Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-02-21 08:48:25
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày đầu tiên, Lữ Tú Anh và dì Đỗ bàn bạc, đổi thời gian truyền dịch sang buổi chiều.

Sáng sớm khi Lâm Tiếu thức dậy, trong ngày nhiệt thấp nhất chỉ hơn 37 độ, buổi sáng thường thì cũng sốt cao, ăn xong cơm trưa nhiệt tăng cao lên.

Sau khi đổi thời gian truyền dịch sang buổi chiều, lúc truyền dịch để hạ sốt, như buổi chiều Lâm Tiếu cũng chịu cơn sốt hành hạ nữa.

Sau đó đến tối, nửa đêm Lâm Tiếu sốt một trận, đến nửa đêm về sáng thì hạ sốt.

Mấy ngày liên tiếp, cơn sốt của Lâm Tiếu cứ lặp lặp , hạ sốt sốt, sốt hạ. Sau khi đổi thời gian truyền dịch thành buổi chiều, thời gian sốt cao ngắn , chỉ nửa đầu ban đêm sẽ sốt cao một lúc.

Ba ngày đầu chỉ sốt, đó triệu chứng đau họng và chảy nước mũi, ngày nào cũng dùng cả cuộn giấy vệ sinh to lau nước mũi.

Dưới mũi của Lâm Tiếu đỏ ửng hết lên, chạm giấy vệ sinh là đau.

Lữ Tú Anh: “Con nhẹ nhàng thôi, đừng mạnh thế, thế nào là nhẹ nhàng ?”

Trước tiên dì Đỗ kê cho Lâm Tiếu ba ngày truyền dịch, nhưng thấy cô khỏi nên kê thêm hai ngày nữa. Nhìn thấy Lâm Tiếu chảy nước mũi và đau họng, dì Đỗ : “Các triệu chứng xuất hiện là điều , chứng tỏ sắp khỏi .”

Lâm Tiếu ăn đồ hộp hàng ngày, hy vọng rằng bệnh của sẽ sớm khỏi.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng gọi điện đến nhà Lâm Tiếu, hỏi cô bao giờ học , giọng Lâm Tiếu khàn đặc : “Tớ cũng , đợi tớ khỏi ốm mới học .”

Lâm Tiếu cũng học, ngày nào cũng ở trong nhà chán chết.

Tiết Toán Olympic hôm chủ nhật vì ốm nên Lâm Tiếu cũng bỏ lỡ.

Lâm Tiếu xin đưa học Toán Olympic liền Lữ Tú Anh phũ phàng từ chối: “Con đang sốt đấy, thế nào .”

Sáng sớm nhiệt của Lâm Tiếu là 36,5 độ, nhiệt bình thường, cô lập tức : “Con sốt.”

Lữ Tú Anh: “Sáng sốt, chiều sẽ sốt thôi, là ngày nào cũng thế đấy thôi.”

Lâm Tiếu: “Tiết Toán Olympic học buổi sáng mà .”

Lữ Tú Anh: “Không , đợi con khỏi hẳn mới .”

Lâm Tiếu với giọng khàn đặc: “Con khỏi mà.”

Lữ Tú Anh: “Lúc nào mà cả ngày sốt thì mới tính là khỏi.”

Lâm Tiếu quả thực khá lên nhiều, mấy hôm buổi sáng cũng sốt nhẹ, bây giờ buổi sáng nhiệt bình thường, buổi tối sốt cũng cao nữa, đều 38 độ.

Bước chuyển biến lớn nhất là ngày chủ nhật, buổi sáng Lâm Tiếu học Toán Olympic, chiều sốt lúc nào, tối cũng sốt.

Sáng sớm ngày đầu tiên khi Lâm Tiếu khỏi ốm, mở mắt câu đầu tiên là hỏi: “Mẹ, đêm qua con sốt ?”

Lữ Tú Anh vui mừng trả lời: “Không sốt.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Thế thì hôm qua chẳng là ngày mà cả ngày sốt ?”

Lữ Tú Anh: “ !” Đây là một điều ? Tại Lâm Tiếu vẻ vui?

Lâm Tiếu cong môi: “Vậy thì đáng lẽ con thể đến lớp Toán Olympic.”

Lữ Tú Anh vội vàng đáp: “Hôm qua con sốt cũng thể học Toán Olympic , con còn khỏi cảm mà, con học sẽ lây cho các bạn khác ở lớp Toán Olympic.”

“Hơn nữa con ốm mấy ngày trời, cơ thể yếu, lúc cần chịu khó nghỉ ngơi, cơ thể hồi phục sức khỏe mới thể học .”

Lữ Tú Anh giảng giải một lúc lâu, mãi mới dỗ dành Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh : “Tuần học, con thể tìm thầy giáo hỏi về bài giảng và đề bài để tự học.”

Lâm Tiếu thì cũng vui lên, tuần cô đến lớp Toán Olympic sẽ nhận câu hỏi gấp đôi.

Nghĩ thấy như cũng , tự dưng hai đề bài của hai tuần một lúc.

Lữ Tú Anh ép Lâm Tiếu ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.

Thứ hai, Lâm Tiếu đến trường, cầm theo giấy xin nghỉ học mà Lữ Tú Anh để xin nghỉ học tiết thể dục và tập thể dục giữa giờ.

Lâm Tiếu bước lớp tất cả các bạn trong lớp quan tâm: “Lâm Tiếu, học ?”

“Lâm Tiếu, cuối cùng thì cũng tới.”

Trong lớp bốn bạn ốm thì Lâm Tiếu ốm lâu nhất, là cuối cùng học .

Diệp Văn Nhân trông thấy Lâm Tiếu phòng học thì lập tức chạy đến bên cạnh chỗ Lâm Tiếu , kể cho Lâm Tiếu những việc xảy trong lớp mấy hôm cô nghỉ học: “Cô giáo Từ cũng ốm mấy ngày liền, hôm qua mới đến lớp.”

Vương Hồng Đậu lúc từ cửa lớp , thấy Lâm Tiếu thì lập tức chạy về phía cô hét lên: “Lâm Tiếu, trở !”

Trong giờ sách buổi sáng, Lâm Tiếu trông thấy cô giáo Từ.

là cô giáo Từ ốm dậy thật, cô giáo Từ trông phờ phạc quá.

Chỉ trong vài ngày, gương mặt của cô giáo Từ gầy nhiều, phần phờ phạc nhất chính là đôi môi của cô : “Môi của cô giáo Từ tái quá.”

Giờ nghỉ giải lao, Lâm Tiếu lo lắng .

Đường Kiều bên cạnh đáp lời: “Vì cô giáo Từ đánh son.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-157.html.]

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Ngày cô giáo Từ đánh son ?”

Trong khái niệm của Lâm Tiếu, chỉ loại màu đỏ thẫm, đỏ chói mới gọi là son, cô bao giờ thấy màu đó môi của cô Từ.

Giọng Đường Kiều khẳng định chắc nịch: “ mà, đây cô giáo Từ đều kẻ lông mày, đánh son.”

Mặc dù là trang điểm nhẹ, nhưng Đường Kiều học khiêu vũ, tập luyện các bước mẫu, cô bé thấy nhiều xung quanh trang điểm, bản cô bé cũng trang điểm nhiều , thoáng qua là nhận ngay.

“Thế , thì tại bây giờ cô giáo Từ trang điểm chứ?” Lâm Tiếu gãi gãi đầu, là vì cô giáo Từ khỏi hẳn , ốm thì thể trang điểm?

Đường Kiều lắc đầu, cô bé cũng .

“Cô giáo Từ trang điểm trông càng xinh.” Đường Kiều .

Lâm Tiếu phản bác: “Không, tớ thấy cô giáo Từ trang điểm vẫn xinh như thế.”

Cô giáo Từ trang điểm thì vẫn là cô giáo Từ mà, Lâm Tiếu thấy gì khác biệt.

Sau khi Lâm Tiếu khỏi ốm, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi xem cụ thể hôm nào rảnh thì về nhà sớm, thu xếp ăn với nhà một bữa lẩu.

Lữ Tú Anh hầm xương , ninh lửa nhỏ trong hơn một tiếng, đó lấy nước hầm xương nước lẩu, chuẩn thịt bò thái mỏng, cải thảo, củ cải trắng, khoai tây thái lát.

Khi Lữ Tú Anh chuẩn thức ăn cũng sắp xếp nhiệm vụ cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu cạnh bàn ăn, ôm lấy một chiếc bát tô, trong bát đựng một nửa bát dầu mè, Lữ Tú Anh thêm hai thìa muối, bảo Lâm Tiếu quấy cho tan.

Lâm Tiếu kinh nghiệm trong việc hòa dầu mè, rót nước rót ít một và nhiều , cô bê một siêu nước lạnh rót nước bát từng chút một, dùng đũa khuấy đều theo chiều kim đồng hồ.

Sau khi mè đủ đặc, Lâm Tiếu chia đều thành ba bát.

Cô bưng chiếc bát nhỏ của , xin : “Mẹ ơi, con thêm rau mùi và một ít tỏi.”

Lữ Tú Anh cho thêm gia vị bát nhỏ của Lâm Tiếu. lúc Lâm Dược Phi về đến nhà, bước cửa ngửi thấy mùi thơm: “Thơm quá!”

Lâm Dược Phi thêm nhiều gia vị như rau mùi, tỏi băm nhỏ, hành lá xắt nhỏ, hoa hẹ và đậu phụ lên men.

Lâm Tiếu bát của trai đầy chê bai, nhiều gia vị như thế trộn lẫn với , chắc chắn sẽ lẫn lộn mùi.

Lâm Tiếu ôm lấy bát của , tin chắc nước chấm của là ngon nhất.

Sườn hầm từ từ nhỏ lửa nên rời cả xương, thịt bò thái miếng ngon, củ cải trắng nhiều nước, cải thảo đậm đà vị nước hầm xương.

Lâm Tiếu sợ bỏng, mặt cô đặt một cái đĩa, Lữ Tú Anh dùng muôi thủng vớt rau đĩa cho nguội, đó Lâm Tiếu chấm chúng dầu mè để ăn.

Lâm Tiếu vui vẻ ăn một lúc, đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn: “Mẹ, tại thịt dê?”

Lâm Tiếu nồi lẩu nhỏ đang sôi sùng sục, bèn nghĩ chẳng đang ăn Lẩu Mông Cổ đó ? Sao thịt dê?

Lữ Tú Anh: “Con ăn thịt dê sẽ nhiệt.”

Lâm Tiếu ngẩn : “Ăn một bữa sẽ nhiệt ạ.”

Năm ngoái cô ăn cả chục bữa mới nhiệt.

Lữ Tú Anh vẫn cương quyết: “Con mới ốm dậy, cơ thể còn yếu, thể ăn đồ ăn tính nhiệt.”

Nói xong câu , Lữ Tú Anh chuyển chủ đề và tiếp tục trò chuyện với Lâm Dược Phi về việc đổi địa chỉ của công ty: “Con chạy xong thủ tục ?”

Dạo gần đây Lâm Dược Phi bận việc , công ty của thành lập đó, nhưng thực sự vẫn địa chỉ văn phòng. Nhận công trình nhỏ cần địa chỉ văn phòng, công nhân xây dựng việc ở cũng thể dựng lán công trình để ngủ. Ngày nào Lâm Dược Phi và Trương Sủng cũng đến công trường và thành công việc liên quan đến giấy tờ trong lều.

Khi Lâm Dược Phi đăng ký công ty, là dựa địa chỉ văn phòng của khác.

đây là giải pháp lâu dài, gần đây Lâm Dược Phi thuê một cửa hàng nhỏ và chuyển địa chỉ khỏi công ty khác.

Anh cũng chỉ đơn giản là thu dọn cửa hàng, dù cũng thuê , chắc chắn dùng để việc.

Trước đây, nhiều Lâm Tiếu hỏi công ty trai ở , nhưng mãi mà vẫn thấy, đến công ty trai, công trường cũng chỉ một thời gian là đổi sang chỗ khác.

Cuối cùng công ty của trai cũng chịu “bám rễ” , Lâm Tiếu lập tức : “Anh, em xem.”

Lâm Dược Phi nhíu mày: “Có cái gì mà xem.”

Lâm Tiếu nài nỉ: “Anh, đưa em xem mà.”

Lữ Tú Anh Lâm Dược Phi: “Tan xem thì ảnh hưởng gì đến công việc của các con ?” Lữ Tú Anh cũng xem.

“Được, thế thì xem.” Lâm Dược Phi đồng ý.

tiêm một mũi dự phòng cho Lâm Tiếu: “Chỉ là lấy chỗ cho công ty địa chỉ, nhỏ, ho .”

Mặc dù , nhưng khi Lâm Tiếu thực sự thấy “công ty” của trai , cô vẫn thất thần.

“Còn nhỏ hơn cả nhà .”

Lâm Tiếu thất vọng, nó giống như công ty mà cô tưởng tượng chút nào.

Một căn nhà nho nhỏ, một con phố hẻo lánh, căn phòng ngủ còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của con Lâm Tiếu, thậm chí cửa sổ, căn phòng tối om khi bật đèn.

Bên trái công ty của là một tiệm mì nhỏ, bên là tiệm tạp hóa bán thuốc lá, rượu và nước giải khát.

Hóa công ty của là như thế .

Lâm Tiếu kiễng chân vỗ vỗ vai trai: “Anh trai, em sẽ chăm chỉ học tập, kiếm tiền nuôi .”

Loading...