Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-02-24 07:58:39
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ, con búp bê là của con ?" Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh liếc , đó là một bộ đồ búp bê Barbie sang trọng, một con búp bê phù hợp với vài bộ quần áo và vài đôi giày.
Món quà năm mới của gia đình Trương Sùng tặng thiết thực tâm huyết.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi: “Cứ thế mà nhận ?"
Có lẽ giá trị của món quà tặng năm mới đắt hơn dự đoán của Lữ Tú Anh nhiều, đồ mang đến tặng là t.h.u.ố.c lá ngon, rượu ngon, thể mang biếu hoặc đổi thành tiền.
Lâm Dược Phi : “Nhận ạ, đây là tấm lòng của họ mà."
Lâm Dược Phi chỉ nhận một .
Trước Tết Nguyên Đán năm nay, Lâm Dược Phi cũng tặng Trương Sùng một phong bao lì xì lớn.
Lâm Tiếu kết luận của và trai là sẽ nhận lấy, cô lén thở phào nhẹ nhõm, con búp bê Barbie là của cô .
“Mẹ ơi, bây giờ con thể tháo ?” Lâm Tiếu hỏi.
“Được." Lữ Tú Anh còn dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên một nữa.
Lữ Tú Anh : “Đừng mở vội, phòng hẵng mở."
Lữ Tú Anh hành động nhanh nhẹn, xách hết túi trong phòng nhỏ của Lâm Dược Phi, bảo Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi giúp bà một tay.
Lữ Tú Anh đóng cửa phòng , “Đây đây đây, đến ngay đây” đến cửa chống trộm.
“Văn Quyên, bà ở đây, bà mau nhà ."
Đỗ Văn Quyên đặt cái túi đeo ở tay lên bàn : "Ngày mai đến nhà bà nội của Tiểu Long nên hôm nay đến đây chúc tết sớm."
Lữ Tú Anh: “Bà đến thì cứ đến thôi, xách theo đồ đạc gì."
“Dì Đỗ." Lâm Tiếu vui vẻ xuống bên cạnh dì Đỗ.
Dì Đỗ sờ lên đầu Lâm Tiếu: “Lại cao lên ."
Lâm Tiếu gật đầu: “Quần cũ của cháu ngắn thêm một đoạn ạ."
Dì Đỗ hỏi: “Cháu lớn nhanh như , chuột rút ?"
Lâm Tiếu trợn mắt, dì Đỗ thế.
“Đôi lúc sẽ chuột rút lúc ngủ ạ." Lâm Tiếu
Dì Đỗ: “Bị thiếu canxi đấy, bổ sung thêm canxi nhé."
Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Bổ sung bằng cách uống canh xương ạ?"
Dì Đỗ lắc đầu: “Canh xương tác dụng, uống sữa tươi, nếu thì uống thêm viên canxi."
Lữ Tú Anh rót cho dì Đỗ một tách ngon, hỏi thêm dì Đỗ cách bổ sung canxi thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Tiếu sợ hãi về phía cửa, hôm nay nhiều đến nhà thế.
Lữ Tú Anh mở cửa, là giọng cao của dì Tề: “Lữ Tú Anh, bà đến chúc mừng năm mới ."
“Nguyệt Nguyệt, con gọi dì Lữ ." Dì Tề dắt theo con gái là Phùng Bảo Nguyệt cùng.
Phùng Bảo Nguyệt: “Cháu chào dì Lữ."
Phùng Bảo Nguyệt thẳng nhà, dì Tề nhanh chóng ngăn con gái : “Đổi dép , dì Lữ của con ưa sạch sẽ, giày ở ngoài trong nhà."
“Dì Đỗ, dì cũng ở đây thế." Phùng Bảo Nguyệt ngạc nhiên.
Hồi nãy dì Tề Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cản tầm , lúc mới thấy dì Đỗ đang ghế sô pha.
Vẻ mặt của dì Tề trong giây lát thoải mái cho lắm.
Dì ấy nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, : “Chúng đúng là tâm ý tương thông, gặp ở nhà Lữ Tú Anh."
Trước giờ cơm trưa, dì Đỗ và dì Tề về cùng một lúc. Mẹ và dì Đỗ, dì Tề cãi vì “ở ăn cơm trưa” và “mang đến cái gì thì mang cái đó."
Cuối cùng thua, Lâm Tiếu đoán sẽ thua từ lâu, cả dì Đỗ và dì Tề đều ở ăn cơm, đồ mang đến cũng mang .
Lâm Tiếu , ngoan ngoãn chào tạm biệt dì Đỗ và dì Tề.
Lữ Tú Anh tiễn hai họ đến cửa khu nhà, trở về đóng cửa , nâng tách trà lên uống một ngụm.
Lâm Tiếu , hỏi những điều mà cô giấu trong lòng bấy lâu nay.
“Mẹ, những năm là đưa con đến nhà dì Đỗ, dì Tề chúc Tết."
“Sao năm nay cả dì Đỗ lẫn dì Tề đều đến nhà chúc Tết sớm thế ạ."
Lâm Tiêu cau mày và hỏi một cách khó hiểu.
Lữ Tú Anh đôi mắt trong veo của cô và nên gì với cô.
Cuối cùng, Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: “Khi nào con lớn con sẽ hiểu."
Lâm Tiếu bĩu môi: “Con lớn mà."
Mỗi khi lớn những bí mật thể cho trẻ con, họ sẽ dùng cách để qua mặt chúng.
“Mở túi xem thử .” Lữ Tú Anh thấy ánh mắt của Lâm Tiếu cứ liếc về phía chiếc túi nên .
Lâm Tiếu sự cho phép của lập tức “tìm kiếm báu vật”.
Quà dì Đỗ và dì Tề mang đến t.h.u.ố.c lá và rượu kỳ lạ, cũng búp bê Barbie.
Túi của dì Tề chứa một hộp , một hộp đường. Lâm Tiếu sang lục lọi túi của dì Đỗ: “Là một hộp bánh quy.”
Lữ Tú Anh thấy hai mắt Lâm Tiếu sáng rực, dặn dò: “Đừng ăn nhiều quá, sắp đến giờ cơm .”
Lâm Tiếu kinh ngạc: “Có thể mở ? Con ăn ?”
Lữ Tú Anh đáp : “Được chứ.”
Mắt Lâm Tiếu lóe lên một tia ngờ vực, trong ấn tượng của cô những món quà khác tặng trong dịp Tết dịp gì đó thì mở , bởi vì tặng cho khác. Cứ đổi đổi như thế, gia đình cần tốn tiền để mua quà tặng trong các dịp Tết dịp lễ.
“Mẹ, nếu con mở ăn thì còn tặng cho khác ?” Lâm Tiếu hỏi.
“Muốn tặng thì mua thêm, con ăn .” Lữ Tú Anh .
Lâm Tiếu vui mừng mở hộp bánh quy , bánh quy thì cô ăn nhiều nhưng bao giờ ăn loại bánh trong một chiếc hộp tinh xảo như thế.
Vừa mở nắp hộp bánh quy thì một hương thơm lập tức bay , Lâm Tiếu vội vàng ôm lấy hít một thật sâu, nỡ để hương thơm bay mất.
Lâm Dược Phi cũng ngửi mùi thơm nên đưa tay thò hộp bánh.
Lâm Tiếu thấy bàn tay to của trai nhẹ nhàng nắm lấy là thể lấy sáu miếng bánh , bỏ miệng hai cái.
“Bánh quy ngon.” Mặc dù bánh quy trong hộp trông đơn giản nhưng Lâm Dược Phi cảm thấy nó kém những loại bánh quy sặc sỡ của là bao, mùi bơ đậm vị, cảm giác giòn tan khi nhai trong miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-182.html.]
Lâm Dược Phi ăn xong đưa tay lấy tiếp, Lâm Tiếu đau lòng ôm chặt lấy hộp bánh, hai ăn nhanh thế chứ?
Cô chỉ mới ăn một miếng nhưng hai ăn sáu miếng.
“Trư Bát Giới ăn nhân sâm.” Lâm Tiếu cẩn thận những lời trong lòng .
Lâm Dược Phi đưa tay nhéo tai của Lâm Tiếu: “Ai là Trư Bát Giới?”
“Đau đau đau, buông tay .” Vì để tự cứu lấy đôi tai , Lâm Tiếu chỉ thể chịu nhục thừa nhận: “Em là Trư Bát Giới.”
Lâm Dược Phi buông tay tha cho em gái , Lâm Tiếu lập tức chạy xa, cửa nhà bếp với trai: “Đồ ngốc đồ ngốc.”
Lâm Tiếu mô phỏng giọng của Tôn Ngộ Không y như đúc: “Đồ ngốc nhà .”
Cô Trư Bát Giới, cô cũng phải tuổi heo, cô tuổi khỉ, là Tôn Ngộ Không.
Lâm Dược Phi là thấy rõ suy nghĩ nhỏ nhoi của Lâm Tiếu, cô chạy đến nhà bếp là vì đang ở trong đó, nếu như Lâm Dược Phi đuổi qua đó thì Lâm Tiếu sẽ chạy nhà bếp để tìm cứu binh.
Lâm Dược Phi : “Anh thấy em tuổi chuột thì .” Gan chỉ bấy nhiêu đấy thôi.
Lâm Dược Phi bắt lấy cô, ôm lấy hộp bánh tiếp tục ăn, ăn bao nhiêu thì quả nhiên Lâm Tiếu tự chạy đến: “Anh hai, sắp ăn cơm , ăn nhiều quá.”
Lâm Dược Phi thấy em gái giả vờ như đang quan tâm , cố ý : “Bao tử lớn, sẽ bỏ bữa .”
Lâm Dược Phi thấy đôi mắt em gái lập tức trợn tròn lên, vẻ mặt lóe lên một sự quyến luyến: “Hộp bánh quy đó là của em.”
Lần đến lượt Lâm Dược Phi ngạc nhiên: “Em nỡ cho ăn ?”
Lâm Tiếu trai bằng ánh mắt kỳ lạ: “Đương nhiên , hộp bánh quy là để cả nhà cùng ăn mà.”
Lâm Tiếu chỉ ăn từ từ, thấy trai ăn nhanh đến thế thì đau lòng, nhưng cô bao giờ suy nghĩ sẽ ăn nó một .
“Hơn nữa năm nay dì Đỗ tặng hộp bánh quy cho nhà chúng là vì hai mà.” Lâm Tiếu đáp .
Lời của Lâm Tiếu khiến Lâm Dược Phi kinh ngạc: “Vì thế?”
Anh thấy Lâm Tiếu dùng ánh mắt hiểu nên giải thích : “Tại em như thế?”
Lâm Tiếu: “Chẳng lẽ vì mở công ty, trở thành ông chủ nên năm nay nhà chúng còn kịp qua đó chúc tết thì dì Đỗ và dì Tề đến chúc tết nhà chúng ?”
Vấn đề Lâm Tiếu hỏi , vẫn trả lời nên Lâm Tiếu tự hiểu .
Lâm Tiếu sớm , những năm đều là chủ động sang đó chúc Tết, vì dì Đồ việc trong bệnh viện thể giúp nhà khám bệnh, vì dì Tề công tác hậu cần, thể giúp nhà mua thực phẩm với giá rẻ.
Cho nên nhiều năm như thế đều đưa cô đến nhà dì Đỗ và dì Tề chúc Tết.
“Anh hai, khi mở công ty thể giúp gia đình dì Đỗ và dì Tề gì thế? Anh giúp họ xây nhà ?”
Những lời ban nãy của Lâm Tiếu khiến Lâm Dược Phi kinh ngạc, ngờ em gái trông ngốc nghếch như thế nhưng thật trong lòng hiểu rõ tất cả, thể rõ thứ.
Cho đến khi câu , Lâm Dược Phi mới bật . Con nít vẫn là con nít.
Lâm Dược Phi : “Không , hai giúp dì Đỗ và dì Tề xây nhà, thể tính như .”
Tình cảm qua giữa lớn với là một bài toán thể tính toán rõ ràng chi tiết từng thứ một.
Quan hệ giữa với dì Đỗ và dì Tề xem là tình hữu nghị chân thành trong thế giới trưởng thành . Lúc gia đình khó khăn, dì Đỗ và dì Tề đều thật lòng giúp đỡ họ.
Lâm Dược Phi lo em gái suy nghĩ như thế, thế giới của trẻ con luôn trắng đen rõ ràng, hỏi: “Vậy em thích dì Đỗ và dì Tề ?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Em thích dì Đỗ.”
“Còn dì Tề thì chỉ thích thôi.”
Lâm Dược Phi tò mò hỏi: “Tại chỉ thích dì Tề thôi ?”
Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc: “Phùng Bảo Nguyệt luôn thích ganh đua và khoe khoang.”
Hôm nay Phùng Bảo Nguyệt đến nhà là khoe bộ quần áo mới , Lâm Tiếu , nhưng vì Lâm Tiếu cũng mặc quần áo mới nên Phùng Bảo Nguyệt mới câm miệng .
Thật Lâm Tiếu cảm thấy dì Tề và Phùng Bảo Nguyệt giống , nhưng Phùng Bảo Nguyệt là trẻ con, gì cũng thể hiện ngoài, còn dì Tề là lớn, chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Dì Tề cũng thích so sánh, ánh mắt của dì như một cây thước đo, thấy thứ gì cũng cân đo đong đếm.
Hôm nay cây thước trong đôi mắt của dì Tề âm thầm đánh giá bộ quần áo mặc , TV màu nhà , còn chiếc máy nhắn tin mà hai tiện tay vứt bàn ăn nữa.
Lâm Tiếu thích ánh mắt đó, giữa hai dì Tề và dì Đỗ thì cô càng thích dì Đỗ hơn.
Lâm Tiếu điều với . Mẹ từng những lời về Vương Hồng Đậu Diệp Văn Nhân nên Lâm Tiếu cảm thấy cũng nên bạn của .
Lữ Tú Anh bưng thức ăn bước từ nhà bếp : “Bữa trưa ăn đơn giản chút, chiều nay chúng gói bánh chẻo.”
Lâm Tiếu và hai rửa tay, trai đáng ghét dùng nước b.ắ.n cô.
Lâm Tiếu thở dài, hai ấu trĩ y hệt như Viên Kim Lai thế.
Ăn trưa xong Lâm Tiếu “ ép” ngủ trưa, ngủ một giấc đến ba giờ chiều, khi thức dậy thì nhanh chuẩn ăn cơm tất niên .
Cơm tất niên là một công trình to lớn.
Lâm Tiếu và trai phân chia nhiệm vụ, hai rửa rau, cạo vảy cá, lột vỏ tôm.
Lâm Tiêu thì chiếc ghế nhỏ, mặt bày một chiếc thau, khoai tây ngâm trong nước, Lâm Tiếu dùng muôi inox để cạo vỏ khoai tây.
Tối giao thừa, một bàn ăn tất niên thật lớn. Có món cá chép kho tàu, tôm kho, cánh gà kho coca, khoai tây hầm với nạm bò.
Xuân Vãn năm nay buồn hơn năm ngoái, tiểu phẩm của Trần Bội Tư diễn thì Lâm Tiếu đến mức ngã sofa.
Sau đó cũng một tiểu phẩm buồn , Lữ Tú Anh đến đau bụng, cô tò mò hỏi tiểu phẩm do ai diễn: “Đây là ai ? Sao đây con từng thấy qua?”
Lâm Dược Phi trả lời: “Là Triệu Bổn Sơn.”
Lâm Tiếu ước mơ mới: “Mẹ, lớn lên con diễn tiểu phẩm.” Cô chọc dân cả nước.
Cả ngày Lâm Tiếu luôn ước mơ mới, Lữ Tú Anh tiện miệng đáp: “Được đó.”
“Mẹ, tối nay con nhất định thức đến mười hai giờ.”
Lâm Tiếu ăn hùng hồn như thế nhưng đến mười hai giờ dài sofa ngủ .
Lâm Dược Phi bế cô lên giường.
Lữ Tú Anh giảm âm lượng của TV xuống, bắt đầu lau bàn, quét nhà.
Ngày mai là mùng một Tết thể quét nhà.
Lữ Tú Anh dọn dẹp nhà cửa còn một hạt bụi, đó rửa tay, đúng lúc đó đồng hồ điểm mười hai giờ.
Pháo hoa bên ngoài vang lên đùng đùng, Tiểu Hoàng núp phía cửa, sợ đến phát run.
Lữ Tú Anh an ủi nó: “Lúc còn nhỏ sợ thì thôi, bây giờ lớn thế vẫn còn sợ ? Đừng sợ, đừng sợ nữa.”
Lâm Tiếu tiếng pháo hoa đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt: “Mẹ ơi thế?”
Lữ Tú Anh : “Năm mới đến .”
Năm 1990, năm Ngọ đến .