tay bằng một tay, dùng ngón tay trần chọt hoa tuyết xinh .
“Không cởi bao tay.” Giọng của trai đột nhiên vang lên ở phía , Lâm Tiếu giật thót, trai mọc mắt lưng ? Sao cô cởi bao tay?
Lâm Dược Phi cả đường cẩn thận đạp xe đến cổng trường tiểu học Đường Giải Phóng, dặn dò Lâm Tiếu: “Đi đường cẩn thận.”
Lâm Tiếu gật đầu đáp , lúc mới cổng trường còn chậm, đó càng càng nhanh, cuối cùng là chạy bước nhỏ về tòa nhà giảng đường.
Lâm Dược Phi nữa, đạp xe rời khỏi, lúc nhỏ ai mà ngã vài trong ngày tuyết rơi chứ? Dù Lâm Tiếu cũng mặc dày , ngã cũng đau.
Lúc Lâm Tiếu băng qua khu vực lớp chịu trách nhiệm, ngạc nhiên trông thấy hầu như các bạn lớp đều mặt.
Sao hôm nay nhiều trực nhật ? Lâm Tiếu thấy lạ hỏi, đó phát hiện đa bạn học đều ham vui đến để nghịch tuyết.
Học sinh trực nhật cầm xẻng xúc tuyết, cầm cây chổi to quét tuyết. Khu vực lớp Lâm Tiếu chịu trách nhiệm là con đường bắt buộc ngang khi từ cổng trường đến tòa nhà giảng đường, lúc nãy giáo viên đến bảo các bạn trực nhật dọn một lối sạch tuyết.
Quét đến tuyết chất chồng hai bên, quá tiện cho các bạn vui đùa.
Lâm Tiếu tung tăng lên lầu, để cặp xong lập tức chạy xuống. Vài bạn đang đắp tuyết nhỏ, Lâm Tiếu cũng tham gia .
Một lát Vương Hồng Đậu cũng đến, Lâm Tiếu gọi cô bé: “Cậu mau lên để cặp nhanh xuống đây chơi.”
Thế nhưng Vương Hồng Đậu lớp để cặp xong chạy khỏi tòa nhà giảng đường thì gặp cô giáo Từ.
Cô giáo Từ xua tất cả học sinh ở khu vực chịu trách nhiệm lên: “Sắp học , mau về lớp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-153.html.]
Học sinh trực nhật cũng lùa theo: “Được , quét một lối nhỏ thế là .”
Quét tuyết trong lúc tuyết đang rơi dĩ nhiên thể quét sạch , cô giáo Từ học sinh của lớp đang quét tới tấp trong màn tuyết, cảm thấy chúng quá đáng thương.
Học sinh trực nhật thấy đáng thương chút nào cả, tình nguyện cô giáo Từ xua về lớp.
Cửa lớp, các học sinh giậm một trận bước chân bịch bịch.
Vương Hồng Đậu lưng Lâm Tiếu vỗ tuyết quần áo giúp cô: “Xong .”
Học xong hai tiết, tuyết rơi càng to hơn, trường học thông báo hủy bỏ thể dục giữa giờ, trong lớp hoan hô một trận.
Thể dục giữa giờ hủy , các bạn thể nào ngoan ngoãn trong lớp , xông hết xuống như tổ ong để nghịch tuyết.
Trên sân tập, quảng trường, bãi đất trống của trường học đều các học sinh của các lớp chen chúc .
“Chúng cùng đắp một tuyết .”
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân bàn bạc xong, quyết định đắp một tuyết ở gốc gần tòa nhà giảng đường, thể thành trong giờ chơi lớn .
Lâm Tiếu phụ trách nặn đầu của tuyết, còn hai bạn nhỏ Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đắp cơ thể tuyết.
“Sáng hôm nay ở cổng trường tớ thấy một đàn ông đạp xe đưa cô giáo Từ đến trường.” Vương Hồng Đậu .
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đồng loạt Vương Hồng Đậu.
Diệp Văn Nhân hỏi: “Là chồng của cô giáo Từ ? Trông như thế nào?”
Vương Hồng Đậu nhớ : “Rất cao, gầy, đeo một cặp kính.” Còn miêu tả chi tiết hơn thì Vương Hồng Đậu . Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cũng thất vọng, Vương Hồng Đậu miêu tả thế thì họ tưởng tượng trông cả.
Vương Hồng Đậu: “Buổi sáng Đường Kiều cũng ở cổng trường, cũng thấy.”
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân lập tức tìm kiếm bóng dáng của Đường Kiều sân tập, tìm thấy cô bé trong nhóm bạn đang chơi đánh trận tuyết của lớp .
Đường Kiều họ hỏi chồng của cô giáo Từ trông , lập tức khen dứt lời: “Đẹp trai lắm.”
“Cao hơn cô giáo Từ một cái đầu, mặt dài, sống mũi cao, mắt một mí, đeo kính nho nhã, vẻ tính tình .”
Đường Kiều nghiêm túc cân nhắc một phen, : “Khá giống thầy Lưu lớp tự nhiên, nhưng cao và hơn.”
Miêu tả của Đường Kiều tỉ mỉ hơn Vương Hồng Đậu nhiều, trong đầu Lâm Tiếu thoáng loáng xuất hiện một hình tượng, Diệp Văn Nhân : “Còn cao và hơn thầy Lưu cũng miễn cưỡng xứng với cô giáo Từ nhỉ.”
Bốn cô gái một bên trò chuyện, Viên Kim Lai bỗng chạy qua. Sau cổ áo Lâm Tiếu đột nhiên kéo mạnh một cái, đó gáy cô cảm nhận một cơn lạnh buốt.
Trong quần áo Lâm Tiếu Viên Kim Lai quăng một quả bóng tuyết nhỏ.
Quả bóng tuyết nhỏ theo gáy rơi xuống, Lâm Tiếu lạnh rùng : “Viên Kim Lai!”
Lâm Tiếu vội quăng kéo áo giữ nhiệt khỏi quần giữ nhiệt, kéo quần áo nhảy tưng tưng.
“Rơi rơi .” Vương Hồng Đậu báo tin vui cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu túm một nắm tuyết, kịp vo thành quả bóng trực tiếp đuổi theo Viên Kim Lai nhét hết trong cổ áo của bé.
Thế còn lạnh hơn bóng tuyết, càng khó rơi hơn. Diệp Văn Nhân ở bên cạnh thấy xong vô thức hít ngược một ngụm khí lạnh, cảm thấy lưng cũng lạnh theo.
Thế nhưng Viên Kim Lai hề giận, bé hì hì, vò một quả bóng tuyết quăng lên Lâm Tiếu.
Cuộc đánh trận tuyết cứ bắt đầu, từ hai quân đối chiến biến thành một trận hỗn chiến, mãi đến khi chuông học vang lên kết thúc buổi chơi, mới vội vàng chạy về lớp.
Trên cầu thang đầy học sinh chen lấn vội chạy về lớp, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nắm tay cũng tách , ba chạy lớp theo , Lâm Tiếu ở chỗ kéo mạnh quần áo xuống.
Không kịp kéo áo giữ nhiệt nhét quần, cảm nhận cơn lạnh run phảng phất như gió lùa , chỉ thể để giờ giải lao tiếp theo đến nhà vệ sinh bỏ .
Giờ giải lao tiếp theo, Lâm Tiếu đến nhà vệ sinh bỏ áo quần xong, như một bé chim sẻ bay khỏi dãy tòa nhà giảng đường tìm Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ngoài nghịch tuyết.