Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-02-24 01:45:02
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Đông Thanh thấy cô giáo Từ trả tiền cho mấy cán sự lớp, xúc động : “Cô giáo Từ thật .”
Lâm Tiếu gật đầu phụ họa: “Cô giáo Từ nhất.”
Vừa qua khỏi Nguyên Đán xong, “Cô giáo Từ nhất” lập tức dồn tâm trí các bạn học trong lớp.
“Sắp tới kỳ kiểm tra cuối kỳ, ôn tập thế nào ?” Cô giáo Từ hỏi.
Cô giáo Từ cho các bạn học một phương pháp trấn an đơn giản hiệu quả đó là bài kiểm tra.
Không báo mà đột nhiên bài kiểm tra, hơn nữa là khi trải qua buổi liên hoan và kỳ nghỉ Nguyên Đán. Tuy rằng liên hoan cùng với kỳ nghỉ Nguyên Đán chỉ một ngày rưỡi, nhưng mà các bạn học đều cảm thấy bản lâu sách, nội dung sách đều quên .
Bỗng chốc trong phòng học đều là âm thanh các bạn học nhanh chóng lật giở sách xôn xao xôn xao.
Cô giáo Từ gõ gõ bục giảng: “Cất hết sách trong hộc bàn.”
“Làm bài kiểm tra chính là để kiểm tra những chỗ thiếu sót của các em mà bổ sung , kiểm tra các em sai chỗ nào, thì nhanh chóng ôn tập, đến khi thi cuối kỳ là thể đúng nhất .”
Lời của Cô giáo Từ cũng giảm bớt sự căng thẳng của .
Viên Kim Lai các bạn học lên vấn đề mà quan tâm nhất: “Cô giáo Từ, thi cần phụ ký tên cô?”
Động tác của các bạn học đồng loạt cùng ngẩng đầu lên, chờ đợi đáp án từ cô giáo Từ, Lâm Tiếu cũng dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên.
Cô giáo Từ mỉm : “Còn xem các em thi như thế nào .”
“Nếu các em đều thi thì cần phụ ký tên.”
“Nếu các em thi , thì phụ cần ký tên.”
Trong phòng học lập tức kêu rên một trận.
“Cô giáo Từ gian xảo quá!”
“Cô giáo Từ ngược .”
“Có thể đảo ? Nếu thi thì còn ai sợ hãi phụ ký tên, thi mới sợ mà.”
Cô giáo Từ gõ gõ bục giảng để yên tĩnh , bắt đầu phát bài kiểm tra.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra ngữ văn, ngay đó là bài kiểm tra toán học.
Vương Hồng Đậu khẽ với Lâm Tiếu: “Chắc chắn đó cô giáo Từ thương lượng xong với cô Lưu.”
Lâm Tiếu ở phía Vương Hồng Đậu, liên tục gật đầu.
Trước kỳ thi cuối kỳ, ngay cả lớp Olympic Toán cũng một bài thi.
Thái độ thầy Triệu tùy ý phát một bộ bài thi: “Các em , khi nào tan học thì nộp lên.”
Thật thầy Triệu cũng tính cho thi, nhưng mà các phụ liên tiếp hỏi ông , việc học tập của con cái nhà thế nào, vì thế cứ mỗi đợt cuối kỳ học, thầy Triệu cũng sẽ sắp xếp một bài thi đánh giá điểm học sinh.
Thầy Triệu thông báo lịch học cho kỳ nghỉ đông.
Lâm Tiếu ghi nhớ vở, về nhà với : “Mẹ, lớp Olympic Toán học mỗi ngày kỳ nghỉ đông.”
Lữ Tú Anh nhận lấy vở Lâm Tiếu, thấy mặt ngày học thì hoảng sợ, ngoài hai mươi tám đến mùng tám tháng giêng, những ngày còn , lớp Olympic Toán thật sự mỗi ngày đều học, một tuần chỉ nghỉ ngơi một ngày.
Lữ Tú Anh nhíu mày: “Haizz, như thì bây giờ, còn khi nào nghỉ thì đưa con về quê thăm bà ngoại.”
“Những bạn học khác trong lớp Olympic Toán đều trở về quê ?”
Lữ Tú Anh lật quyển vở nhỏ: “Chắc là từ hai mươi tám đến mùng tám tháng giêng chính là thời gian để cho các con về quê.”
mà Lữ Tú Anh về quê luôn luôn tránh ngày giao thừa và mùng một, những ngày ăn tết chính đều là để bà ngoại Lâm Tiếu trải qua cùng nhà .
Người mợ của Lâm Tiếu là nhiều chuyện, Lữ Tú Anh để gia đình mâu thuẫn.
“Tiếu Tiếu, con nhớ bà ngoại ?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh, cô sớm nhớ bà ngoại. Tuy rằng thường xuyên gọi điện thoại cho bà ngoại, nhưng mà cô gặp bà ngoại một năm .
Lữ Tú Anh suy nghĩ, đó gọi một cuộc điện thoại về quê, ông chủ tiệm tạp hóa gọi bà ngoại Lâm Tiếu lên nhận điện thoại, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu chuyện điện thoại: “Bảo bà ngoại con tới nhà chúng ở một thời gian.”
Đôi mắt Lâm Tiếu lập tức phát sáng, cô mừng rỡ với điện thoại: “Bà ngoại, bà đến đây ở cùng cháu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-171.html.]
“Tại nghĩ đến việc bảo bà ngoại con đến đây ở sớm một chút chứ?” Lữ Tú Anh hối hận .
Lữ Tú Anh ở sô pha suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận vì .
Khi Lâm Tiếu còn nhỏ, bà ngoại Lý Vân Châu đến nhà giúp đỡ chăm sóc Lâm Tiếu mấy năm, mỗi ngày đều vất vả.
Lý Vân Châu chăm sóc Lâm Tiếu lúc còn nhỏ, đau lòng Lữ Tú Anh việc ba ca việc nhà, nên cố gắng hết sức nhiều việc ở trong nhà. Lâm Dược Phi cũng là đứa bé cho bớt lo, cả ngày đánh với , khiến bà ngoại theo lo lắng đề phòng.
Bởi ở trong lòng Lữ Tú Anh, bà ngoại trong thành ở cùng bà thật sự vất vả, vẫn là sống ở quê càng nhẹ nhàng tự do hơn.
Mỗi năm kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Lữ Tú Anh đều dẫn theo Lâm Tiếu về quê gặp bà ngoại, dần thành thói quen.
mà tình huống hiện tại giống như nữa!
Hiện tại Lâm Tiếu trưởng thành, còn cần chăm sóc, Lâm Dược Phi hiểu chuyện, công việc của bản Lữ Tú Anh cũng nhàn nhã. Bà ngoại Lâm Tiếu đến đây ở, việc gì cũng cần , đến kỳ nghỉ đông, Lữ Tú Anh thì thể cùng bà ngoại Lâm Tiếu tâm sự, dạo phố, trải qua những ngày thật thoải mái.
“Đầu óc của , xoay chuyển thế ?” Lữ Tú Anh vỗ vỗ trán: “Đáng lẽ sớm nên gọi bà ngoại con đến đây ở.”
Ngay từ đầu bà ngoại Lâm Tiếu còn chút do dự, Lữ Tú Anh khuyên nữa, cứ thế nhét điện thoại trong tay Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu với điện thoại: “Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm!”
“Bà ngoại, cháu ăn mì om bà !”
“Bà ngoại, bà tới nhà cháu ở cùng cháu mà!”
Không vượt qua ba câu , Lý Vân Châu lập tức đến khép miệng , liên tục đồng ý: “Được , bà sẽ đến đó.”
“Bây giờ Tiếu Tiếu còn học, thời gian về quê, bà việc gì, bà qua đó thăm Tiếu Tiếu!”
Lữ Tú Anh thương lượng xong với Lý Vân Châu, chờ Lâm Tiếu thi cuối kỳ xong, Lý Vân Châu sẽ đến đây ở.
Lữ Tú Anh đón Lý Vân Châu, nhưng Lý Vân Châu từ chối: “Không cần con đón! Thế Vinh đưa đến bến xe, con ở bến xe bên đón là .”
“Lên xe đưa, xuống xe đón, tự xe buýt thì , tới bảy tám chục tuổi.”
Lữ Tú Anh: “Hiện tại sắp cuối năm , ô tô rối loạn.”
Lý Vân Châu: “Mẹ chỉ là một bà lão thôn quê, thấy là tiền, ai trộm của .”
Lữ Tú Anh Lý Vân Châu, chỉ thể đồng ý.
“Mẹ, vì bà ngoại thể đến luôn ngày mai ạ? Vì chờ tới khi con thi cuối kỳ xong mới đến ạ?”
Lữ Tú Anh: “Mấy ngày nay con ôn tập thật . Con nghỉ đông, cũng nghỉ đông, đến lúc đó bà ngoại đến đây lúc ?”
Lâm Tiếu: “Bà ngoại tới cũng ảnh hưởng con ôn tập mà.”
Lữ Tú Anh: “Bà ngoại tới con thành cái đuôi nhỏ của bà ngoại, chắc chắn ảnh hưởng ôn tập.”
Lâm Tiếu bĩu môi, cảm thấy đúng, bà ngoại đến thì cô thể chuyện với bà ngoại ôn tập, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ.
“Haizz, nhanh đến kỳ thi cuối kỳ .” Lâm Tiếu ở chỗ của thở dài.
Trần Đông Thanh đầu , khiếp sợ Lâm Tiếu: “Cậu nhanh chóng đến kỳ thi cuối kỳ ?”
Lâm Tiếu gật đầu: “ , nhanh đến kỳ thi cuối kỳ là thể nhanh nghỉ.”
Vương Hồng Đậu cũng thở dài: “Tớ nghỉ sớm một chút, nhưng mà kỳ thi cuối kỳ đến muộn một chút.” Cô bé mâu thuẫn.
“Nếu thể thi mà cứ thế nghỉ thì .” Vương Hồng Đậu .
Lâm Tiếu liều mạng gật đầu, cô cũng như .
Trần Đông Thanh hiểu tâm trạng của Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu, bé hy vọng kỳ thi cuối kỳ đến muộn một chút, chậm một chút nữa, bé còn nhiều chỗ vẫn ôn tập .
Cậu bé cũng thích nghỉ, nghỉ thú vị, thời gian luyện đàn mỗi ngày dài hơn, bài tập của kỳ nghỉ, học ngoại khóa, tất cả đều nhẹ nhàng hơn việc học, hơn nữa các bạn học lớp ngoại khóa bé đều quen thuộc, Trần Đông Thanh vẫn thích chơi đùa với các bạn học trong trường học hơn.
Có ngóng trông kỳ thi cuối kỳ tới sớm một chút, ngóng trông kỳ thi cuối kỳ tới muộn chút, đương nhiên mặc kệ các bạn học nghĩ như thế nào, kỳ thi cuối kỳ đều đúng ngày đúng giờ theo quy định đến.
Buổi tối một ngày Lâm Tiếu với : “Mẹ, sáng sớm ngày mai con ăn hai quả trứng gà, một cái bánh quẩy.”
Lữ Tú Anh: “Được, uống tào phớ là sữa đậu nành?”
Lâm Tiếu: “Sữa đậu nành ạ!”
Cô bổ sung: “ mà con uống nhiều lắm, con với cùng uống một chén, con chỉ cần uống hai ngụm.”