Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-02-24 07:58:54
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lữ Tú Anh vẫn nhớ hai năm chân của Lâm Tiếu cuốn bánh xe của Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu hết nước mắt, chân sưng như cái bánh bao.
Sau đó, Tiểu Phi lắp tấm chắn cho tất cả xe đạp ở nhà, để chân của Lâm Tiếu thể chạm bánh xe đạp. Đương nhiên, xe đạp của Thẩm Vân tấm chắn, Lữ Tú Anh nhắc nhở Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu: “Hai chân của con sẽ tránh xa bánh xe, con lớn .” Chắc chắn là sẽ giống như hồi nhỏ nữa.
Lâm Tiếu xe đạp của chị Thẩm Vân đến chợ rau, đến cổng chợ rau, Lâm Tiếu ngửi thấy những mùi thơm hấp dẫn. Kiễng chân tứ phía: “Cái gì mà thơm thế, ở mà thơm thế?”
Thẩm Vân nhanh chóng tìm chỗ phát hương thơm: “Hương thơm từ cửa hàng đó bay , cửa hàng mà nhiều xếp hàng đó.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Cửa hàng đó bán gì mà thơm thế mà nhiều xếp hàng thế.”
Ba tò mò đến gần, thấy biển quảng cáo bên .
“Cửa hàng bánh mì Cát Lợi.” Lâm Tiếu mấy chữ biển quảng cáo.
“Thì là cửa hàng bán bánh mì.” Lữ Tú Anh đầu hỏi Lâm Tiếu: “Con ăn ?”
Lâm Tiếu trả lời chút chần chừ: “Con .”
Bánh mì thơm phức, nhiều xếp hàng như , chắc chắn là ngon.
Ba ở cuối hàng, theo hàng dài chậm rãi về phía , cuối cùng tới tủ kính, Lâm Tiếu các loại bánh mì trong tủ kính sáng bóng, há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Nhiều loại thế , cô lấy loại nào bây giờ?
Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu chọn nhanh lên: “Đằng còn bao nhiêu đang chờ con đấy.”
Lâm Tiếu ngẩng đầu : “Mẹ, con mua mấy cái ạ?”
Thẩm Vân ngắt lời: “Muốn mua bao nhiêu cũng , là mua mỗi loại một cái.”
Lữ Tú Anh liền : “Mua nhiều nhất là bốn cái thôi, ăn hết đưa con đến mua.”
Lâm Tiếu đưa quyết định, đưa tay chỉ chiếc bánh đùi gà trong tủ bánh: “Con cái .”
Trong tủ bánh bao nhiêu loại bánh mì, cô chỉ mới ăn qua loại bánh mì đùi gà . Căn tin trong trường bán bánh mì đùi gà, đương nhiên là khi căn tin đóng cửa.
Bánh mì chân gà chân gà mà hình dạng giống chân gà, cắm bánh mì một chiếc đũa gỗ dùng một , dùng tay cầm lấy đũa gặm.
Bánh mì đùi gà ở tiệm bánh hấp dẫn hơn bánh mì bán ở căng tin trường, to hơn, màu vàng cháy, bên cũng rắc nhiều vừng rang gấp mấy .
Sau khi Lâm Tiếu chần chừ chọn ngay một chiếc bánh đùi gà, tiếp theo cô bắt đầu do dự.
“Chị ơi, loại bánh mì nào ngon ạ?” Lâm Tiếu hỏi chị gái đội mũ tủ bánh.
Nhân viên bán bánh , cô đưa tay chỉ cho Lâm Tiếu hai loại: “Bánh mì dừa, bánh mì nhân đậu, hai món tiệm bọn chị bán chạy nhất đấy.”
“Còn loại bánh mì xúc xích nữa, cũng bán chạy.”
“Vậy em lấy thêm ba cái , cám ơn chị.” Lâm Tiếu với chị nhân viên bán bánh mì.
Thẩm Vân nhất định đòi trả tiền, bao nhiêu phía xếp hàng đợi, Lữ Tú Anh cũng thể giằng co với cô ấy mãi, liền để Thẩm Vân trả tiền .
Lữ Tú Anh cầm lấy bánh mì, dắt Lâm Tiếu rời , đột nhiên phát hiện bánh mì còn nóng.
Bà sờ từng cái một, với Lâm Tiếu: “Bánh xúc xích mới lò, còn nóng con ăn luôn ?”
Lâm Tiếu liền gật đầu: “Con .”
Lữ Tú Anh đưa bánh mì xúc xích cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đẩy cho : “Mẹ xé một miếng ăn .”
Lữ Tú Anh thò tay túi, xé một miếng nhỏ cho miệng: “Chà, ngon.”
Sau khi ăn xong, Lâm Tiếu bảo chị Tiểu Vân xé một miếng, đó Lâm Tiếu mới cầm từ từ thưởng thức.
Lâm Tiếu cắn miếng đầu tiên, trợn tròn đôi mắt ngạc nhiên, bánh mì xúc xích mới lò ngon quá.
Lần đầu tiên Lâm Tiếu ăn bánh mì lò, hóa bánh mì mới lò ngon đến thế, ấm nóng và bông xốp, vị ngọt của bánh hòa quyện với vị mặn của xúc xích.
“Thật là ngon quá !” Lâm Tiếu sung sướng tít mắt.
Lâm Tiếu ăn bánh mì lên phía , đến chợ rau , cô mang theo ước mơ nhỏ của để tới.
Cô mua tất cả những món mà cô thích và cô ăn về nhà.
Bí xanh, nấm kim châm, cải cúc, Lâm Tiếu tìm khắp chợ, Lữ Tú Anh bất lực theo Lâm Tiếu.
Đột nhiên, Lâm Tiếu dừng và chằm chằm một sạp rau ở phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-190.html.]
Lữ Tú Anh: “Tiếu Tiếu, thế?”
Lâm Tiếu dụi dụi mắt: “Con thấy Chu Tuệ Mẫn.”
Cô thấy Chu Tuệ Mẫn đang chiếc bàn nhỏ phía sạp rau, vèo một cái mất tiêu.
Lữ Tú Anh: “Hay là con hoa mắt?”
Lâm Tiếu kéo về phía , đến một quầy rau đang bán đắt hàng. Một cặp vợ chồng đang tất bật sạp rau, cân, tính tiền cho hai khách một lúc.
Nhìn thấy Lữ Tú Anh và mấy tới, bà chủ quầy rau đầu và hét lên: “Tuệ Mẫn, giúp tính tiền.”
Bà chủ quầy rau chào Lữ Tú Anh mấy họ, gọi con gái tính nốt tiền cho khách.
“Chu Tuệ Mẫn con trốn ở ? Làm gì thế?” Bà chủ quầy rau gọi.
Chu Tuệ Mẫn từ từ dậy, mặt đỏ bừng.
“Chu Tuệ Mẫn, quả nhiên là , tớ nhầm mà.” Lâm Tiếu vui vẻ chào hỏi Chu Tuệ Mẫn.
Ông bà chủ sạp rau đều ngạc nhiên sang, Lữ Tú Anh giải thích rằng Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn là bạn cùng lớp trong lớp Toán Olympic.
Vợ chồng hai bán rau thấy liền lấy tiền của Lữ Tú Anh bọn họ: “Mọi ăn rau gì cứ lấy.”
“Không , chúng mua xong , chỉ là Tiếu Tiếu thấy bạn học, đến chào thôi.” Lữ Tú Anh vội vàng giơ rau trong tay lên cho bố Chu Tuệ Mẫn xem.
Cha Chu Tuệ Mẫn chọn lựa ở quầy rau, mang những loại rau đắt nhất và ngon nhất đưa cho Lữ Tú Anh: “Cầm lấy mớ rau hẹ , bây giờ hẹ đang non lắm, gói sủi cảo hoặc xào lên gì cũng ngon.”
“Còn dưa chuột nữa, mùa đông dưa chuột trồng trong nhà kính non mà giòn lắm.”
Cha Chu Tuệ Mẫn nhanh chóng cho mấy loại rau túi cho Lữ Tú Anh dúi tay Lữ Tú Anh.
Lữ Tú Anh thấy hai vợ chồng họ vẫn đang chọn rau, dám nán một phút nào nữa, vội vàng chào hỏi rời .
Lâm Tiếu chào Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn cúi đầu gì.
Mẹ Chu Tuệ Mẫn to: “Bạn con chào con kìa.”
“Chào .” Chu Tuệ Mẫn lí nhí như tiếng muỗi vo ve.
Sau khi Lâm Tiếu rời , Chu Tuệ Mẫn thấy khó hiểu hỏi: “Con thế, chuyện với Lâm Tiếu? Lâm Tiếu bạn của con ở lớp Toán Olympic ?”
Lâm Tiếu là cái tên mà khi về nhà Chu Tuệ Mẫn nhắc đến nhiều nhất, cha Chu Tuệ Mẫn đều nhớ, cũng là cái tên duy nhất ở lớp Toán Olympic mà họ nhớ .
Vì Lâm Tiếu là bạn của Chu Tuệ Mẫn, hai vợ chồng họ mới nhiệt tình như thế, nếu chỉ là bạn bình thường, họ sẽ chọn rau đắt tiền để tặng.
Chu Tuệ Mẫn cúi đầu nhanh chóng lau nước mắt, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt của cô bé trở như bình thường.
Cha chào hỏi khách mới, ai phát hiện điểm bất thường ở cô bé.
Chu Tuệ Mẫn cố giọng bình thường: “Nó là bạn của con, con với nó là đối thủ cạnh tranh, con bài vượt qua nó, đánh cờ cũng thắng nó.”
Cha Chu Tuệ Mẫn thấy càng thấy sự nhiệt tình là đúng, bạn mà con gái thi đua bài, nghỉ giải lao cùng đánh cờ vây, đó chẳng là bạn ?
Còn học hơn con gái nữa, bạn là động lực con gái phấn đấu vươn lên trong học tập.
Trong tay Lữ Tú Anh là mấy loại rau cho, bà tiệm bánh và xếp hàng để cân hai túi soufflé nho khô. Một túi để cho Lâm Tiếu ăn, túi còn bảo Lâm Tiếu mai mang đến lớp cho Chu Tuệ Mẫn.
“Cầm cho bạn con ăn, nên lấy rau của .”
Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu: “Túi là để con mang tặng bạn, con ăn đấy, ? Mẹ cũng mua cho con một túi , con ăn túi đó ở nhà thôi.”
Lâm Tiếu bĩu môi, hài lòng với lời dặn dò của : “Con là một con mèo tham lam.”
Đồ tặng cho bạn bè, chắc chắn cô sẽ ăn.
“Sáng hôm đến lớp con sẽ tặng luôn cho Chu Tuệ Mẫn.”
Tuy nhiên, ngày hôm , quá trình Lâm Tiếu tặng đồ ăn cho bạn thuận lợi như cô nghĩ. Cô cầm lấy đồ điểm tâm tìm Chu Tuệ Mẫn, khi Chu Tuệ Mẫn thấy cô như chuột thấy mèo, thoắt một cái chạy biến mất.
Vào giờ học, chỗ của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cách xa quá xa, cô cách nào chuyện với Chu Tuệ Mẫn.
Vừa hết giờ, Chu Tuệ Mẫn liền chạy nhanh khỏi lớp.
Lâm Tiếu xách theo túi soufflé nho khô chạy đuổi theo Chu Tuệ Mẫn.
“Chu Tuệ Mẫn, đợi tớ, tớ đồ tặng .”
Lâm Tiếu thở hổn hển đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp Chu Tuệ Mẫn, đưa tay kéo khăn quàng đỏ của Chu Tuệ Mẫn , Chu Tuệ Mẫn buộc dừng .
Lâm Tiếu tức giận hỏi: “Chu Tuệ Mẫn, tránh tớ?”