Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-02-24 01:45:05
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường đạp xe về nhà, Lữ Tú Anh nhịn nửa ngày, vẫn là nhịn hỏi: “Tiếu Tiếu, con thi mà thời gian kiểm tra ? Đông Đông kiểm tra hơn một , mà con kiểm tra một ?”

Lâm Tiếu ghế , chột mà nắm lấy quần áo : “Dạ, thời gian.”

bài xong, quá vui mừng mà lập tức nghỉ đông, bà ngoại chiều nay tới ! Mẹ để bà ngoại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ba sẽ chợ mua quần áo mới ăn tết.

Tiếng chuông vang lên, Lâm Tiếu mới hồi phục tinh thần thì còn thời gian kiểm tra nữa .

Lữ Tú Anh ở phía đạp xe đạp, thấy biểu cảm của Lâm Tiếu, chỉ thấy thanh âm nho nhỏ của Lâm Tiếu, vội vàng an ủi cô: “Không , thời gian kiểm tra thì thôi, thi thì bài nhanh một chút.”

Giọng của Lâm Tiếu càng nhỏ: “Dạ.”

Ăn cơm trưa xong, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu ngủ trưa: “Ngủ một tiếng , đó chúng đến nhà ga đón bà ngoại.”

Lâm Tiếu: “Mẹ, con ngủ .”

Lữ Tú Anh bao giờ tin tưởng lời ngủ của Lâm Tiếu, chỉ cần cô giường nhắm mắt , cần năm phút là tuyệt đối ngủ ngay. Lữ Tú Anh thường xuyên thấy mà hâm mộ, đứa trẻ nhỏ tâm sự nên ngủ nhanh.

“Không , giữa trưa ngủ một giấc, buổi chiều bà ngoại con tới, buổi tối con chịu ngủ sớm.” Lữ Tú Anh .

Lâm Tiếu hắc hắc: “Buổi tối chắc chắn con chuyện cùng bà ngoại.”

Lữ Tú Anh cởi áo bông quần bông Lâm Tiếu , nhét cô trong ổ chăn, quả nhiên, Lâm Tiếu đến hai phút là ngủ .

Lữ Tú Anh dựa sô pha may áo lông, may cho Lâm Tiếu với Lâm Dược Phi, cũng may cho , bà tự may cho Tiểu Hoàng.

Ăn tết, trong nhà đều mua quần áo mới, nhưng mua quần áo cho Tiểu Hoàng, vì bà cũng may cho Tiểu Hoàng một bộ quần áo mới.

Lữ Tú Anh để ý thời gian đánh thức Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, tỉnh dậy , rời giường đón bà ngoại.”

Lâm Tiếu đột nhiên dậy: “Bà ngoại về quê ? Mẹ ơi, bảo bà ngoại ở vài ngày .”

Vẻ mặt Lữ Tú Anh mờ mịt: “Cái gì?”

Lâm Tiếu mếu máo, nũng với : “Mẹ, con nỡ để bà ngoại trở về.”

Lữ Tú Anh dở dở : “Cái gì thế, bà ngoại con còn tới , chúng đang đón bà ?”

Lâm Tiếu dụi dụi mắt, rốt cuộc cũng tỉnh táo , hóa là cô đang mơ. Trong giấc mơ trưa, Lâm Tiếu mơ thấy cô và đón bà ngoại, cùng bà ngoại dạo phố mua quần áo mới, cùng bà ngoại ăn cơm, cùng xem TV. Bà ngoại ở trong nhà nhiều ngày, về quê, Lâm Tiếu và đang cùng đưa bà ngoại đến bến xe.

Lâm Tiếu lập tức nhảy xuống từ giường: “Mẹ, chúng đón bà ngoại.”

Hóa bà ngoại còn tới, Lâm Tiếu cực kỳ vui mừng.

Bến xe, Lữ Tú Anh mạnh mẽ lôi kéo tay Lâm Tiếu, một phút cũng buông , là sẽ ở cổng chờ bà ngoại.

Lâm Tiếu tinh mắt, thấy bà ngoại tiên, nhón mũi chân duỗi tay chỉ: “Bà ngoại, bà ngoại ở bên đó.”

Lữ Tú Anh thấy , vẫy vẫy tay gọi lớn: “Mẹ!”

Lý Vân Châu theo giọng qua, từng bước một mà tới, nhanh. Lúc Lữ Tú Anh mới thấy trong tay Lý Vân Châu xách theo một cái túi lớn. Bà lôi kéo Lâm Tiếu, ngược dòng về phía , giúp bà ngoại Lâm Tiếu xách túi.

“Mẹ, xách nhiều đồ như gì cho tốn sức.” Lữ Tú Anh .

Lý Vân Châu tủm tỉm : “Không tốn sức, con trực tiếp giúp mang lên xe, chỉ xách xuống xe mới hai bước.”

Lữ Tú Anh nhận lấy bao tải nặng trĩu: “Mẹ, cầm cái gì thế, nặng như .”

Lý Vân Châu: “Không gì, quần áo của , còn đồ cho các con ăn, trở về thì mở xem .”

Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Bà ngoại, bà mang bánh quả hồng cho cháu ?”

Lý Vân Châu vội vàng : “Có mang.”

Ở quê một cây quả hồng, lớn lên cành lá tươi, mỗi năm đều thể kết quả hồng, đến mùa thu cũng ăn hết.

Mỗi năm bà ngoại Lâm Tiếu đều chọn những quả hồng nhất thành bánh quả hồng, Lâm Tiếu thích ăn bánh quả hồng nhất, mỗi năm nghỉ đông khi về quê đều nhớ thương món , Lâm Dược Phi cũng thích ăn.

Lý Vân Châu nhớ rõ rành mạch: “Tiếu Tiếu thích ăn bánh quả hồng, Tiểu Phi cũng thích ăn. Những cái khác mang theo nhiều lắm, nhưng bánh quả hồng mang đến thì nhiều, mang theo mấy chục cái đấy.”

Ánh mắt Lý Vân Châu dừng ở Lâm Tiếu, tỉ mỉ mà một : “Tiếu Tiếu cao lên nhiều .”

Lâm Tiếu vui vẻ gật đầu: “Dạ, năm nay con lớn lên nhanh, con còn cao hơn Vương Hồng Đậu.”

Lữ Tú Anh ở bên cạnh giúp đỡ giải thích: “Vương Hồng Đậu là bạn của con bé ở trong lớp, con bé hai bạn nhất, một đứa gọi là Vương Hồng Đậu, một đứa gọi là Diệp Văn Nhân.”

Lý Vân Châu lôi kéo tay Lâm Tiếu, oán trách Lữ Tú Anh: “Con tới đón , còn đưa Tiếu Tiếu đến nhà ga hỗn loạn gì, bọn bắt cóc trẻ em đều ở nhà ga đấy.”

Lữ Tú Anh : “Mấy năm nay khá hơn nhiều, rối loạn giống như nữa, con vẫn luôn lôi kéo con bé, dám thả tay .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-173.html.]

Lữ Tú Anh cũng dám chủ quan.

“Con tới đón , nếu mà mang theo con bé thì nó sẽ loạn lên ngay.” Lữ Tú Anh .

Lâm Tiếu , cô cũng thể phản bác, nếu tới đón bà ngoại mà mang theo cô, chắc chắn cô sẽ gây chuyện lớn.

“Bà ngoại, con đến đón bà.” Lâm Tiếu .

Lý Vân Châu thấy Lâm Tiếu như , lập tức cái gì, chỉ còn ý đầy mặt.

Bên ngoài bến xe một hàng dài xe ba bánh đang dừng kiếm khách, Lữ Tú Anh về phía một chiếc trông sạch sẽ nhất trong đó, bà hỏi: “Đến xưởng dệt bông bao nhiêu tiền?”

“Bao nhiêu ?” Tài xế xe ba bánh hỏi.

Lữ Tú Anh chỉ chỉ Lâm Tiếu và Lý Vân Châu ở bên cạnh: “Một lớn một nhỏ, .”

Tài xế xe ba bánh: “Hai , một đồng rưỡi.”

Lý Vân Châu vội vàng : “Cái gì? Hai nhưng một là một đứa bé còn bằng một túi gạo .”

Bên cạnh một chiếc xe ba bánh khác vẫy bên đây, tài xế xe ba bánh liếc mắt thấy, lập tức vẫy tay để Lý Vân Châu và Lâm Tiếu lên xe: “Một đồng.”

“Một đồng tiền, giá thấp nhất , đến xưởng dệt bông cũng mất một đoạn đấy.”

Lữ Tú Anh lái xe tới, còn đạp xe trở về, đến nơi giữ xe đạp nhanh một lúc là đuổi kịp Lâm Tiếu cùng Lý Vân Châu xe ba bánh phía .

Lâm Tiếu thấy đang lái xe bên cạnh , loại cảm giác mới lạ, xe ba bánh vẫy tay với : “Mẹ!”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu xoắn đến xoắn thì quát lớn: “Ngồi yên!”

Lữ Tú Anh theo xe ba bánh một đường, đến đường hẹp thì một một , đến đoạn đường rộng thì song song mà . Lâm Tiếu bên cạnh, : “Mẹ, con xe đạp của .”

Lữ Tú Anh: “Không nghịch ngợm, sắp về đến nhà , dừng xe .”

Lý Vân Châu từ một góc khác : “Ngồi ngoan , chỗ của cháu tốn một phân tiền đấy.”

Đồng thời và bà ngoại cho phép, Lâm Tiếu một tiếng, ngoan ngoãn xe ba bánh.

Xe ba bánh tiến khu tập thể của xưởng dệt bông, trong khu tập thể thấy Lâm Tiếu xe ba bánh: “Tiếu Tiếu, cháu xe ba bánh thế?”

Sau đó mới thấy Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu, chắc chắn hỏi: “Tú Anh, đây là ?”

Lữ Tú Anh đáp: “ , đến đây ở vài ngày.”

Tuy rằng Lý Vân Châu quen trong khu tập thể, nhưng cũng tủm tỉm chào hỏi, trong khu tập thể cũng đều nhiệt tình đáp .

Vừa đến cửa nhà thấy ở trong nhà âm thanh sủa gâu gâu.

Lý Vân Châu kinh ngạc : “Đây là tiếng sủa của Tiểu Hoàng ?”

Nghe thấy âm thanh thì là của một con ch.ó to, ở trong lòng Lý Vân Châu, Tiểu Hoàng vẫn dáng vẻ chó con của mùa đông năm , sủa lên ô ô gâu gâu.

“Tiểu Hoàng, đừng sủa, là nhà .” Lữ Tú Anh cửa, với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng vòng quanh Lý Vân Châu một vòng, ở bên chân bà ngửi ngửi , đó thật sự sủa.

Lý Vân Châu kinh ngạc : “Đây là nó nhận hiểu con chuyện thế?”

Lý Vân Châu cảm thấy Tiểu Hoàng thể nhớ rõ bà , dù cũng qua một năm, nhưng nếu thể hiểu Lữ Tú Anh chuyện, cũng thật khiến Lý Vân Châu khiếp sợ.

Lữ Tú Anh : “Hiện tại Tiểu Hoàng tinh ranh, ánh mắt còn tinh hơn Tiếu Tiếu nhiều.”

Lữ Tú Anh đặt bao tải ở góc phòng khách, cởi bỏ dây thừng để Lâm Tiếu xem: “Tiếu Tiếu, xem bà ngoại mang cái gì ngon cho con .”

Lâm Tiếu lập tức chạy tới lấy . Ớt khô, củ cải khô, đậu phộng phơi khô, bánh quả hồng.

“Ơ.” Lâm Tiếu tìm kiếm ở trong túi, bà ngoại mang theo mấy chục cái bánh quả hồng ? Tại chỉ mười cái.

Lâm Tiếu lục một , lục vẫn nên thấy kỳ quái, vì hỏi bà ngoại.

Lý Vân Châu thấy Lâm Tiếu thì vội vàng qua, lấy từng cái trong túi đồ .

Tất cả đồ vật hiểu ngay, đúng thật chỉ mười cái bánh quả hồng, đặt ở trong một cái túi.

Lý Vân Châu chau mày: “Không thể nào, mang theo bao nhiêu nhớ rõ rành mạch, ngày hôm qua dọn dẹp xong cất trong túi .”

Vẻ mặt Lâm Tiếu nghi ngờ, Lữ Tú Anh thì đoán .

Lý Vân Châu cũng đoán , bà thẳng eo dậy, thở dài một : “Khẳng định là chị dâu con.”

“Anh con sẽ việc , Văn Kiến cũng cái lá gan .”

Khẳng định là do mợ Lâm Tiếu Hứa Diễm Phương, ngại Lý Vân Châu mang cho nhà con gái quá nhiều đồ, từ trong túi mà Lý Vân Châu sắp xếp lấy hơn nửa bánh quả hồng, chỉ để mười cái.

Loading...